Trọng Sinh Vi Quan

- Như vậy cũng không thể để hắn muốn làm gì thì làm được. Tôi có mấy người bạn muốn đến đầu tư ở Vọng Giang nhưng nhìn thấy Vọng Giang bây giờ loạn như vậy nên muốn tìm đường lui. Hơn nữa tôi còn nghe nói không ít người chuẩn bị chuyển nhà máy tới địa phương khác, cứ tiếp tục như vậy thì tương lai của Vọng Giang chúng ta sẽ thế nào.

Trịnh Quân Ba chưa từ bỏ ý định nói trước mắt Hứa Lập, hy vọng Hứa Lập có thể ra mặt trong việc cải cách cục Công an lần này.

- Ừ, tôi sẽ nghiên cứu cùng những người khác, nhưng giờ cục Công an cũng bắt đầu cải cách, dừng lại cũng không tốt. Mặt khác phải cân nhắc với Triệu Quốc Khánh, sợ rằng cải cách rất khó kết thúc.

Hứa Lập muốn Trịnh Quân Ba yên tâm nên cũng không nói gì.

Trịnh Quân Ba suy nghĩ một chút, mình và Hứa Lập có quan hệ không quá thân, Hứa Lập cũng không thể vì mình mà đắc tội với Triệu Quốc Khánh. Nhưng mình cũng không có thời gian kéo gần quan hệ cùng Hứa Lập, nếu không đợi mình giao hảo tốt với Hứa Lập thì mình cũng đã bị Triệu Quốc Khánh bắt. Bây giờ có thể cùng Hứa Lập phát triển tới cục diện này cũng không sai.

- Vậy thị trưởng Hứa làm việc, tôi xin cáo từ.

Trịnh Quân Ba đứng lên nhưng trước khi đi lạo xuất một chiếc thẻ để trên bàn trà, nói:

- Thị trưởng Hứa, cậu vừa tới Vọng Giang, không biết cậu cần gì, tôi có chút này mong cậu nhận.

Nói xong y không để Hứa Lập từ chồi liền rời đi.


Hứa Lập thấy Trịnh Quân Ba đi mới cầm chiếc thẻ lên, mặt sau chẳng những viết mật mã, số tài khoản và ghi trong đó có trăm nghìn.

- Số tiền thật là lớn, cấp ngay cho mình một trăm nghìn, chỉ là mình không có gan tiêu số tiền này.

Hứa Lập tự nhủ.

Hôm sau chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diêu Quế Tĩnh đến báo cáo với Hứa Lập tình hình hơn mười người cảnh sát cục Công an đã bị bắt. Hai người nói chuyện trong văn phòng hơn nửa giờ Diêu Quế Tĩnh mới đi ra, khi đi cũng mang theo chiếc thẻ Trịnh Quân Ba đưa cho Hứa Lập ngày hôm qua.

Lúc này Trịnh Quân Ba đang chạy khắp nơi vì việc Lý Đại Sơn bị nhốt ở Giang Ninh cùng với hơn mười cảnh sát Vọng Giang bị Ủy ban kỷ luật thị ủy bắt. Trịnh Quân Ba đang rất bận lại nhận được điện của ông anh họ Ngụy Đại Hải nói trạm thu phí của mình cũng xuất hiện vấn đề.

Trịnh Quân Ba nghe Ngụy Đại Hải bên kia nói xong, mồ hôi vã ra, hỏi:

- Rốt cục là chuyện gì?

- Ba tử, Đỗ lão đại và Trương nhị làm phản, đàn em của họ cũng dám đánh sâu vào trạm thu phí của chúng ta. Huynh đệ cản họ thì họ còn đánh người, tôi kích động dùng súng bắn cảnh cáo khiến bọn chúng sợ hãi, giờ không có việc gì.

- Dùng súng mà nói là không có việc gì? Anh có biết tình huống bây giờ là gì không? Tôi không phải đã nói các anh ngàn vạn lần không được dùng súng, phải giấu súng đi cơ mà. Các anh không biết là cục trưởng cục Công an đang điều tra tôi sao? Các người không phải là muốn dồn tôi đến chân tướng chứ?

Trịnh Quân Ba vừa nghe Ngụy Đại Hải nói, thiếu chút nữa không thở nổi.

- Ba tử, tình huống này không phải là khẩn cấp sao. Bọm họ có đến ba bốn mươi người vậy quanh chúng tôi, bên trong trạm thu phí chỉ có bảy tám người, nếu không dùng súng thì người bị thương chính là chúng tôi.

Ngụy Đại Hải có chút ủy khuất nói.

- Bị thương? Bị thương thì làm sao, nếu các người bị thương, tôi cam đoan sẽ xuất cho mỗi người trăm ngàn. Nhưng các người lại dùng súng, nếu truyền ra ngoài, xui xẻo nhất là chúng ta. Triệu Quốc Khánh sẽ nhìn chằm chằm chúng ta.

Trịnh Quân Ba không biết phải nói gì cho phải.

- Không có việc gì, những người đến gây sự đều ở đây, tôi cam đoan tin tức sẽ không truyền ra ngoài.


- Không truyền ra ngoài? Vậy anh có nuôi họ cả đời được không? Quên đi, đâu tiên anh canh cho chặt, thu điện thoại di động của họ lại, đừng để họ truyền tin tức ra ngoài, tôi tới ngay.

Trịnh Quân Ba nói xong hung hăng dập điện thoại, lập tức lấy xe chạy tới mỏ than.

Trịnh Quân Ba chạy tới mỏ than, từ xa nhìn thấy trạm thu phí của mình, bên cạnh là một đám người đang ngồi. Đứng bên chính là Ngụy Đại Hải cầm súng hình như sợ người khác không nhìn thấy hình tượng anh hùng của hắn.

Sau khi Trịnh Quân Ba xuống xe, Ngụy Đại Hải vội vàng chạy tới nói:

- Ba tử, những người này đều ở đây, một người cũng không thoát

. Trịnh Quân Ba đá Ngụy Đại Hải, thiếu chút nữa làm Ngụy Đại Hải ngã, Ngụy Đại Hải sửng sốt, ủy khuấy nói:

- Ba tử, cậu đá tôi làm gì.

Trịnh Quân Ba chỉ vào Ngụy Đại Hải mắng:

- Anh là một kẻ ngu si, nhất định phải để người khác nhìn thấy anh có súng ư, sợ người khác không biết anh bắt người hả. Có phải là không thấy Triệu Quốc Khánh bắt tôi thì anh thấy khó chịu ư?

Trịnh Quân Ba càng nói càng tức, hắn đuổi theo Ngụy Đại Hải đá tiếp mấy đá


- Ba tử, đừng đánh nữa, tôi sai rồi.

Ngụy Đại Hải không dám đánh lại, ngay cả trốn cũng không trốn, hắn đứng đó bị Trịnh Quân Ba đá trúng mấy cước, chỉ đau khổ cầu xin tha thứ.

- Trước tiên nhốt tất cả vào trong mỏ đừng để người khác nhìn thấy.

Trịnh Quân Ba cũng không nói được gì nữa, hắn đá Ngụy Đại Hải mấy cái đã thở hổn hển. Có ba mươi mấy người ngồi trên mặt đất với ống tuýp, đao, bốn phía có bảy tám người áp giải đều là người một nhà. Trịnh Quân Ba cũng dần bớt giận, nhìn cảnh này hắn cũng không trách Ngụy Đại Hải dùng súng. Việc này không sai nhưng lại làm người ta đau đầu.

Ngụy Đại Hải thấy Trịnh Quân Ba không đánh mình nữa vội vàng chạy đến một bên để bắt người lên một chiếc xe lớn rồi cùng nhau chạy tới mỏ than của Trịnh Quân Ba.

Trên đường Trịnh Quân Ba gọi Ngụy Đại Hải lên xe mình, hỏi hắn xem chuyện này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Trịnh Quân Ba không ngờ xung đột lần này lại chính là trách nhiệm của mình.

Lý do là thời gian trước Trịnh Quân Ba muốn lấy tiền trốn chạy liền ra lệnh cho đàn em mỗi tháng phải nộp một khoản tiền cho mình lớn hơn nhiều so với trước. Mà khoản này thu lớn nhất là ở trạm thu phí.

Trạm thu phí này là do Trịnh Quân Ba ỷ vào thế lực của mình ở Vọng Giang mà tự lập một trạm gác trên đường từ ngoài vào khu mỏ than, sau đó y cho 10 tên đàn em cùng ông anh họ Ngụy Đại Hải phụ trách thu tiền. Mỗi một xe chở đi qua đều phải mất 50 đồng tiền qua lộ phí

Khu mỏ này có khoảng mười mấy ông chủ, tuy nói cũng có chút thế lực, nhà cũng có ít tiền nhưng vẫn kém không ít so với Trịnh Quân Ba. Vì thế bọn họ mặc dù có chút ý kiến việc Trịnh Quân Ba lập trạm thu phí nhưng do sợ Trịnh Quân Ba trả thù nên không ai dám đứng ra nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận