Trọng Sinh Vi Quan

- Vậy anh lên mạng mà đọc đi.

Hứa Lập nói xong tức giận dập máy. Nằm trên giường Hứa Lập thở dài một tiếng. Hắn bắt mình phải tỉnh táo, hắn cố ép mình suy nghĩ xem chuyện này có lợi hay hại.

Nghĩ một lúc Hứa Lập thấy mình đã trách oan Nhâm Minh Sơn. Thực ra chuyện này cũng không có gì quá nghiêm trọng, Nhâm Minh Sơn không có lập tức thông tri thông báo mình cũng là có nguyên nhân. Chỉ là không biết chuyện này bị ai chụp ảnh được và đăng lên mạng, hơn nữa lấy tên bài viết quá hay mới thành ra lớn chuyện.

Hiện nay mạng phát triển rất nhanh, bao người tự nhận mình là người của mạng, bọn họ luôn tìm các chuyện mặt trái của chính quyền, của Đảng đưa lên và được nhiều người hưởng ứng, ủng hộ. Vừa nãy Hứa Lập xem qua một chút thấy số người đưa nhận xét là mấy trăm người, số người đọc bài viết là trên chục ngàn. Phải biết đây chỉ là một trang mạng, thậm chí không thể khẳng định trang này có phải là trang gốc không, qua đó có thể tưởng tượng chuyện này sợ là đã truyền khắp mạng.

Mà người viết bài này có ngòi bút quá độc, khắc họa cảnh Vương Định Bang bị chó cắn rồi tức tối một cách rất chân thực. Càng viết ra thảm trạng con chó bị Vương Định Bang gọi các đồng chí cảnh sát tới đánh chết, cảnh này làm người đọc không khỏi đau lòng cho con chó. Hơn nữa trong bài viết còn có cả cảnh Vương Định Bang đứng bên đầy tức tối giơ tay chỉ huy cảnh sát đánh chó. Mặc dù hình Vương Định Bang đã được làm mờ đi đôi chút người ngoài rất khó nhận ra là ai nhưng Hứa Lập nhìn cái biết đó là ai ngay. Phía sau còn có bức ảnh con chó nằm trong vũng máu, chủ con chó đau khổ xin tha. Hai bức ảnh đối lập nhau càng hiện ra hình tượng quan liêu ghê tởm của Vương Định Bang, làm cho người xem không ai không đồng tình với con chó và chủ của nó.


Bài viết này được đưa lên sẽ tạo thành đả kích rất lớn với hình tượng Vọng Giang, có ảnh hưởng nhất định với Hứa Lập. Mặc dù người đánh chó không phải hắn nhưng hắn là bí thư thị ủy Vọng Giang, ngày sau sẽ khó tránh khỏi có người ở sau lưng gọi Hứa Lập là bí thư đánh chó.

Máy điện thoại của Hứa Lập lại vang lên, hắn cầm thấy đúng là Nhâm Minh Sơn gọi. Nhâm Minh Sơn ở bên kia không ngừng nhận lầm.

- Bí thư Hứa, là tôi sơ sót không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Tôi lập tức yêu cầu các đồng chí công an điều tra nguồn gốc người tung bài lên, trong thời gian ngắn nhất sẽ bắt lại, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng.

- Hồ đồ, anh mà bắt tác giả lại thì chuyện càng khó xử lý hơn. Người ta nói là sự thật, còn có cả hình ảnh chính xác nữa, anh chẳng lẽ còn muốn ngăn cả tự do ngôn luận của mọi người ư?

Hứa Lập lúc này đã cẩn thận suy nghĩ điểm mấu chốt của vấn đề. Tuy việc này sẽ tạo ảnh hưởng đối với mình nhưng Vọng Giang vốn ít người biết tới, chuyện lần này lại làm danh tiếng của Vọng Giang mở rộng. Tuy nói là mặt trái nhưng cũng không cần sợ. Không phải các ngôi sao, ca sĩ vì tăng sự chú ý của cộng đồng với mình thậm chí còn có người cố ý tung tin trái chiều, tự tạo vấn đề cho mình sao? Quan trọng nhất là xem mình nên ứng phó với chuyện tiếp diễn thế nào mà thôi.

