Trọng Sinh Vi Quan

Vài phút sau tàu cuối cùng đã từ từ lăn bánh, Hứa Lập không lẳng lặng nằm đó dùng chăn bịt kín đầu mình, trong lòng lặng lẽ tạm biệt ký ức về Lữ Tĩnh, cũng như là tạm biệt Lữ Tĩnh.

- Chào anh, anh nằm dịch vào một chút để tôi đặt hành lý được không?

Âm thanh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hứa Lập. Hứa Lập biết có người muốn trèo lên phía trên giường mình nhưng hắn vẫn không mở mắt ra mà chỉ cuộn mình lại vào trong.

- Cảm ơn.

Âm thanh như tiếng từ thiên đường vọng xuống là Hứa Lập đột nhiên mở to mắt ngồi bật dậy.

- Là cô?

Hứa Lập kinh ngạc nhìn Lữ Tĩnh trước mặt, hắn không ngờ mình lại gặp Lữ Tĩnh ở đây, cách gặp cũng giống trước đây. Lữ Tĩnh vẫn đeo ba lô to, đầu đổ mồ hôi vì mệt.

- Cô cũng về nhà ư?

Hứa Lập có chút sửng sốt hỏi.

Lữ Tĩnh vừa đặt hành lý của mình vừa đáp.


- Đúng thế, nhà có chút chuyện nhỏ nên em phải về một chuyến.

- Vậy cô không cần chăm sóc Tiểu Huệ sao?

Đây mới là điều Hứa Lập muốn hỏi nhất. Lý Tân và Vương Huệ đã mời Lữ Tĩnh làm y tá riêng, Lữ Tĩnh sao còn có thể xuất hiện ở đây, sao có thể về nhà chứ?

- Huệ tỷ vẫn ở trong bệnh viện khoảng một tuần nữa, trong thời gian này em không có việc gì nên xin về, tuần sau em sẽ lên chăm sóc cho Huệ tỷ.

Lữ Tĩnh mỉm cười rất tươi đáp.

Nói xong Lữ Tĩnh muốn đặt hành lý lên giường trên, Hứa Lập thoáng ngẩn ra. Hắn không nghĩ Lữ Tĩnh vẫn mua đúng chiếc vé năm nào.

- Cô ngủ ở giường dưới đi, tôi cao to ngủ giường trên có dậy cũng tiện.

Hứa Lập không hề suy nghĩ nói.

Lữ Tĩnh suy nghĩ một chút mới nói:

- Vậy cảm ơn anh, anh cũng đến Vọng Giang ư?

Hứa Lập gật đầu nói:

- Tôi làm việc ở Vọng Giang, lần này lên Bắc Kinh là thăm Lý Tân và Tiểu Huệ, thấy mẹ con bọn họ bình an tôi cũng yên tâm. Mà cũng gần tuần rồi, tôi phải về làm việc.

- Anh làm việc gì vậy? Tôi đoán anh làm ở văn phòng, có đúng không?

Lữ Tĩnh nếu đã đổi giường với Hứa Lập thì hành lý cũng không cần bỏ lên trên nữa, cô để luôn ở giường dưới. Hứa Lập căn bản không có hành lý gì, hắn chỉ có một túi nhỏ mà thôi.

Hai người ngồi trên giường nói chuyện với nhau.

Hứa Lập không muốn dọa Lữ Tĩnh nên chỉ gật đầu. Hắn biết rõ tính cách Lữ Tĩnh, cô không bao giờ ép buộc người khác. Chỉ cần Hứa Lập không giải thích, Lữ Tĩnh tuyệt đối không hỏi nữa. Hơn nữa theo hắn biết trong cuộc nói chuyện này Lữ Tĩnh rất nhanh sẽ bị hấp dẫn. Mỗi một đề tài mà Hứa Lập nói ra đều làm Lữ Tĩnh cảm thấy hứng thú. Mỗi chuyện Hứa Lập nói gần như đều nói tới tâm trí của Lữ Tĩnh, Lữ Tĩnh thật có cảm giác như gặp được tri kỷ. Hai người nói chuyện thoáng cái đã vài tiếng, bên ngoài tàu đã được màn đêm bao phủ.

Hứa Lập nhìn ra ngoài cửa nói.


- Tôi ra ngoài một chút.

Lữ Tĩnh tưởng Hứa Lập muốn đi vệ sinh nên không để ý. Hứa Lập đi rồi, Lữ Tĩnh một mình ngồi tại chỗ mới phát hiện đi tàu chán như vậy, trước đây sao mình không có cảm giác này? Chẳng lẽ là vì Hứa Lập ư? Lữ Tĩnh thoáng cái lấy tay che mặt mình lại. Mình sao lại mê trai như vậy chứ, mới biết có một tuần mà mình đã nhớ hắn ư?

Nhưng mãi không thấy Hứa Lập quay về, Lữ Tĩnh bắt đầu có chút lo lắng. Cô không ngừng nhìn ra ngoài hy vọng có thể thấy được hắn. Khoảng vài phút sau Lữ Tĩnh bắt đầu không ngồi được yên, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì ư? Cô thậm chí muốn đi tìm Hứa Lập nhưng bản tính rụt rè của phụ nữ làm cô dừng bước. Hắn là đàn ông, ở trên tàu có nhân viên bảo vệ thì hắn có thể gặp việc gì chứ? Lữ Tĩnh không ngừng an ủi mình.

Lát nữa Lữ Tĩnh rốt cuộc thấy Hứa Lập cầm mấy cái túy trở về. Lữ Tĩnh không nhịn được đi lên đón, cô đi tới bên cạnh Hứa Lập còn oán giận nói.

- Anh sao giờ mới về.

Nói xong Lữ Tĩnh mới cảm thấy có một chút không ổn, mình giống như người yêu đang làm nũng vậy. Mặt Lữ Tĩnh thoáng cái đỏ bừng.

Hứa Lập đương nhiên thấy rõ biểu hiện của cô, hắn sợ mình nói gì sẽ khiến Lữ Tĩnh thẹn quá thành giận. Hứa Lập vội vàng chuyển đề tài.

- Tôi hơi đói nên tới căng tin mua chút đồ ăn. Cô chắc cũng đã đói, cùng ăn chút đi.

Nói xong Hứa Lập đặt mấy chiếc túi lên bàn và mở ra.

Mấy hộp cơm được mở ra làm Lữ Tĩnh trợn tròn mắt, cá kho, đậu sốt … sao đây toàn là các món mình thích vậy? Lữ Tĩnh không nhịn được len lén nhìn Hứa Lập.

- Ăn đi.


Hứa Lập đưa đũa và một hộp cơm cho Lữ Tĩnh.

- Mau ăn đi, cơm vẫn nóng chứ để lát là nguội đó.

Lữ Tĩnh ngây ngốc cầm đũa, trong lòng còn đang thầm nghĩ đây nhất định là trùng hợp, mọi người đều là người Tùng Giang. Vọng Giang cách An Huệ không xa nên khẩu vị giống nhau cũng là bình thường.

Mà khi Lữ Tĩnh gắp miếng đậu bỏ miệng lập tức thấy tê tê đầu lưỡi, trong này có ớt nếu không sao tê đến vậy. Nhưng đậu sốt bình thường chỉ cho hạt tiêu, chỉ có mình làm ở nhà mới cho thêm ớt, người bình thường không chịu được nhưng mình lại thích cảm giác cay lưỡi đó.

Lữ Tĩnh mang theo nghi hoặc nếm thử mấy món còn lại và đều phát hiện đây đều là hương vị món đông bắc chính tông, tuyệt đối không phải do đầu bếp Bắc Kinh làm ra được.

- Đầu bếp ở trên tàu là người đông bắc ư?

Lữ Tĩnh không nhịn được hỏi.

Hứa Lập nghe ra ý của Lữ Tĩnh, hắn không dám nói đây là do mình tới nhà bếp mua nguyên liệu rồi tự mình nấu. Hứa Lập chỉ có thể gật đầu nói.

- Không chỉ như vậy, tôi hỏi đầu bếp thì y nói mình là người Tùng Giang. Ở trên tàu có thể gặp đồng hương làm chúng ta được ăn ngon.

Lữ Tĩnh nghe xong không nghi ngờ gì nữa, cô không thể nghĩ rằng Hứa Lập biết khẩu vị của mình. Đặc biệt là hắn còn đi ra ngoài tự nấu cho mình nữa. Sáng nay Lữ Tĩnh vội vàng dọn hành lý, trưa chỉ ăn mẩu bánh mì, chiều lên tàu về cơ bản không ăn gì. Bây giờ đồ ăn lại hợp khẩu vị, nói chuyện với Hứa Lập cũng thoải mái nên cô không giữ ý nữa, cô ăn rất ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận