Trọng Sinh Vi Quan

Củng Quân thấy cục diện đã mất khống chế, y bất đắc dĩ đành phải một lần nữa nổ súng. Lần này y bắn ba phát liền, tiếng súng đinh tai kéo mọi người trong trạng thái điên cuồng lại. Các cảnh sát khác cũng rút súng ra cẩn thận chú tâm tình hình không cho mọi người điên cuồng nữa.

Lúc này Nhâm Minh Sơn cũng đã tới hiện trường. Thấy hiện trường đang khá loạn, Nhâm Minh Sơn suy nghĩ thật nhanh rồi tìm chỗ cao đứng lên đó mà lớn tiếng nói:

- Mọi người tỉnh táo một chút, tôi là trưởng ban thư ký thị ủy Nhâm Minh Sơn. Tôi hôm nay thay mặt thị ủy, ủy ban thị xã tới xử lý mâu thuẫn giữa mọi người và công ty giấy Phong Hoa. Mời mọi người tin tôi, chỉ cần điều tra xong chúng tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với mọi người.

Lúc này Tạ Quảng Điền cùng Trương Kim Long cũng lập tức tìm được người có uy tín cao trong số thôn dân mà thuyết phục, hy vọng bọn họ có thể chờ kết quả điều tra rồi mới quyết định, bây giờ quan trọng nhất vẫn là cứu người.

Bên kia Tề Phong cũng gọi điện cho em vợ, bảo hắn khuyên công nhân bình tĩnh lại. Thôn dân có thể đánh, có thể không nể mặt Tạ Quảng Điền cùng Trương Kim Long nhưng Nhâm Minh Sơn lại đại biểu bí thư Hứa tới đây, mình phải nể mặt. Hơn nữa vì vừa nãy nói chuyện với Hứa Lập cho nên Tề Phong tin Nhâm Minh Sơn không đi ngược lại ý kiến xử lý của Hứa Lập, như vậy Nhâm Minh Sơn nhất định sẽ xử lý nghiêng về bên mình.

Thôn dân và công nhân công ty giấy Phong Hoa bị Củng Quân tách ra, xung đột cuối cùng cũng đã dừng lại. Chẳng qua hai bên mặc dù không thể tiếp xúc tay chân nhưng không ai phục ai, lại nhìn người bên mình bị đánh nên bọn họ bắt đầu chửi bới.

Nhâm Minh Sơn vội vàng la lên với thôn dân.


- Các vị có vấn đề gì có thể đưa ra, mời mấy người tin vào thị ủy, ủy ban thị xã sẽ đối xử công bằng.

Nhâm Minh Sơn vừa dứt lời, thôn dân xung quanh thoáng cái mồm năm miệng mười kể khổ với Nhâm Minh Sơn. Nhâm Minh Sơn nghe mà như muốn điếc tai, y không thể nghe ra bọn họ nói gì cả. Hắn đành một lần nữa lớn tiếng nói:

- Mọi người không nên làm loạn, yên tĩnh một chút. Các vị ầm ĩ như vậy cũng không có biện pháp. Như vậy đi, các vị tuyển ra ba người nói chuyện với tôi.

Nghe đề nghị của Nhâm Minh Sơn, có người lớn tiếng nói:

- Tuyển đại biểu có tác dụng gì? Chúng tôi đã lên thị ủy, ủy ban thị xã kiện bảy tám lần nhưng lần nào cũng lừa chúng tôi, tới bây giờ vẫn không giải quyết được vấn đề mà chúng tôi quan tâm.

- Đúng thế, đừng nghe hắn nói linh tinh, không thể để người trong thôn cứ chết oan uổng như vậy nữa. Chúng ta xông vào công ty đốt sạch xem còn hại người được nữa không.

Thôn dân kích động trở lại, Nhâm Minh Sơn cố gắng khuyên:

- Thưa các đồng chí, thưa bà con, mọi người dù không tin tôi chẳng lẽ không tin bí thư thị ủy Hứa sao? bí thư Hứa đang đi xe tới đây, mọi người chọn ra đại biểu chờ bí thư Hứa tới rồi phản ánh tình hình với lãnh đạo. Nếu không dù bình thường tới cũng không rõ tình hình thì sao có thể giải quyết vấn đề của mọi người chứ. Hơn nữa mọi người nóng vội nhất thời lao vào công ty giấy Phong Hoa, nếu như đốt công ty thì mọi người biết hậu quả sẽ như thế nào không? Các đồng chí cảnh sát có mặt ở đây sẽ bỏ qua cho mọi người sao? Khu nhà xưởng công ty giấy Phong Hoa có giá đến hơn chục triệu, các vị lấy gì đền bù? Chẳng lẽ các vị muốn vào tù hay là trốn chạy xa quê ư? Mời mọi người nghĩ thật kỹ rồi hãy làm.

Không biết do lời uy hiếp của Nhâm Minh Sơn hay vì lý do khác mà đám thôn dân cũng yên tĩnh lại. Bọn họ tạm thời tụ tập bàn nhau nên làm như thế nào.

Không đợi thôn dân bàn ra kết quả, Hứa Lập đã tới nơi. Nhâm Minh Sơn vội vàng đi tới báo cáo tình hình vơi Hứa Lập.

Bí thư đảng ủy Tạ Quảng Điền, chủ tịch Trương Kim Long cũng chạy tới chủ động nhận sai lầm.


- Bí thư Hứa, đây là do chúng tôi không làm tốt công việc, đều là lỗi của chúng tôi.

Hứa Lập cũng đi từ cơ sở ra nên biết nỗi khó xử của lãnh đạo cơ sở cấp xã. Cấp trên có vấn đề tìm bọn họ, thôn dân có vấn đề tìm bọn họ nhưng việc lớn bọn họ không thể làm chủ được.

Hứa Lập xua tay chặn lại.

- Không thể trách hết các vị. Tôi mặc dù tới Vọng Giang không lâu nhưng đã hai lần thấy thôn dân xã Cần Kiệm lên kiện. Chỉ là khi đó thị ủy, ủy ban thị xã tập trung chủ yếu vào điều tra các phần tử phạm pháp nên không ra mặt hoàn toàn giải quyết vấn đề này nên mới kéo dài lâu như vậy và tạo thành cục diện như hôm nay.

Hứa Lập nói làm Tạ Quảng Điền cùng Trương Kim Long thấy ấm áp trong lòng. Có bí thư thị ủy thông cảm cho cấp dưới như vậy, mình còn gì để nói nữa. Đương nhiên chỉ có thể lấy thành tích công việc mà báo đáp.

- Nguyên nhân chuyện hôm nay là từ đâu? Sao lại diễn ra nghiêm trọng như thế này?

Hứa Lập nhìn có mấy trăm người tụ tập, hắn nhíu mày nói.

Không đợi Tạ Quảng Điền cùng Trương Kim Long mở miệng, lúc này Tề Phong cũng không biết từ đâu chui ra mà chạy tới trước mặt Hứa Lập.


- Bí thư Hứa, không ngờ chuyện hôm nay lại còn kinh động tới ngài, tôi rất xin lỗi. bí thư Hứa, trời mùa đông giá rét nếu không ngài vào văn phòng tôi rồi nói chuyện.

Hứa Lập nhìn thoáng qua Tề Phong, vừa nãy Tề Phong không biết trốn ở đâu. Mấy trăm công nhân của công ty giấy Phong Hoa nếu không được Tề Phong đồng ý thì bọn họ dám bỏ việc chạy ra đây đánh nhau với thôn dân, dám giằng co với cảnh sát sao? Hứa Lập càng lúc càng không thích Tề Phong, chẳng qua trước khi làm rõ chân tướng sự việc hắn cũng không tiện nặng lời. Hứa Lập chỉ lắc đầu nói:

- Cảm ơn ý tốt của giám đốc Tề, tôi không vào công ty đâu. Quảng Điền, đây là lãnh đạo cao nhất xã, tôi thấy chuyện không thể giải quyết ngay được, mọi người cũng không thể ở đây mãi. Anh xem trong số thôn dân còn có người già, trẻ nhỏ, đừng để bọn họ bị lạnh vì cảm. Anh tìm một chỗ gần đây để chúng ta nói chuyện. Đúng rồi giám đốc Tề, lát nữa hy vọng cũng có thể tham gia, có chuyện sớm muộn gì cũng phải giải quyết, kéo đài không phải biện pháp.

Tề Phong làm ăn nhiều năm như vậy nên cũng có bản lĩnh nhìn sự việc. Hứa Lập không chịu vào trong công ty làm y thoáng khẩn trương thầm nghĩ “Thái độ bí thư Hứa sao đổi nhanh như vậy? Vừa nãy ở văn phòng y còn ám chỉ bảo mình cứ mạnh tay, bây giờ lại không vào trong công ty là sao?”

Tề Phong lại nhìn đám thôn dân cách đó không xa đang đầy thù hận nhìn về phía mình, y thoáng giật mình.

- Bí thư Hứa, tôi xin lỗi không thể tham gia cùng được rồi. Có một vị khách lớn từ phía nam mới tới Tùng Giang, tôi phải tới nghênh đón nếu không sẽ thất lễ. Hay là ngài xem như thế này được không, tôi bảo phó giám đốc công ty thay mặt tôi tham gia hội nghị, nếu có chuyện gì y đều có thể tự mình làm chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận