Trọng Sinh Vi Quan

Rời khỏi thôn Hồ gia, Hứa Lập không biết trong tang lễ nửa tháng sau mình gặp những người kia và bọn họ sẽ trợ giúp mình tới như thế nào trong quan trường. Bây giờ Hứa Lập không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy, hắn lo nhất là số hành khách còn lại đang ở đâu, một phút không tìm đủ cả 216 người thì phút đó Hứa Lập vẫn không thể yên tâm.

Trên đường Hứa Lập quay về nội thành, Triệu Quốc Khánh một lần nữa gọi điện tới báo bây giờ đã có 208 hành khách được đưa tới bệnh viện truyền nhiễm, còn có 8 hành khách chưa liên lạc được. Có bốn hành khách ra ngoài, cảnh sát cũng đã liên lạc với chính quyền địa phương nơi bọn họ tới, chính quyền địa phương cũng tỏ vẻ rất coi trọng, tỏ vẻ sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt toàn bộ người đi cùng với bốn vị hành khách kia.

Về bốn hành khách đăng ký thông tin giả vẫn chưa tìm được. Cục công an đã phát ra thông báo tìm người trên đài truyền hình, cũng có nhân dân gọi diện tới nói từng thấy bốn người này ở Triệu Quốc Khánh. Bây giờ Triệu Quốc Khánh đang tổ chức lực lượng cảnh sát lập tấm lưới kiểm tra ở khu vực này, cam đoan trước khi trời tối sẽ tìm được bọn họ.

Hứa Lập một lần nữa phải dặn Triệu Quốc Khánh nhất định tìm được bốn người này. Từ việc bọn họ đăng ký tin giả có thể thấy mục đích tới Vọng Giang của họ là không chính đáng, có lẽ là tội phạm nên tuyệt đối không thể để bọn họ có cơ hội gây án ở Vọng Giang, tránh kích thích thần kinh vốn đang rất yếu của thị xã Vọng Giang.


Hứa Lập về tới văn phòng đã là hơn 3h chiều, hắn ký vài văn bản rồi một lần nữa dẫn Từ Cương đến thẳng đồn công an Triệu Quốc Khánh. Ở đây đã được Triệu Quốc Khánh bố trí thành trung tâm chỉ huy tạm thời tìm kiếm bốn hành khách kia. Bây giờ ở khu này có gần 200 cảnh sát phối hợp nhân viên công tác khu vực tiến hành lục soát từng căn nhà. Các đầu đường đều có cảnh sát canh gác tiến hành kiểm tra xe cộ qua lại đề phòng bốn người kia bắt xe bỏ trốn.

Triệu Quốc Khánh thấy Hứa Lập tự mình chạy tới, y đi lên báo cáo qua tình hình. Bây giờ qư đã được chia ra làm ba khu vực nhỏ để tìm kiếm, từng khu vực lại chia ra thành các tốp nhỏ đảm bảo kiểm tra từng nhà sẽ hoàn thành trước 6h tối. Chỉ cần bốn người kia thật sự ở qư thì sẽ cam đoan bọn họ không trốn được.

Hứa Lập gật đầu nói:

- Nói với các đồng chí cảnh sát khi kiểm tra nhất định phải tỉ mỉ, kiên nhẫn, cẩn thận, bốn người nghi phạm này nói không chừng có vũ khí, phải chú ý an toàn của cảnh sát, tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra.

- Vâng.

Triệu Quốc Khánh nghiêm túc đáp. Triệu Quốc Khánh càng lúc càng câu nệ khi đối mặt với Hứa Lập. Trước đó y xưng huynh gọi đệ với Hứa Lập thì thấy là rất bình thường, không có gì không ổn; nhưng sau đó khi tới Vọng Giang theo lý thuyết quan hệ của hai người phải kéo gần hơn; Triệu Quốc Khánh cũng là thường vụ thị ủy Vọng Giang nên chỉ thấp hơn Hứa Lập nửa cấp mà thôi. Nhưng Triệu Quốc Khánh khi gặp Hứa Lập lại thường xuyên có một áp lực khó hiểu khiến y không thể tùy tiện như trước nữa. Chẳng qua cũng không thể nói tình cảm huynh đệ mất dần đi, ngược lại Hứa Lập càng tín nhiệm Triệu Quốc Khánh, Triệu Quốc Khánh càng sùng bái Hứa Lập hơn. Chỉ cần là Hứa Lập nói, Triệu Quốc Khánh nhất định sẽ tuân theo.

Theo thời gian trôi qua, công tác kiểm tra cũng đã gần kết thúc mà vẫn không có thông tin bốn người kia.


Triệu Quốc Khánh có chút khẩn trương, mình mấy lần cam đoan với Hứa Lập là nhất định tìm được bốn người này trước khi trời tối, bây giờ sợ là không thực hiện được. Càng quan trọng hơn là bốn người này có thể mang theo mầm bệnh, chúng cũng có thể là tội phạm nên nếu trốn được thì ai biết bốn người này sẽ mang tới hậu quả như thế nào với Vọng Giang?

- Thị trưởng Hứa, tôi lập tức tổ chức người tiến hành kiểm tra qư một lần nữa, đảm bảo trong hôm nay nhất định tìm được bốn người này.

Hứa Lập ngồi đó suy nghĩ một lúc mới nói:

- Không cần, kiểm tra trong đêm sẽ gây ảnh hưởng không tốt và dễ khiến dân chúng khủng hoảng. Về phương diện khác kiểm tra trong đêm dễ tạo thành điểm mù, nếu bốn người bị ép quá mức sẽ nhân lúc bóng tối mà bỏ trốn thì càng khó tìm hơn. Lát nữa khi kiểm tra kết thúc anh gọi các tổ trưởng kiểm tra tới đây họp, ngoài các đồng chí cảnh sát phụ trách kiểm tra ở đầu đường thì cho nghỉ ngơi hết, bọn họ làm cả ngày cũng đã mệt. Chúng ta cũng cần nghiên cứu một chút xem tối nay hành động như thế nào.


Việc tra tìm này là của Triệu Quốc Khánh, nhưng Hứa Lập chỉ huy như vậy, Triệu Quốc Khánh lập tức nghe theo. Đây không phải là do niềm tin mù quáng mà thực tế chứng minh Hứa Lập chỉ huy luôn đạt được thành tích tốt, ví dụ như việc bắt Trịnh Quân Ba, tra xét các sản nghiệp của Trịnh Quân Ba.

Qư cũng dần đi vào yên tĩnh, các tổ kiểm tra ngoài tổ trưởng thì các đồng chí cảnh sát còn lại đều về đồn công an ăn tối, nghỉ ngơi một lát. Mà trong phòng hội nghị đồn công an qư, mọi người ngồi quanh một vòng nghe Triệu Quốc Khánh tiến hành tổng kết công tác tìm kiếm trong hai ngày gần đây.

- Thưa các đồng chí, từ lúc phát hiện người nhiễm bệnh trên chuyến tàu K1982 đến bây giờ đã là hơn 40 tiếng. Được sự coi trọng của lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã, dưới sự cố gắng chung của tất cả các đồng chí, được sự phối hợp của nhân dân toàn thị xã, công tác kiểm tra, tìm kiếm của chúng ta có thể nói là đạt hiệu quả tốt. Hiện nay đã tìm được 208 hành khách và đưa tới bệnh viện truyền nhiễm; có bốn hành khách khác đi công tác ở ngoài và đã được chính quyền nơi công tác cách ly tiến hành kiểm tra. Trong thời gian ngắn như vậy mà mọi người có thể liên tục tác chiến với tinh thần không sợ khó, sợ khổ, sợ mệt, các đồng chí đã thiết thực phát huy truyền thống tốt đẹp của hệ thống công an Vọng Giang chúng ta. Nhưng hiện nay có bốn hành khách vì đăng ký thông tin giả khiến công tác của chúng ta xuất hiện vấn đề, bốn người này một giây không tìm được thì công việc của chúng ta không hoàn thành, tính mạng của 600 ngàn dân chúng Vọng Giang không thể an toàn. Cho nên chúng ta sau đây cần tiếp tục tìm bốn người này. Tiếp theo xin mời thị trưởng Hứa phát biểu.

Triệu Quốc Khánh dứt lời cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay như sấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận