Trọng Sinh Vi Quan

Nghe Triệu Quốc Khánh nói, mấy cảnh sát đi theo y lập tức tiến lên áp giải hơn 20 tên côn đồ vào xe cảnh sát, mỗi tên phải ngồi bệt ở thùng xe khá khó chịu. Đặc biệt tên Sơn ca kia còn bị còng tay đưa tới khoang trước, bị hai cảnh sát ấn vào giữa không cho động đậy.

Sơn ca lúc này mới biết lần này mình như quả trứng gà đập vào đá, dĩ nhiên muốn đánh chú của cục trưởng Cục công an, hắn rất hối hận. Hắn cũng rõ lần này sợ không dễ thoát thân. Chẳng qua hắn tin lão đại sẽ cứu mình ra nếu không mình mà khai thì lão đại chắc cũng xong đời.

Lão Trương cùng Tiểu Lưu cúi đầu ủ rũ mang theo Hứa Lập và bà lão về cục. Vị tân cục trưởng này mới tới nhận chức chưa đầy ba ngày mà mình đã mắc vào chuyện ngu ngốc này. Nghĩ tới vừa nãy khi Triệu Quốc Khánh nói chuyện không ngừng nghiến răng nghiến lợi, hai người không ngừng run lên. Bọn họ đâu biết Triệu Quốc Khánh đang bực mình nhất là vì Hứa Lập đóng làm chú mình, làm mình thấp hơn một đầu. Một phần khác là do Triệu Quốc Khánh đang cố nhịn cười khi thấy Hứa Lập đóng giả làm một lão già, vì không thể cười nên y phải nghiêm mặt.

Một đám người rất nhanh đã được mang về cục. Cảnh sát phụ trách thẩm vấn ở cục cũng nhanh chóng làm rõ mọi chuyện.

Người phụ trách lấy khẩu cung Hứa Lập càng thêm cẩn thận, đầu tiên là mang nước, mời Hứa Lập ngồi rồi mới đặt câu hỏi. Hứa Lập không giấu chuyện vừa xảy ra, nói hết mọi chuyện cuối cùng được người đưa tới văn phòng Triệu Quốc Khánh.

Triệu Quốc Khánh vừa định mở miệng thì cửa vang lên, Triệu Quốc Khánh không thể làm gì khác hơn là đè xuống lời định nói.

- Vào đi.


Người tiến vào là chánh văn phòng – Cục công an Miêu Chí Văn. Miêu Chí Văn bưng hai chén trà và một đĩa hoa quả đặt xuống.

- Mời bác và cục trưởng dùng. Cục trưởng, tôi ra ngoài trước, có gì thì gọi tôi.

Nói xong Miêu Chí Văn xoay người đi, chẳng qua trước khi đi còn liếc nhìn phía sau một bức tranh đang treo phía sau bàn làm việc của Triệu Quốc Khánh.

Triệu Quốc Khánh căn bản không có để ý, y đứng lên đi tới trước mặt Hứa Lập và đưa tay ra đấm. Ai ngờ Hứa Lập lại kéo tay của y, kéo y vào lòng. Đang lúc Triệu Quốc Khánh kinh ngạc vì không biết Hứa Lập có ý gì, Triệu Quốc Khánh đã nhỏ giọng nói bên tai y:

- Tôi cảm thấy văn phòng của anh có chuyện, sợ rằng có người đặt máy nghe trộm.

- Cái gì?

Triệu Quốc Khánh nghe vậy thoáng cái thét lên nhưng cũng ngậm miệng lại ngay.

Hứa Lập đành phải phối hợp nói.

- Cậu không cần kinh ngạc, điều chú nói đều là thật, em gái cậu đã có bạn trai.

- Ai thích cô gái có tính như vậy chứ?

Triệu Quốc Khánh không biết Hứa Lập tại sao nhìn ra được nơi này có máy nghe trộm nhưng qua mấy năm quen biết y thấy Hứa Lập cứ nói gì về sau đều thành thật. Y đành phải nói theo lời Hứa Lập.

- Đúng rồi, vừa nãy là có việc gì? Những người đó sao lại đánh chú?


Hứa Lập kể chuyện ra một lần, chuyện này không sợ người khác biết hơn nữa vừa nãy mình đã khai rõ. Hứa Lập sợ bây giờ đã có người lấy được lời khai của mình.

Triệu Quốc Khánh nghe xong cười nói:

- Nhị thúc, nói như vậy bà lão vừa nãy khá trượng nghĩa, không ngờ còn dám đứng ra làm chứng nếu không ngoài chú và đám côn đồ còn có ai khác nữa. Đám côn đồ kia cứ nói chú ra tay trước thì chú có lý cũng không thể nói rõ.

- Đúng vậy, lát cậu phải thay chú cảm ơn bà ta. Có lẽ tàu đi Hắc Long Giang đã chạy, cậu nếu không có việc thì đưa bà ấy tới nhà ga, đưa lên chuyến tàu khác, cho thêm chút tiền đi đường. Đừng để người ta vì giúp mình rồi ảnh hưởng việc của bản thân.

- Chú, chú yên tâm, lát lấy khẩu cung xong cháu đưa bà ấy tới nhà ga. Đúng rồi, chú vừa nãy ở ga chắc chưa ăn no. Cháu dẫn chú và bà lão đi dùng cơm sau đó để bà ấy đi gặp con.

- Không cần, chú vừa ăn một chút rồi lại gặp chuyện kia thì sao còn có tâm trạng ăn. Cậu nói chú từ xa tới thăm cậu, cậu không cho chú ăn thì ai cho?

Hứa Lập cười nói.

Lát sau bà lão cũng đã lấy khẩu cung xong, chuyện bây giờ đã rõ ràng. Chủ quán ăn bắt chẹt khách thậm chí còn cướp vé tàu, chờ bọn họ chính là sự trừng trị của pháp luật. Mà Sơn ca tên thật là Lý Đại Sơn, đám người do y cầm đầu phạm tội với tính chất có tổ chức, cầm vũ khí đánh người đương nhiên không thể xử nhẹ. Chẳng qua cho tới bây giờ tên Lý Đại Sơn kia vẫn không nói một câu, không chịu hợp tác bởi vì y tin Trịnh Quân Ba sẽ cứu mình.


Cho dù Lý Đại Sơn không nói một câu cũng không ảnh hưởng đến công tác phá án, chỉ cần tốn chút công phu là được. Mà Hứa Lập làm việc nghĩa, phòng vệ chính đáng, bà lão lại là người dân tốt dám đứng ra làm chứng chống tội phạm.

Triệu Quốc Khánh lái xe đưa Hứa Lập và bà lão ra khỏi Cục công an, trước khi đi y còn nói cho người phụ trách thẩm vấn.

- Các cậu tiếp tục thẩm vấn, nhất định tra rõ về tổ chức của Lý Đại Sơn, phải tra rõ hết tội mà chúng đã gây ra trong quá khứ. Chờ tôi về thì cậu đưa tôi bản khẩu cung.

Cảnh sát phụ trách thẩm vấn Lý Đại Sơn gật đầu nghe lệnh, trong lòng cũng thấy lo lắng vì việc này không dễ làm.

Trên đường đi bà lão không ngừng cảm ơn Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh, nếu không có bọn họ thì hôm nay bà lão có lẽ vẫn còn bị đánh. Đương nhiên Hứa Lập đề xuát đi ăn trước rồi đưa bà lão tới nhà ga, bà lão nhất định không chịu nhận lời. Xe tới cửa nhà hàng bà lão nói gì cũng không xuống xe, bà lão cứ giữ cửa nói.

- Hôm nay tôi gặp người tốt nếu không tôi chỉ sợ không thể đi gặp con. Các vị có thể một lần nữa mua vé tàu cho tôi, tôi đã cảm kích không biết nói gì cho phải, sao còn có thể làm các vị tốn kém hơn. Mà trong túi của tôi cũng còn cơm nắm đủ ăn tới tận Hắc Long Giang, không cần làm phiền các vị.

Việc bà lão cố chấp như vậy, hai người Hứa Lập không có biện pháp, cuối cùng đành phải theo ý bà lão mua vé tàu giường nằm. Lúc gần đi hai người còn tới siêu thị gần ga mua đồ ăn, nước uống cùng 500 đồng cho nhân viên tàu để lát khi tàu chạy họ đưa cho bà lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận