Trọng Sinh Vi Quan

Lý Tân chưa kịp nghĩ cẩn thận Vương Huệ đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy lớn tiếng kêu lên.

- Béo, tên Béo chết tiệt, anh sang bên cho em, em quyết định sinh tự nhiên. Tiểu Tĩnh, tới lúc đó em giúp chị.

Lữ Tĩnh tuổi mặc dù tuổi tương đương với Vương Huệ nhưng tính cách lại bình tĩnh. Cô ngồi bên cạnh Vương Huệ mà giống như người chị vậy. Lữ Tĩnh nghe xong gật đầu nói.

- Chị yên tâm. Chẳng qua bây giờ chị không thể tiếp tục nằm trên giường nữa. Nếu chị đã quyết định sinh thường thì cũng cần vận động một cách thích hợp để tăng cường thể lực, để thích ứng với các tình huống khi sinh nở.

- Ừ.

Vương Huệ vừa nói vừa đi xuống giường chuẩn bị hoạt động gân cốt.


- Bà cô ơi, em dù muốn hoạt động cũng không cần gấp như vậy chứ. Đơi Hứa Lập về hỏi lại có được không?

Lý Tân nhìn Vương Huệ như vậy, hắn biết mình không khuyên nổi cô. Chẳng qua Vương Huệ bình thường rất nghe lời Hứa Lập, nếu Hứa Lập đồng ý khuyên Vương Huệ thì còn có khả năng. Lý Tân thầm sốt ruột tên Hứa Lập này đi đâu vậy nhỉ? Đi vệ sinh mà sao lâu về thế? Về cứu mạng ngay.

Lý Tân lòng nóng như lửa đốt đâu ngờ rằng Hứa Lập còn đối mặt với hoàn cảnh đau khổ hơn y gấp nhiều lần.

Hứa Lập đứng trong toilet cúi đầu, hai tay không ngừng vò đầu, mặt tái nhợt, mặt nhăn nhó. Hắn không thể ngờ nổi sao mình lại gặp Lữ Tĩnh vào lúc này.

Mà Lữ Tĩnh chính là người hắn yêu nhất, hai người đã yêu nhau ba năm tới khi hắn rời quân ngũ mới kết hôn, mới có con.

Nhưng ngày 1/10 năm đó theo tiếng súng vang lên một nhà ba người đều thiệt mạng, mình cũng mang theo ký ức quay về 10 năm trước. Cũng vì thảm kịch năm đó mới khiến mình hạ quyết tâm đi vào quan trường, nếu không có lẽ mình đã cùng với đám Vu Lượng đi sang Mỹ, Châu Âu hưởng cuộc sống sung sướng, nhàn nhã rồi.

Hứa Lập khi mới trở lại đã từng kiên định muốn tìm Lữ Tĩnh, muốn nối lại tình duyên với cô. Nhưng khi Phạm Ngọc Hoa xuất hiện lại làm do dự. Dần dần tình cảm của Phạm Ngọc Hoa làm Hứa Lập xúc động, trái tim hắn đã bị công phá. Hắn đã chấp nhận Phạm Ngọc Hoa rồi, bây giờ lại đi quấy rầy cuộc sống bình thường của Lữ Tĩnh, vậy hắn có quá ích kỷ không? Vậy Phạm Ngọc Hoa sẽ ở vị trí nào, Lữ Tĩnh ở vị trí nào? Lại nói tuy Hứa Lập sống lại nhưng còn Lữ Tĩnh thì sao? Hứa Lập đã có bạn gái thì dựa vào gì mà theo đuổi Lữ Tĩnh nữa? 

Từ khi Hứa Lập sống lại đã được sáu năm, hắn vốn tưởng mình đã quên Lữ Tĩnh nhưng hôm nay vừa thấy Lữ Tĩnh, hắn mới phát hiện mình không quên, cũng không thể quên. Cái tên Lữ Tĩnh đã in sâu trong tâm trí hắn mất rồi.

Năm đó hình như cũng vào thời gian này Hứa Lập đã vô tình gặp Lữ Tĩnh. Hứa Lập nhớ tới việc này đột nhiên giật mình. Việc công ty Shunin muốn quảng cáo trên Cctv mình đâu cần tự mình dẫn đối phương lên Bắc Kinh chứ, cùng lắm gọi bảo Lý Tân giúp đỡ là đủ. Nhưng mình lúc đó như bị ma nhập, nhất định phải tự mình lên Bắc Kinh. Chẳng lẽ đó là hành động vô thức của mình? Năm đó mình cũng quen biết Lữ Tĩnh vào thời gian này, bây giờ cũng vậy, đó là thiên ý sao?

Hứa Lập đến lúc này còn có thể nhớ rõ khi đó hắn đã nhập ngũ được gần bốn năm, sau khi nhiều lần chấp hành nhiệm vụ hắn có thời gian rảnh nên đã xin phép về thăm người thân. Hắn chuẩn bị về nhà thăm bố mẹ mấy năm không được gặp. Ngay khi được kiểm tra vé, Hứa Lập đã chú ý tới một cô gái ngây thơ đáng yêu nhưng lại đeo túi rất to mệt tới độ không ngừng thở hổn hển. Hứa Lập vội vàng nghiêng người nói với cô gái.


- Cô lên trước đi.

Cô gái đeo nặng tới đổ mồ hôi nghe vậy cũng thấy ấm áp trong lòng, cô gái không khách khí mà đi qua Hứa Lập rồi nói một câu cảm ơn. Sau đó cô gái mang theo hành lý vội vàng ra khỏi sảnh soát vé, lên tàu.

Tàu từ từ rời ga trong tiếng gầm rú, cô gái tìm được khoang, cất hành lý định trèo lên giường trên thì lại nghe một người đàn ông ở giường dưới nói với mình:

- Cô ngủ ở giường dưới đi, tôi cao ngủ ở trên sẽ tiện hơn. 

Cô gái ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông kia đúng là người vừa nhường mình soát vé trước. Đối phương mặc bộ quân phục mỉm cười tươi rói làm cô thấy ấm áp.

- Cảm ơn anh.

Lữ Tĩnh cảm kích nói, trong mắt cô còn lộ ra chút hưng phấn khó có thể nhận thấy.


Theo đoàn tàu lăn bánh, hai người thanh niên cũng vui vẻ nói chuyện với nhau.

Lữ Tĩnh quê ở huyện An Huệ - thị xã Tùng Giang, cô hôm nay cũng về thăm người nhà. Lữ Tĩnh tuy tuổi không lớn nhưng cô sau khi tốt nghiệp xong tới nay đã tham gia công tác được ba năm, cô là một nhân viên ưu tú có tiếng ở bệnh viện đang làm việc.

Hai thanh niên từ mới đầu đã có ấn tượng tốt với nhau, lại cùng đồng hương Tùng Giang nên sau mấy tiếng ngồi tàu từ Bắc Kinh về Tùng Giang, bọn họ đã thành bạn tốt. Chỉ là do rụt rè nên hai người mới không đâm vỡ tấm màn mỏng cuối cùng mà thôi. Chẳng qua cả hai đã cho nhau số điện thoại liên lạc, cũng hẹn một tuần sau cùng về Bắc Kinh.

Lữ Tĩnh về đến nhà lần đầu tiên cẩn thận suy nghĩ chuyện của mình. Cô thường xuyên nhớ đến người đàn ông cao lớn trên chuyến tàu kia, nhớ đến ánh mắt ấm áp đó. Đáng tiếc trong nhà có việc xảy ra làm cô không thể không tạm thời lưu hình ảnh của hắn vào trong lòng, cô không có thời gian rảnh liên lạc với hắn.

Mà Hứa Lập đúng một tuần sau đó theo hẹn tới ga Vọng Giang, hắn không để ý thời tiết lạnh giá đứng ở trong gió lạnh thấu xương quan sát người qua lại tới tận khi hình ảnh quen thuộc đó xuất hiện trước mặt. Hứa Lập lúc này không nói một câu mà đi thẳng tới trước mặt Lữ Tĩnh, hắn nắm tay cô, hai người cứ thế nhìn nhau không nói.

Bao lời nói lúc này đều là dư thừa, tình yêu cứ thế lẳng lặng ùa tới. Hai người từ đó về sau yêu nhau, vài năm sau bọn họ kết hôn, có con. Giây phút đó Hứa Lập và Lữ Tĩnh cùng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận