Trọng Sinh Vi Quan

Hứa Lập nói là có lý do của hắn. Với các quân nhân xuất ngũ từ Tuyết Báo thì có ra nước ngoài làm lính đánh thuê cũng đủ. Ít nhất theo Hứa Lập nhớ thì khi chấp hành nhiệm vụ đã từng giao đấu mấy lần với đặc nhiệm Mỹ, bên mình cũng không thua mấy, tỉ lệ thắng thua là 5/5.

- Thị trưởng Hứa, anh nói chúng tôi còn cơ hội chạm vào súng thật?

Chung Đắc Lực có chút kích động nói. Đã nhiều năm y không chạm vào súng thật nên Chung Đắc Lực không khỏi nhớ nhung.

- Ha ha, có cơ hội. Chẳng qua nếu các anh thật sự muốn dùng súng đạn thật thì tôi thấy có thể rủ đại đội cảnh sát vũ trang, nói mình muốn dạy bọn họ coi như là tăng trình độ của họ.

Chung Đắc Lực gật đầu như gà mổ thóc nói:

- Tôi lập tức đi liên hệ với đội trưởng bọn họ.

Nói chuyện chính xong, Hứa Lập nghĩ tới việc riêng của mình.

- Đúng rồi lão Chung, trong số chiến hữu của anh có ai trẻ tuổi một chút, thân thủ tốt một chút cũng như đáng tin không? Tôi muốn tìm lái xe.

Hứa Lập không nói đến việc đối phương có biết lái xe không? Đội viên Tuyết Báo có ai không biết lái xe chứ? Ngay cả bảo bọn họ lái trực thăng, lái tàu thủy cũng không vấn đề gì.

Chung Đắc Lực nghe thấy Hứa Lập muốn tìm lái xe, y suy nghĩ thật kỹ mới nói:

- Có, có một người mới xuất ngũ năm rồi, y tên là Thôi Lâm – 31 tuổ. Nếu không phải vì chăm sóc cho mẹ già thì y cũng không chủ động xuất ngũ, trong quân cũng không bỏ y, trong quân còn định đề bạt y nữa.

- Thôi Lâm này đã có vợ chưa? Đi theo tôi có thể ảnh hưởng đến việc cả đời của y không?

- Thị trưởng Hứa nghĩ gì vậy, đi theo anh mỗi ngày tiếp xúc toàn lãnh đạo, không chừng tới lúc đó Thôi Lâm còn có thể tìm được bạn gái tốt.

Chung Đắc Lực cười nói.

Hứa Lập cười nói:

- Vậy anh gọi Thôi Lâm tới đây, nếu được thì tôi muốn dẫn y đi ngay.

Chung Đắc Lực gọi điện thoại, lát sau Thôi Lâm mặc đồng phục bảo vệ đi tới văn phòng Lâm Thường Thanh. Từ xu thế bước đi của Thôi Lâm là nhìn ra được y còn chưa thoát khỏi tác phong trong quân đội.

- Trưởng ban Chung.

- Tiểu Thôi, đây là thị trưởng Hứa, thị trưởng Hứa là ân nhân cứu mạng mà tôi thường nói với mọi người. Nếu không có thị trưởng Hứa thì chúng ta không có cơ hội tới đây sống và làm việc.

Thôi Lâm nghe thấy là ân nhân của mọi người, y giơ tay chào Hứa Lập chứ không biết nói gì.

Chung Đắc Lực nói tiếp.

- Thị trưởng Hứa lần này tới là muốn tìm một lái xe, tôi đề cử cậu. Sao, không có gì khó khăn chứ?

- Không có. Chỉ cần Thôi Lâm tôi còn sống một ngày sẽ cam đoan sự an toàn của thị trưởng Hứa. Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì hy vọng trưởng ban Chung chăm lo cho mẹ tôi.

Chung Đắc Lực vỗ đầu Thôi Lâm mắng.

- Cậu nghĩ gì vậy hả? Mẹ cậu còn phải chờ cậu và vợ của cậu chăm lo. Thị trưởng Hứa muốn tìm lái xe chứ có gì nguy hiểm đâu. Không chừng một thời gian nữa cậu nhờ thị trưởng Hứa mà kiếm đượ vợ tốt đó.

Thôi Lâm mỉm cười không nói gì. Chẳng qua Thôi Lâm đang thầm nói với mình là không những phải lái xe tốt cho Hứa Lập, càng phải bảo vệ sự an toàn cho Hứa Lập. Nếu không có Hứa Lập thì y – một người được tặng thưởng huân chương chiến đấu đến giờ vẫn ở quê làm ruộng. Đừng nói là tìm bạn gái, ngay cả chăm lo cho mẹ già cũng là vấn đề. Đâu như bây giờ cả nhà đều tới đô thị sống, mẹ mặc dù đã hơn 60 nhưng cũng được nhận vào nhà bếp của công trường, mỗi tháng được 600 tệ. Tiền lương của riêng bà còn cao hơn thu nhập của cả nhà khi ở quê. Mình còn có gì không hài lòng chứ?

Hứa Lập rất hài lòng với Thôi Lâm. Mình có quá nhiều bí mật nên cần một người thành thật, biết bổn phận. Mình mới tới Vọng Giang hơn nửa năm, Tiểu Từ lái xe cho mình nửa năm tuy chăm chỉ nhưng tên này mồm mép, nói nhiều hơn nữa tay chân còn có chút không sạch sẽ. Từ Cương từng nói với Hứa Lập là tên tiểu tử kia chẳng những tham ô vé xăng dầu, hơn nữa khi đi cùng Hứa Lập tới đơn vị còn không nghĩ mình là người ngoài, thấy thứ gì tốt là cầm. Cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới Hứa Lập.

- Được, Thôi Lâm, cậu bàn giao công việc cho người khác, sáng mai cậu theo tôi về Vọng Giang.

- Vâng.

Thôi Lâm đáp đầy dứt khoát.

Hứa Lập giải quyết xong vấn đề lái xe của mình, hắn lại nói chuyện với Chung Đắc Lực, Lâm Thường Thanh một lát. Hắn ở lại công trường tới 4h30 mới lên xe đi đón Phạm Ngọc Hoa.

Sáng hôm sau Hứa Lập lên xe quay về Vọng Giang. Trên đường đi Hứa Lập có thể cảm nhận được Thôi Lâm đang khẩn trương, chẳng qua y lái xe rất ổn.

Sau này Thôi Lâm dù sao cũng ở lâu với mình, nếu Thôi Lâm khẩn trương mãi thế này cũng không ổn, mình cũng thấy khó chịu. Cho nên trên đường đi Hứa Lập không ngừng hỏi tình hình gia đình Thôi Lâm để kéo gần khoảng cách đôi bên.

Thôi Lâm mới đầu còn câu nệ nhưng đoạn đường hơn tiếng cũng làm y thoải mái hơn. Khi xe vào nội thành Vọng Giang, Thôi Lâm cũng bắt đầu nở nụ cười.

Xe vững vàng tiến vào trụ sở ủy ban thị xã, Hứa Lập xuống xe dặn Thôi Lâm.

- Cậu đỗ xe xong lên phòng Thư ký tìm Từ Cương, cậu ta sẽ làm thủ tục cho cậu và bố trí chỗ ở. Cậu có gì khó khăn cứ nói với Từ Cương, Từ Cương không phải người ngoài.

Hôm qua Từ Cương đã tìm Tiểu Từ nói chuyện. Tiểu Từ mặc dù hơi tham vặt nhưng cũng đi theo Hứa Lập gần nửa năm, Hứa Lập cũng không bạc đãi đối phương. Nếu không người không biết chuyện còn có thể nói Hứa Lập tuyệt tình, như vậy ai còn có thể đi theo Hứa Lập?

Cuối cùng Hứa Lập bố trí cho Tiểu Từ tới làm nhân viên ở cục Giao thông Vọng Giang, đây coi như bố trí không tệ. Dù sao Tiểu Từ ở ủy ban thị xã vẫn chỉ là biên chế công nhân, đến cục Giao thông lại là cán bộ biên chế sự nghiệp. Đừng xem thường chức nhân viên bình thường này, ở Vọng Giang muốn được vào làm nhân viên biên chế sự nghiệp không có 50 ngàn đừng mơ. Về phần sau này Tiểu Từ phát triển tới trình độ nào thì do chính y.

Tiểu Từ cũng không có ý kiến gì. Y cũng biết nếu Hứa Lập không nói, Từ Cương sẽ không dám tùy tiện điều động mình. Cho nên Tiểu Từ rất quy củ bàn giao công việc với Thôi Lâm và lập tức tới cục Giao thông nhận việc mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui