Trọng Sinh Vi Quan

Tằng Ích dẫn đầu đi ra ngoài, Hải Đức cầm cặp không nói một câu với ai, y cúi đầu rời đi. Chẳng qua các vị thường vụ khác đều hiểu cho tâm trạng của y nhưng lại không ai đồng tình với y, đây đều là hắn gieo gió gặt bảo.

Hứa Lập tại đi ra phòng hội nghị, hắn bước nhanh hai bước vượt qua trưởng ban thư ký Khúc Việt Sinh, đuổi theo Vương Đạo Bình nhỏ giọng nói:

- Cảm ơn tư lệnh Vương, có cơ hội tôi mời anh uống rượu.

Vương Đạo Bình cười nói:

- Được, tôi nghe Lôi tử nói tửu lượng của cậu rất được, có cơ hội chúng ta phải đấu mới được.

Vương Đạo Bình mặc dù là quân nhân nhưng trong quân ngũ người có thể làm tới cấp bậc như y chẳng những có tốt chất quân sự rất cứng, đồng thời y hiểu nhiều về chính trường. Nói một câu đơn giản là y chẳng những kéo gần quan hệ với Hứa Lập, đồng thời cũng nói ra nguyên nhân mình giúp Hứa Lập, đó là vì Trịnh Lôi. Hơn nữa trong lời nói đã cho thấy Trịnh Lôi không giấu Vương Đạo Bình việc Hứa Lập uống được, xem ra quan hệ giữa Trịnh Lôi và Vương Đạo Bình là không bình thường.

- Nhất định, nhất định …


Biết câu trả lời cần thiết, Hứa Lập nói thêm vài câu với Vương Đạo Bình rồi xuống lầu lên xe.

Sau khi lên xe, Hứa Lập gọi cho Triệu Quốc Khánh, bảo Triệu Quốc Khánh trực tiếp liên lạc với cục trưởng Cục công an Tùng Giang - Trương Quý Tường. Vừa nãy trong hội nghị Trương Quý Tường đã cam đoan trong ba ngày sẽ bắt được Tề Phong, chẳng lẽ còn chờ Trương Quý Tường chủ động đi tìm Triệu Quốc Khánh hỏi tài liệu liên quan ư? Đây coi như là cơ hội tốt để Triệu Quốc Khánh và Trương Quý Tường gần nhau.

Sau đó Hứa Lập trực tiếp về Vọng Giang. Bây giờ là gần cuối năm nên hắn có bao nhiêu công việc cần giải quyết. Nhất là vấn đề của công ty Phong Hoa, hắn hy vọng trước tết sẽ giải quyết xong nếu không năm nay không có cái tết yên ổn. 

Xe mới vào địa phận Vọng Giang, Hứa Lập liền nhận được điện của Trương Quý Tường, Tề Phong đã trên đường áp giải về Vọng Giang. Hứa Lập cũng rất khó hiểu sao hành động bắt lần này lại thuận lợi vậy?

Nghe Trương Quý Tường giải thích Hứa Lập mới hiểu. Thì ra vừa nãy khi tan họp Trương Quý Tường nhận được điện của Triệu Quốc Khánh, Triệu Quốc Khánh cũng gửi các tài liệu liên quan về Tề Phong lên Cục công an Tùng Giang. Trương Quý Tường sau khi về cục lập tức tổ chức hội nghị. Bản thân y đã cam đoan trong hội nghị thường vụ thị ủy trong ba ngày sẽ bắt được Tề Phong, nếu quá kỳ hạn không chừng Vương Đạo Bình phái quân đội tới hỗ trợ.

Trương Quý Tường có tính cách thẳng thắn, nói được làm được. Trong hội nghị y chỉ mất có 10 phút là an bài nhiệm vụ xong, còn lại là chờ tin tức. Trương Quý Tường tin tưởng nhân viên bên dưới có thể hiểu ý của mình, trong thời gian ngắn nhất sẽ tìm ra được Tề Phong.

Không đầy nửa tiếng xong có cuộc gọi tới báo nhìn thấy tội phạm truy nã Tề Phong ở khách sạn …

Nhân viên trực tổng đài không dám chậm trễ, lập tức thông báo đồn công an gần đó. Trưởng đồn công an vừa nãy có tham gia hội nghị ở cục, nghe có tin về Tề Phong đương nhiên đâu dám xem nhẹ, y vội vàng tổ chức lực lượng lao tới khách sạn và bắt được Tề Phong đang dọn đồ rút về phía nam. Tới tận khi bị bắt Tề Phong cũng không biết mình thành tội phạm truy nã từ bao giờ? Y không ngừng gào lên:

- Tôi là ủy viên Đại hội đại biểu nhân dân Vọng Giang, các người không có quyền lực bắt tôi.

Đồng chí cảnh sát lạnh lùng nói:


- Hôm qua anh còn là ủy viên Đại hội đại biểu nhân dân Vọng Giang, nhưng tối qua Đại hội đại biểu nhân dân đã tổ chức cuộc họp rút tư cách ủy viên của anh và phát lệnh truy nã trên toàn Tùng Giang, anh bây giờ chỉ là một tội phạm bị truy nã.

Nói xong y lấy còng lạnh như băng còng tay Tề Phong lại.

- Tôi, tôi muốn kiện các người.

Tề Phong có chút kích động nói nhưng sau đó y không nói được gì vì nhìn thấy tờ lệnh truy nã. Y bây giờ là bị cáo chứ còn đòi kiện ai.

Trưa Triệu Quốc Khánh tự mình dẫn người lên Tùng Giang áp giải Tề Phong về Vọng Giang thẩm vấn. Bị cảnh sát thẩm vấn, Tề Phong rất nhanh thú nhận. Hắn xúi giục nhân viên công ty phá niêm phong và chống người thi hành công vụ. Chẳng qua đến bây giờ vẫn không biết người gọi điện báo tin để bắt Tề Phong là ai, người biết Tề Phong ở khách sạn đó không nhiều, hơn nữa đều là bạn bè, người thân của y thì sao có thể bán đứng mình?

Tề Phong đâu biết người bán đứng mình là Hải Đức. Trên hội nghị thường vụ Hải Đức nghe được nguyên nhân công ty Phong Hoa bị niêm phong, y về văn phòng suy nghĩ một lúc. Tề Phong bây giờ đã bị truy nã, mình chẳng những không lợi dụng được việc của công ty Phong Hoa để đối phó Hứa Lập, ngược lại còn có nguy hiểm với mình. Nếu mình còn dây dưa với Tề Phong thì tương lai khó tránh khỏi liên quan. Vì thế Tề Phong mới ra ngoài dùng máy điện thoại công cộng gọi điện báo địa chỉ Tề Phong đang ở.

Kết quả xét nghiệm mẫu nước thải, nước sông ở xã Cần Kiệm rất nhanh đã có, trong nước bao gồm nhiều loại vật chất gây ung thư, bệnh ung thư mà người thôn An Dân nhiễm phải quả thật có liên quan trực tiếp từ nước thải do công ty Phong Hoa đổ ra.

Khi kết quả xét nghiệm này đặt trước mặt Tề Phong, Tề Phong không còn gì để nói. Chẳng qua với luật pháp Trung Quốc hiện tại cũng không thể phán tử hình Tề Phong, Tề Phong chỉ bị bồi thường nhiều về mặt kinh tế mà thôi. Cũng may tài khoản của công ty Phong Hoa đã bị Cục công an Vọng Giang niêm phong, hơn chục triệu trong tài khoản đã bị đóng băng. Mà Tề Phong vì giảm bớt tội nên đồng ý bồi thường cho dân chúng, trả tiền cho những người đã chết và những người đang bị bệnh.


Hứa Lập yêu cầu Cục y tế tổ chức nhân viên tiến hành kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ người thôn An Dân, tất cả chi phí do Tề Phong chi trả. Cuối cùng kiểm tra ra có 17 thôn dân bị ung thư nhưng cũng may là mới ở giai đoạn đầu. Những người này trực tiếp đưa lên bệnh viện tỉnh chữa trị. Hứa Lập cũng cùng Mễ Thính Cần và Tiết Kiến Lập lên bệnh viện tỉnh thăm Hổ tử.

Trong phòng bệnh Hổ tử, tình hình của thằng bé đã tốt đẹp hơn nhiều. Vài hôm nữa Hổ tử sẽ được phẫu thuật, nếu như phẫu thuật thuận lợi thì nó sẽ hoàn toàn khỏe mạnh. Thấy Hứa Lập, vợ chồng Ngô Thông kích động quỳ xuống cảm ơn bí thư Hứa đã cứu Hổ tử.

Hứa Lập đi lên nâng vợ chồng Ngô Thông dậy. Hắn thở dài một tiếng:

- Mau đứng lên, đây đều là việc chúng tôi nên làm. Hơn nữa vì công việc của chúng tôi không được tốt nên mới có cục diện như hôm nay, các vị không cần cảm ơn chúng tôi mà phải trách chúng tôi mới đúng.

- Không, không, không dám trách ngài, đều là do công ty Phong Hoa gây ra sao có thể trách ngài được. Ngài là ân nhân của nhà tôi.

Ngô Thông kích động nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận