Trọng Sinh Vi Quan

Hứa Lập nghe lão gia tử nói, hắn đương nhiên biết rõ ngài đáp ứng truyền công phu cho mình.

- Cảm ơn lão gia tử đã đồng ý nhận tôi làm đồ đệ.

Hứa Lập vừa nói định quỳ xuống dập đầu bái sư.

Nhưng lão gia tử lại đỡ Hứa Lập dậy.

- Không thể lỗ mãng như vậy, vị trưởng bối kia mới là sư phụ chính thức của cậu, tôi sao có thể tranh đoạt. Chúng ta chỉ là tham khảo lẫn nhau, giúp nhau nghiên cứu chứ không cần bái sư.

Hứa Lập thấy thái độ kiên quyết của lão gia tử, hắn cũng không kiên trì. Chẳng qua tình nghĩa này Hứa Lập ghi nhớ trong lòng. Việc lão gia tử truyền công phu cho mình, được lợi không chỉ có hắn mà còn nhiều người khác như Từ Cương, Nhị tử, Kính mắt, Đăng pháo, các đồng đội ở Tuyết Báo… Có lẽ nhờ môn công phu của Hồ Khai Thái lão gia tử sẽ khiến bọn họ có thể sống hạnh phúc lúc về già.

Lão gia tử nhận lời liền lập tức dạy Hứa Lập công phu.

Phân chia nội ngoại công thực ra là sự khác biệt về hô hấp. Hô hấp chia nội ngoại, quyền thuật không phân nội ngoại. Người biết cách hô hấp là nội gia, không giỏi khống chế hô hấp là ngoại gia, cho nên nội công quan trọng nhất chính là dưỡng khí, mà dưỡng khí chính là muốn tạo được cảm giác dưỡng khí. Trong công phu của Hồ lão gia tử chủ yếu bắt đầu từ bước này. Lão gia tử tự mình dạy Hứa Lập.


- Cậu xem cho kỹ, đây là bước đầu tiên cần phải giống như con thuyền trong biển, phải khiến cho đầu óc trống rỗng, làm cho tâm trí hoàn toàn yên tĩnh, khi tĩnh tới cực điểm thì sẽ cảm thấy khí ở trong đan điền, sau đó chính là “ý thủ đan điền”; sau đó dần dần khiến nội khí tăng lên và dần có cảm giác nóng trong lòng.

- Lúc này phải nắm bắt thời cơ tiến hành các phương pháp tiếp theo, khiến cho ý niệm tiến vào đan điền dẫn nhiệt khí tuần hoàn trong cơ thể, từ đan điền tiến vào hội âm, qua cốc đạo, trường cường, thông giáp tích đạt tới ngọc chẩm, rồi tiến tới nê hoàn cung. Sau đó khí hóa thành dịch rồi lại đi vòng một vòng gọi là tiểu chu thiên.

- Đả thông tiểu chu thiên cần tiếp tục duy trì luyện tập hàng ngày rồi chuyển thành đại chu thiên, đả thông kỳ kinh bát mạch. Tu luyện tới đây coi như sơ bộ đạt thành mục tiêu. Trong quá trình này nội khí chính là một cây cầu quán thông toàn bộ cơ thể, luyện tiếp theo là có thể được coi là nội gia quyền.

- Chỉ cần chân khí chạy được toàn thân, đả thông kỳ kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ là có thể hóa giải ẩn họa môn công phu kia của cậu, cũng đảm bảo cậu cả đời không lo….

Hứa Lập gật đầu, hắn học theo tư thế của Hồ Khai Thái mà tập, chẳng qua nhìn thì dễ nhưng tập lại thấy khó. Hứa Lập đứng một lúc lâu vẫn không thấy khí trong cơ thể nâng lên. Cũng may Hồ Khai Thái ở bên không ngừng giảng giải cho hắn.

- Muốn tập nội công không phải một hai ngày là được, năm đó tôi mất nửa năm mới thấy khí xuất hiện trong cơ thể, cậu cứ kiên trì sớm muộn cũng có ngày thành công.

Ngay khi Hứa Lập đang được Hồ Khai Thái chỉ đạo thì có một thôn dân từ ngoài chạy vào gọi Hồ Khai Thái.

- Lão gia tử, không xong, bên ngoài có rất nhiều quân lính tới, chúng tôi không dám ngăn bọn họ lại, bọn họ đã tới đầu thôn rồi.

- Ồ, thôn Hồ gia chúng ta nhiều năm không có khách tới, hôm nay lại có quá nhiều người. Đi thôi, ra ngoài xem chút.

Hồ Khai Thái mặc dù có chút giật mình không biết khách tới là ai nhưng ông không hề hoảng hốt.

Hứa Lập không tập tiếp được nữa, hắn đi theo đám người Hồ Khai Thái ra đầu thôn. Hứa Lập cũng thầm suy nghĩ chẳng lẽ là Trịnh Lôi lo lắng nên dẫn người tới ư? Nhưng Trịnh Lôi nếu tới thì phải gọi điện trước cho mình rồi, Trịnh Lôi sao lại đột nhiên ập tới thế này chứ?

Đi tới đầu thôn Hứa Lập đứng ở phía sau Hồ Khai Thái, hắn chứng kiến phía trước đứng đầy chiến sĩ được vũ trang hạng nặng, người cầm đầu không phải là Trịnh Lôi mà là một người khoảng 50, 60 tuổi, Hứa Lập còn thấy Trịnh Lôi đứng cạnh người kia và nói chuyện với đối phương. Nhìn bộ dạng cung kính của Trịnh Lôi với đối phương, Hứa Lập cũng đoán được người kia có thân phận không thấp.

Người này không ngừng gật đầu khi Trịnh Lôi nói, mà khi người này thấy Hồ Khai Thái đi ra, y không để ý tới Trịnh Lôi nữa mà đi tới trước mặt lão gia tử và quỳ xuống.

Đám người Hứa Lập đứng sau Hồ Khai Thái vội vàng lui sang bên.


Người kia quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói:

- Từ Thế Tích bái kiến ông, chúc chú thọ tỉ nam sơn.

Nói xong y liên tiếp khấu đầu ba cái rồi quỳ tại đó, không ngẩng đầu lên.

Hồ Khai Thái đứng đó nhận ba cái lạy của Từ Thế Tích rồi mới nói:

- Anh là cháu của lão Tam?

- Vâng.

Từ Thế Tích vẫn quỳ trên đất đáp.

- Anh đứng dậy đi.

Hồ Khai Thái vừa nói vừa đi lên nâng Từ Thế Tích dậy.


- Từ lão tam đã đi rồi phải không?

Hồ Khai Thái nói câu này mà vẻ mặt hơi sầm xuống.

- Ông nội cháu đã qua đời bảy năm trước.

- Bảy năm trước, ôi tính ra Tam ca đã sống tới 92 tuổi, cũng coi như sống đủ. Lão Tam nhìn thấy con cháu thành đạt cũng không còn gì phải nuối tiếc nữa.

Hồ Khai Thái thở dài một tiếng.

- Ông nội trước khi lâm chung nói điều hối tiếc nhất là không được gặp ngài, ông nội không ngừng dặn bọn cháu có cơ hội nhất định phải tới gặp ngài, nghe ngài dạy bảo.

Từ Thế Tích lớn tiếng nói.

- Ông nội cậu và tôi chiến đấu ở khu vực này vài chục năm, tới khi đông bắc được giải phóng, ông cậu theo quân đội xuống nam đánh trận, tôi không theo mà ở lại đây. Từ năm đó đến nay đã có hơn 50 năm không gặp rồi, mấy năm qua mặc dù có thư từ qua lại, ông cậu cũng mấy lần nói muốn về thôn Hồ gia xem một chút nhưng tôi từ chối. Ông ấy quyền cao chức trọng nếu tới đây thì thôn Hồ gia của tôi sao có ngày bình yên. Ôi sớm biết ông ấy vẫn canh cánh trong lòng thì tôi đã sớm mời lão về quê hương rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận