Trọng Sinh Vi Quan

Lý Điếu Nhiên cũng tốt nghiệp trường cảnh sát nhưng ngành hắn học không phải là điều tra tội phạm mà học bên khoa hành chính. Bây giờ thấy ngay cả lãnh đạo cũng bị người ta đá ra, hắn đâu dám lao tới, dù có lên ũng vô ích. Nhưng giờ bị lãnh đạo ra lệnh, Lý Điếu Nhiên không thể không đi tới đứng cách Hứa Lập ba bốn bước.

Cảnh sát béo cũng thấy chỉ có hai người mình sợ không xử lý được Hứa Lập, hắn cắng răn nói.

- Mày ở đây canh nó, tao ra gọi người.

Nói xong hắn chạy thật nhanh ra khỏi phòng thẩm vấn.

Có người đánh cảnh sát ngay trong phòng thẩm vấn, sao có thể để yên được. Vì thế cảnh sát béo vừa ra khỏi phòng đã gào to “Đánh cảnh sát”, lập tức đám cảnh sát xung quanh nghe được, ngay cả trưởng phòng công an huyện Huệ An – Hoàng Khang cũng nghe thấy vội vàng chạy tới.

Thấy trưởng phòng tự mình tới, tất cả các đồng chí cảnh sát đều vội vàng nhường đường để lãnh đạo đi vào phòng thẩm vấn. Ở cửa phòng, Hoàng Khang thấy một cảnh làm y rất xấu hổ. Ba gã cảnh sát vốn phụ trách thẩm vấn đang nằm trên mặt đất, mà trong phòng thẩm vấn Thôi Lâm đang đứng trước mặt Hứa Lập, Thôi Lâm đầy tức giận nhìn đám cảnh sát ngoài cửa. Về phần Hứa Lập đang ngồi tại vị trí gọi điện thoại.

- Này, các người..

Hoàng Khang chỉ cảm thấy hôm nay cả công an huyện Huệ An đều mất mặt.

- Người đâu, tới bắt bọn họ cho tôi.

Đám cảnh sát phía sau Hoàng Khang tiến lên định bắt hai người Hứa Lập và Thôi Lâm. Thôi Lâm thấy tình hình khẩn cấp lập tức muốn bảo vệ Hứa Lập.


Hứa Lập đứng dậy đẩy Thôi Lâm sang, hắn gọi ra ngoài.

- Ai là trưởng phòng Hoàng Khang? Bí thư Trương Tường tìm anh.

- Bí thư Trương Tường?

Hoàng Khang không kịp phản ứng. Bí thư Trương Tường? Chẳng lẽ là Bí thư huyện ủy Trương Tường? Vừa nghĩ như vậy Hoàng Khang đâu dám chậm trễ, y cẩn thận tiến lên một bước nói:

- Là Bí thư huyện ủy Trương Tường?

Hứa Lập mỉm cười gật đầu, gồm điện thoại di động đưa tới.

Hoàng Khang thấy Hứa Lập cùng Thôi Lâm không có hung khí gì trong tay, mà phía sau mình có mấy cảnh sát. Nếu như đầu kia thật sự là bí thư huyện ủy Trương Tường thì nói rõ người thanh niên này có quan hệ không bình thường với bí thư Trương Tường, nếu mình đắc tội sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng. Hoàng Khang nghĩ vậy đành phải cầm điện thoại di động.

Hoàng Khang vừa nghe điện đã thấy đầu kia kêu lên.

- Alo? Là Hoàng Khang hả?

- Bí thư Trương? Thật là ngài ư?

Hoàng Khang nửa ngờ nửa tin nói.

- Hoàng Khang, là anh là tốt rồi. Ôi, tôi nói anh sao bây giờ, người vừa đưa điện thoại cho anh là đồng chí Hứa Lập – phó bí thư thị ủy Tùng Giang. Nên làm gì thì anh biết đó, tôi lập tức tới công an huyện.

Trương Tường nói xong dập máy ngay. Hoàng Khang cầm điện thoại mà giống như cầm củ khoai bỏng, y không biết nên làm như thế nào. Lát sau Hoàng Khang mới cẩn thận nói.

- Ngài là bí thư Hứa, điện thoại của ngài.

Hoàng Khang dùng hai tay cẩn thận đưa điện thoại cho Hứa Lập.

Hứa Lập cầm điện thoại sa sầm mặt lại:

- Trưởng phòng Hoàng, công an huyện các anh có không ít vấn đề nhỉ. Phó trưởng phòng lấy quyền mưu lợi riêng, cấu kết phần tử xã hội đen, cảnh sát biết pháp phạm pháp, muốn dùng hình bức cung.

Hứa Lập nói từng từ từng chữ như chiếc búa đánh vào tim Hoàng Khang.


Hoàng Khang cũng đã sớm nghe nói vị phó bí thư thị ủy, thường vụ thị ủy Tùng Giang trẻ tuổi này. Y cũng muốn nịnh nọt nhưng không tìm được cửa, y chỉ thấy hình ảnh Hứa Lập trên Tv mấy lần. Nhưng y không thể nào ngờ được mình lại gặp đối phương với tình cảnh như thế này.

- Tôi, tôi ..

Hoàng Khang lúc này chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, y muốn giải thích nhưng không biết mở miệng thế nào, nguyên nhân chuyện này là sao, Hứa Lập sao bị đưa vào công an huyện mình đều không biết.

- Bí, bí thư Hứa, mời ngài lên văn phòng tôi ngồi một lát. Bí thư Trương Tường sẽ tới ngay.

Bây giờ Hoàng Khang thầm nghĩ nhanh mời Hứa Lập ra khỏi phòng thẩm vấn nếu không chuyện truyền ra sẽ có hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Hứa Lập lạnh mặt đi ra cửa. Phòng thẩm vấn không phải chỗ tốt gì, hắn cũng không tiện ở lâu. Mà hắn cũng không cần ở lại đây, với thân phận, địa vị bây giờ của Hứa Lập thì giải quyết chuyện gì cũng chỉ cần một câu mà thôi. Chẳng qua lúc Hứa Lập đi qua người Hoàng Khang, hắn còn nói một câu.

- Tự xử lý đi.

Mồ hôi từ trán chảy xuống làm nhòe mắt Hoàng Khang. Y rất muốn gọi người lập tức tới tìm hiểu tình hình, nhưng y chỉ có thể chạy theo Hứa Lập, dẫn đường cho đối phương. Đưa Hứa Lập cùng Thôi Lâm tới văn phòng mình xong, Hoàng Khang xanh mặt cắn răng ra khỏi văn phòng. Mọi người thấy Hoàng Khang đều cúi đầu xuống hy vọng lãnh đạo đừng thấy mình.

Chỉ lát sau cô chủ quán đã được Hoàng Khang cung kính mời vào văn phòng mình. Cô chủ quán thấy Hứa Lập Thôi Lâm, cô ả không gvui mà còn cười, nước mắt thoáng cái làm ướt gò má cô.

Thôi Lâm mặc dù vẫn đi theo Hứa Lập, bảo vệ Hứa Lập nhưng hắn biết rõ với thân phận, địa vị của Hứa Lập thì không thể chịu thiệt. Vì thế người Thôi Lâm lo nhất là cô chủ quán. Cô chủ quán là phụ nữ nếu bị người ta dùng hình bức cung, bị đánh thì sao? Dù cô chủ quán chỉ bị mắng vài câu cũng đã ấm ức rồi. Bây giờ thấy cô chủ quán khóc như mưa, Thôi Lâm vội vàng nói:

- Cô sao vậy? Bọn họ mắng cô ư?

Cô chủ quán lấy tay che miệng lắc đầu, Thôi Lâm càng lo hơn.


- Bọn họ đánh cô?

Cô chủ quán thấy Thôi Lâm sốt ruột cuối cùng đã mở miệng nói.

- Không có. Tôi, tôi lo cho hai người.

Cô chủ quán vốn định nói “Tôi lo cho anh” nhưng đã phải cố sửa lại.

Hoàng Khang ở bên nghe mà đầy căng thẳng, tới khi thấy cô chủ quán nói không bị hành hạ gì mới yên tâm. Cũng may là do một nữ cảnh sát thẩm vấn cô chủ quán nên không có hành vi quá khích.

- Các vị nói chuyện, tôi ra ngoài xem.

Hoàng Khang sợ mình ở đây là sẽ không chịu nổi đả kích nên tìm lý do xin ra ngoài.

Nhìn Hoàng Khang rời đi, cô chủ quán mới cẩn thận hỏi Thôi Lâm:

- Người này thật sự là trưởng phòng công an huyện? Tôi sao thấy y như nhân viên phục vụ ở quán mình thế?

Câu này của cô làm Hứa Lập, Thôi Lâm mỉm cười. Chẳng qua nhân viên phục vụ ở quán đi làm là vì kiếm tiền, nếu chủ có đuổi thì y vẫn có thể sang chỗ khác xin việc. Mà vị trưởng phòng công an huyện như Hoàng Khang lại khác, nếu Hứa Lập tức giận đòi bí thư huyện ủy Huệ An cách chức y, vậy cam đoan có thể làm y cởi cảnh phục về nhà. Có thể nói ở trình độ nào đó Hoàng Khang còn không được như một nhân viên phục vụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận