Trọng Sinh Vi Quan

Lữ Tĩnh nghe bà chị cảnh sát giao thông kia khuyên nên đành phải rời khỏi nơi này. Cô cũng có chút lo lắng. Chẳng qua tên lái xe kia say rượu có muốn chối tội cũng không được vì lúc ấy có rất nhiều người ở xung quanh làm chứng. Hơn nữa đội cảnh sát giao thông khi đến hiện trường còn lấy máu về xét nghiệm, đó là chứng cứ xác thực, lần này gây tai nạn cho bố cô thì đối phương phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Dù giờ hắn không chịu phí giải phẫu thì phải khởi tố hắn ở tòa án, họ không thể không chịu trách nhiệm.

Nhưng giờ muốn có trăm ngàn tiền phẫu thuật cho cha thì thật là áp lực với Lữ Tĩnh, cuối cùng Lữ Tĩnh đi tìm tên lái xe họ Triệu, hy vọng lái xe họ Triệu hiểu chuyện trả phí y dược.

Khi Lữ Tĩnh hỏi thăm đến một quán nhỏ thì đúng lúc lái xe Triệu đang chơi mạt chược, cô nói ra ý nghĩ này thì lái xe Triệu lại nhìn Lữ Tĩnh cười lạnh nói:

- Bảo tôi trả tiền viện phí cho cha cô? Đừng nó nằm mơ, tôi không tìm hắn bắt hắn trả tiền sửa xe của tôi thì thôi.

- Anh, anh nói vậy là sao, anh lái xe lúc say rượu đâm phải người còn không chịu trách nhiệm ư.

Lữ Tĩnh la lên.

- Say rượu lái xe? Ai chứng minh?

Lái xe Triệu kiêu ngạo nói.


- Anh quên cảnh sát giao thông lấy máu anh rồi , chỉ cần xét nghiệm là biết ngay anh có say khi lái xe hay không.

- Lấy máu? Hừ..

Lái xe triệu chỉ ngón tay vào người đáng mạt chược ngồi bên:

- Cô không nhận ra hắn ư, tôi nói cho cô biết, hắn chính là người phụ trách lấy máu xét nghiệm của đội cảnh sát giao thông, cậu nói đi xem tôi có say khi lái xe hay không.

Người đó thuận tạy hé quân mạt chược rồi nhìn bài mới nói:

- Nhị vạn. Được tồi, anh đừng dài dòng nữa, chuyện của anh đã an bài xong rồi, đánh mạt chược đi.

- Các người, các người chính là rắn chuột một ổ.

Lữ Tĩnh nghe người đó nói thì thấy lạnh trong lòng, nếu ngay cả chứng cứ là máu lấy đi xét nghiệm cũng làm giả thì tại nạn gây ra cho bố có thể được bồi thường sao? Nói quan hai cái mồm, như vậy thì họ nói gì không phải đều là đúng ư? Thế này thì cha làm sao đòi được công bằng, hơn nữa lái xe kia rõ ràng gây chuyện lại đòi truy cứu trách nhiệm của cha mình? Cảnh sát giao thông thiên vị, đúng là chuyện gì cũng có khả năng, nhất thời thấy ấm ức khiến nước mắt Lữ Tĩnh rơi xuống.
- Bảo bối đừng khóc, cô khóc làm trái tim tôi cũng vỡ vụn, bảo tôi trả tiền viện phí cũng không phải là không thể, nhưng.

- Nhưng gì?

Lữ Tĩnh vội vàng hỏi.

- Nhưng em phải ngủ với ca ca vài ngày, cha em cũng là cha vợ anh, anh không thể mặc kệ cha vợ mình được.

Lái xe Triệu nói xong cười gian xảo, mấy người ngồi đánh mạt chược cũng nhìn Lữ Tĩnh với ánh mắt dâm dục.

Lữ Tĩnh thất vọng cũng không dám ở chỗ này với mấy người cầm thú sợ không may có chuyện gì xảy ra liền đứng lên đi ra. Lái xe Triệu đứng lên theo Lữ Tĩnh vươn tay muốn bắt Lữ Tĩnh.


Lữ Tĩnh thấy vậy chỉ cố gắng chạy thật nhanh, cũng may ra cửa quán thì có nhiều người đi lại nên lái xe Triệu chỉ có thể đứng nhìn, thầm mắng:

- Con ranh chạy nhanh thật.

Lữ Tĩnh nghe tiếng cười kiêu ngạo của những người phía sau, Lữ Tĩnh không nhẫn nại được chỉ muốn bóp chết bọn họ. Xem ra muốn lái xe Triệu trả tiền phẫu thuật là không có khả năng, chỉ có thể về nhà tìm vay người thân, bằng hữu mỗi người một ít, sau này trả dần cũng được.

Trên đường về viện càng nghĩ Lữ Tĩnh càng thấy thương tâm, cô chỉ là một cô gái mới 20 tuổi, sống vô tư, có chuyện gì đều là cha xử lý, mọi chuyện đều có cha là cây đại thụ che chở. Nhưng hôm nay người cha thân yêu của mình nằm trong viện lại không có tiền bồi thường, Lữ Tĩnh thấy bất bình không cam lòng. Chuyện này không thể nói với mẹ, như vậy mẹ chỉ có thên buồn mà thôi, Lữ Tĩnh liền lấy điện thoại gọi cho Hứa Lập. Cô không hy vọng Hứa Lập đến giúp cô mà chỉ tìm người để khóc một trận, trút giận một chút rồi thôi.

Sau khi Hứa Lập nghe Lữ Tĩnh vừa khóc vừa nói thì thấy giận dữ an ủi Lữ Tĩnh:

- Em đừng lo, anh sẽ đến An Huệ giúp em.

Hứa Lập nói xong buông điện thoại, tìm Nhâm Minh Sơn hủy bỏ công việc buổi chiều, gọi Thôi Lâm lấy một chiếc xe Santan bình thường của văn phòng thị ủy rồi đi thẳng đến An Huệ.

Tại phòng bệnh khoa xương – bệnh viện huyện An Huệ, Hứa Lập gặp Lữ Tĩnh với hai tròng mắt sưng đỏ, nhìn Lữ Tĩnh bất lực thì lúc này Hứa Lập chỉ muốn ôm Lữ Tĩnh vào lòng để an ủi. Hứa Lập biết lần này chạy tới tìm Lữ Tĩnh đã có chút xúc động, chuyện của Lữ Tĩnh không lớn, chỉ cần gọi cho bí thư huyện ủy An Huệ một cuộc điện thoại là xong, mọi chuyện đều giải quyết viên mãn. Mình vì quá lo lắng cho Lữ Tĩnh nên không chờ được mới chạy tới đây, lúc này mà để Lữ Tĩnh có hy vọng thì chỉ làm tổn thương cô thôi.

Khi Lữ Tĩnh thấy Hứa Lập tới cũng kinh hãi, không ngờ Hứa Lập từ Vọng Giang xa xôi lại tới đây, trên đường đi Hứa Lập mua giỏ hoa quả tới đặt đầu giường Lữ Thiết Sinh, an ủi vợ chồng Lữ Thiết Sinh để họ yên tâm. Lữ Thiết Sinh cố nhịn đau nói chuyện với Hứa Lập, mẹ Lữ Tĩnh ở bên nhìn Hứa Lập suy nghĩ.

Lữ Tĩnh cũng thấy ánh mắt của mẹ có điều gì đó vội kéo Hứa Lập ra hành lang nói:


- Sao anh lại tới đây? Em, em chỉ thấy buồn mới gọi điện thoại cho anh, công việc của anh không bận à? Đừng vì chuyện của em làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

- Không sao, được rồi, bệnh của bác là thế nào? Đã liên lạc với bện viện tỉnh chưa? Trong tỉnh tôi cũng có vài bằng hữu, nếu không để tôi liên lạc giúp em.

Lữ Tĩnh lắc đầu nói:

- Không cần, em đã mượn tiền người thân bằng hữu, trưởng khoa Lưu cũng giúp liên lạc với chuyên gia bệnh viện tỉnh, ngày mai sẽ chuyển lên bệnh viện tỉnh, mấy ngày tới sẽ phẫu thuật.

- Tiền mượn đủ chưa?

Mấy năm nay Hứa Lập quen với việc người tốt giúp người thì ít, kẻ bỏ đá xuống giếng thì nhiều. Hôm nay nhà Lữ Tĩnh đang khó khăn, cô mượn người thân, bằng hữu, bọn họ sẽ đưa tay ra giúp ư?

- Vẫn, vẫn thiếu một chút nữa, nhưng còn một số bằng hữu nữa giúp đỡ em, ngày mai bọn họ sẽ mang tiền tới.

Lữ Tĩnh chột dạ nói, khi trở lại bệnh viện Lữ Tĩnh liền gọi điện cho tất cả người quen, thân thích, bạn bè để vay tiền, nhưng họ đều tìm lý do đù đẩy, tóm lại là không có tiền. Đến giờ cũng chỉ có hơn 50 nghìn, thêm tiết kiệm trong nhà mình cũng chỉ có gần 70 nghìn. Chẳng qua bệnh của cha không thể trì hoãn được, chờ tới lúc chuyển lên tỉnh rồi tính tiếp vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận