Người thân bạn bè tới thăm Lữ Thiết Sinh thất ở trong phòng bệnh xa hoa vậy đều tự hỏi không biết là hết bao nhiêu tiền, nhưng mặt khác cũng vui cho Lữ Thiết Sinh.
Hứa Lập đứng ở bên một lúc rồi lặng lẽ đi xuống lầu gọi điện thoại cho Lữ Tĩnh, chào Lữ Tĩnh.
Lữ Tĩnh cầm điện thoại có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu, một lúc sau chỉ có thể thành khẩn nói:
- Cám ơn anh.
- Được rồi, chăm sóc cha em cẩn thận, có khó khăn gì cứ gọi điện cho tôi. Hôm nay cha em cũng không có nguy hiểm nữa, em và mẹ nghỉ ngơi một chút đừng để mệt quá. Nhất là em, trong thời gian này là trụ cột của gia đình, phải chăm sóc cha mẹ em thật tốt.
Lữ Tĩnh nghe Hứa Lập nói không biết nước mắt rơi từ bao giờ.
- Vâng.
Lữ Tĩnh vừa xoa nước mắt vừa trả lời.
Hứa Lập hiểu Lữ Tĩnh, nghe Lữ Tĩnh không nói gì mà chỉ : Vâng, biết ngay là Lữ Tĩnh đang khóc:
- Đừng khóc nếu không hai mắt đỏ lên đó, rảnh rỗi tôi sẽ gọi điện cho em.
Hứa Lập nói xong cúp điện thoại đi nhanh ra khỏi bệnh viện.
Sau khi buông điện thoại Lữ Tĩnh bị thân thích bạn bè vây quanh, mọi người đều quan tâm tới bệnh tình của Lữ Thiết Sinh. Biết Lữ Thiết Sinh phẫu thuật thành công, vài ngày có thể xuất viện, không cần nửa năm là khôi phục hoàn toàn mọi người đều rất vui. Tới giờ mới có người hỏi Lữ Tĩnh có quan hệ gì, tốn bao nhiêu tiền mà có thể ở bệnh viện xa hoa như vậy? Sao có thể mời giáo sư nổi tiếng như vậy phẫu thuật cho Lữ Thiết Sinh? Vừa rồi ai gọi điện thoại cho Lữ Tĩnh mà lại còn khóc nữa.
Lữ Tĩnh không biết trả lời thế nào, mẹ Lữ Tĩnh ở bên tự hào nói:
- Là bạn tiểu Tĩnh giúp, hơn nữa phí bệnh viện người ta cũng không lấy.
Khi cô Lữ Tĩnh, dì Lữ Tĩnh biết mẹ Lữ Tĩnh nói chính là tiểu tử vừa nãy, mọi người liền nhìn Lữ Tĩnh, hỏi Lữ Tĩnh. Trong lòng Lữ Tĩnh cũng thấy ngot ngào lẫn tự hào, mặt cũng ửng hồng nhưng cô lại không biết nên giải thích thế nào, đành đẩy mọi người ra nói:
- Cháu đi mua đồ ăn cho mẹ, trưa nay mẹ con cháu không ăn gì.
Nói xong cô chạy ra ngoài.
Sau khi Hứa Lập chào Lữ Tĩnh, lên xe Thôi Lâm nhìn sắc mặt Hứa Lập không tốt liền nói:
- Bí thư Hứa, chúng ta về Vọng Giang luôn chứ?
- Không, đi An Huệ, tôi muốn biết kẻ nào kiêu ngạo như vậy.
Hứa Lập chỉ nghĩ hôm qua Lữ Tĩnh vừa khóc vừa nói với mình là trong lòng giận lôi đình, nếu không vì bệnh tình của Lữ Thiết Sinh thì hôm qua Hứa Lập đã đi tìm lái xe Triệu tính sổ. Có dũng khí đùa giỡn Lữ Tĩnh? Đúng là chuột chúc tết mèo, chán sống rồi. Hứa Lập quyết tâm dù ai là hậu thuẫn của lái xe Triệu, vụ án lái xe Triệu lái xe khi say lại đụng người phải điều tra, nhân viên liên quan đều phải thẩm vấn.
Nghe Hứa Lập nghiến răng nói vậy, Thôi Lâm cũng rụt cổ, hắn biết có người xui xẻo rồi, không biết người nào xui xẻo chịu lửa giận của Hứa Lập.
Hôm sau xe đã tới huyện An Huệ, Hứa Lập bảo Thôi Lâm lái xe tới quán mà Lữ Tĩnh nói gặp lái xe Triệu để ăn sáng. Khi vào quán, chủ quán hơn 40 tuổi đang ngồi sau quầy xem tivi.
Bà chủ quán thấy Hứa Lập đi vào nói:
- Anh mua gì.
Hứa Lập thấy hai má bà chủ quán nhô xương lên, môi mỏng biết là không phải người tốt. Khi Hứa Lập hỏi chuyện lái xe Triệu thì bà chủ nói:
- Không biết.
Nói xong ả quay lại xem tivi.
Hứa Lập không muốn chấp nhặt bà chủ quán, lấy ra tờ 100 nói:
- Cho tôi một hộp thuốc Trung Hoa.
Bà chủ quán thấy Hứa Lập muốn mua thuốc khuôn mặt lạnh như băng lập tức ấm áp, cầm tờ trăm tệ hồi lâu mới đưa Hứa Lập hộp thuốc rồi tìm tiền lẻ trả:
- Cậu muốn tìm Triệu Quân? Họ vừa ở đây đánh mạt chược giờ ra ngoài ăn cơm rồi, ở ngay phố …., cậu ra đó là nhìn thấy hắn ngay.
Hứa Lập cầm điếu thuốc và cầm tiền lẻ nói:
- Cám ơn.
Hắn đưa Thôi Lâm đi tìm Triệu Quân tính sổ.
Đi tới đầu phố quả nhiên thấy quán có tên Tỷ Muội, Thôi Lâm dừng xe bên ngoài rồi đi cùng Hứa Lập vào bên trong. Hứa Lập đứng ở cửa nhìn một chút, trong phòng không quá 30m vuông chỉ có mấy người. Hai người ngồi ăn cơm. Nhưng hai người kia không giống với miêu tả của Lữ Tĩnh, hay bà chủ quán lừa mình?
Thấy có khách tới, bà chủ quán Tỷ muội nhiệt tình đi lên bắt chuyện:
- Các anh có mấy người? Nếu đông thì tầng trên chúng tôi vẫn còn phòng.
Lúc này Hứa Lập mới hiểu có thể Triệu Quân đang ngồi trên lầu, Hứa Lập nghĩ lên lầu đánh tên Triệu Quân kiêu ngạo. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu truyền ra ngoài mình đến nhà dân gây rối thì ảnh hưởng không tốt tới mình, đường đường là phó bí thư thị ủy Vọng Giang lại động thủ với một tên côn đồ như Triệu Quân, mình còn mặt mũi nào chứ? Hôm nay biết đích danh lái xe Triệu rồi thì sợ gì hắn chạy mất?
Hứa Lập đứng lại, nhưng đã tới rồi thì cũng phải xem Triệu Quân như thế nào, xem ruột gan hắn lớn thế nào lại có dũng khí đùa giỡn Lữ Tĩnh. Hơn nữa từ khi ăn sáng rồi tới bệnh viện Tùng Giang, rồi chạy tới An Huệ cũng chưa ăn gì, bụng cũng đói rồi, ở đây cũng sạch sẽ, ăn một chút vậy.
- Chúng tôi có hai người, ăn ở đây cũng được.
Nói xong Hứa Lập lôi ghế ra ngồi, Thôi Lâm đi theo Hứa Lập thời gian cũng dài biết tính Hứa Lập không thích người nói nhiều nên một câu cũng không nói mà ngồi đối diện với Hứa Lập.
- Hai vị dùng gì? Chúng tôi có món xào món hầm.
Bà chủ quán đưa menu chờ Hứa Lập chọn món.
Hứa Lập không nhận menu mà nói:
- Cô chọn cho chúng tôi mấy món đặc sắc, món ăn phải ngon đó.
- Vâng, Chúng tôi có món dưa om thịt ba rọi, chuẩn bị cho hai người một nồi được chứ?
Bà chủ quán hiếm khi thấy khách không tự gọi món, chẳng qua điều này không làm khó được cô, liền chọn món ăn xa xỉ đề cử với Hứa Lập.
Hứa Lập không quan tâm tới giá tiền nói:
- Được, cô cho chúng tôi một đĩa nhỏ thức ăn để nhâm nhi trước đã.
- Vâng, có ngay.
Bà chủ quán nói xong đi vào ngay.