Về phần ảnh hưởng đối với mình càng không đáng kể. Mình mới lên làm bí thư thị ủy Vọng Giang vài tháng, lại nói mình 26 tuổi đầu, chẳng lẽ hai ba năm nữa mình lại lên tới cấp giám đốc sở sao? Đó là chuyện không thể nào. Mà người bị ảnh hưởng lớn nhất từ việc này lại là Vương Định Bang. Bây giờ chuyện mới diễn ra đã truyền khắp mạng, sợ rằng sáng mai sẽ truyền khắp cả Vọng Giang, thậm chí toàn Tùng Giang, toàn tỉnh. Đến lúc đó vị phó bí thư đánh chó Vương Định Bang này còn mặt mũi ở lại Vọng Giang nữa sao?

- Vậy, vậy cứ để mặc trên mạng truyền tin này đi ư?

Nhâm Minh Sơn lúc này cũng không biết nên làm như thế nào nữa. Y cũng không biết Hứa Lập đang suy nghĩ như thế nào.


- Bây giờ chuyện đã xảy ra và truyền khắp mạng và tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy thì dù có điều tra được người đăng tin cũng có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ còn có thể gán tội danh cho y? Hơn nữa cho dù có thể loại bỏ tin ở một số trang mạng nhưng anh có thể xóa tin này ra khỏi đầu những người đã đọc sao? Quan trọng nhất bây giờ chính là mau chóng làm công tác xử lý hậu quả, giải quyết viên mãn chuyện này, truyền bá kết quả xử lý lên mạng, giảm thiểu ảnh hưởng mặt trái từ chuyện này tới Vọng Giang xuống mức thấp nhất.

Nhâm Minh Sơn nghe mà rất khó hiểu, giải quyết như thế nào? Chẳng lẽ là đẩy Vương Định Bang ra chịu trận ư? Nhưng Vương Định Bang dù sao cũng là phó bí thư thị ủy Vọng Giang, nếu như bị coi là đại biểu cho lãnh đạo đảng ủy, chính quyền Vọng Giang, đại biểu cho hình tượng Vọng Giang thì sẽ như thế nào?

Cũng may Hứa Lập cũng không làm khó Nhâm Minh Sơn, hắn nói tiếp.

- Anh chỉ cần nói chuyện này với phó bí thư Vương Định Bang là được, đồng thời anh thông báo các phó bí thư thị ủy 8h sáng mai tổ chức hội nghị ban bí thư, yêu cầu mọi người có mặt đầy đủ.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng Hứa Lập đã chào bố mẹ lên xe quay về Tùng Giang đón Thôi Lâm sau đó do đối phương lái xe đưa mình về Vọng Giang. Hứa Lập ngồi tại chỗ suy nghĩ xem trong hội nghị mình sẽ nói gì, sẽ xử lý Vương Định Bang như thế nào? Mặc kệ nói như thế nào thì Vương Định Bang cũng là người đứng thứ ba ở Vọng Giang, là cán bộ từ tỉnh cử xuống, nếu làm khó hắn quá thì có thể tạo thành ảnh hưởng bất lợi không?

7h50 Hứa Lập đã đến trụ sở thị ủy Vọng Giang. Hắn lên lầu đã thấy Nhâm Minh Sơn đang lo lắng đi lại trên hành lang. Vừa thấy Hứa Lập, Nhâm Minh Sơn vội vàng đi tới đón nói:


- Bí thư Hứa, các lãnh đạo khác đã tới đông đủ, mọi người đang ngồi ở phòng hội nghị chờ.

Hứa Lập giơ tay nhìn đồng hồ, mới 7h55, mọi người hôm nay tới sớm thật đó. Bình thường hầu hết mỗi người đều đúng giờ mới tới giống như đến sớm một phút thì mình sẽ thấp hơn người khác một bậc vậy.

- Không vội.

Hứa Lập về văn phòng bật máy tính xem một lát rồi mới cầm sổ đi theo Nhâm Minh Sơn tới phòng hội nghị.

Vào trong phòng Hứa Lập lập tức cảm nhận rõ không khí khá nặng nề trong này. Trước các cuộc họp mọi người thường nói chuyện, lợi dụng cơ hội quý giá này để trao đổi tình cảm. Nhưng hôm nay các vị lãnh đạo này đều ngồi im một chỗ không nói một câu gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận