Trọng Sinh Vi Quan

Người gây ra chuyện này – phó trưởng phòng công an huyện Huệ An Tôn Hỉ Quý đang rất hoảng sợ. Tới tận khi Hoàng Khang tìm người hiểu qua về câu chuyện, y đẩy cửa phòng Tôn Hỉ Quý ra, Tôn Hỉ Quý vẫn mơ màng như mới tỉnh mộng vậy. Y ngơ ngác ngồi đó thậm chí không biết đứng dậy chào hỏi Hoàng Khang.

Hoàng Khang nhìn bộ dạng này của Tôn Hỉ Quý, y rất tức giận. Hoàng Khang đập mạnh bàn lớn tiếng nói:

- Tỉnh ngay, lần này anh chọc trời rồi đó.

Nói xong Hoàng Khang xoay thẳng ra ngoài không thèm nhìn Tôn Hỉ Quý nữa.

Hơn 10 phút sau bí thư huyện ủy Huệ An - Trương Tường thở hổn hển chạy tới văn phòng Hoàng Khang. Thấy Hứa Lập vẫn bình yên ngồi tại ghế, y mới thầm kêu may mắn. Nhận được điện thoại của Hứa Lập, Trương Tường cũng hoảng sợ. Lại nghe nói Hứa Lập bây giờ đang ở phòng thẩm vấn công an huyện, tim Trương Tường thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Cũng may Hứa Lập không có việc gì thì chuyện còn có cơ cứu vãn. Nếu Hứa Lập xảy ra chuyện gì đó ở Huệ An, mình có trách nhiệm không thể tránh khỏi. Nhẹ nhất là kỷ luật Đảng, kỷ luật hành chính, không chừng kiếp sống chính trị cũng tới cuối. Chỉ cần Hứa Lập bình yên vô sự thì mình cũng không tới lúc bị đuổi việc. Chỉ cần nghĩ biện pháp làm Hứa Lập hết giận thì mình còn có thể giữ chức bí thư huyện ủy này.

- Bí thư Hứa, ngài, ngài không có việc gì chứ?

Trương Tường cẩn thận hỏi.


Hứa Lập cũng biết việc bên dưới không thể trách Trương Tường lãnh đạo bất lực, làm lãnh đạo đâu thể việc gì cũng để ý. Thậm chí Hoàng Khang cũng bị liên quan mà thôi, tất cả đều do Tôn Hỉ Quý, Khương Hữu Bằng mà ra.

Mà mình mới lên làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang chưa lâu, mình cần người bên dưới ủng hộ. Vì thế Hứa Lập chuẩn bị tiến hành đả kích, lôi kéo một số người ở Huệ An. Đối với nhân vật giữ chức bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện như Trương Tường này, Hứa Lập không thể làm quá mức. Hứa Lập đứng lên chào đối phương.

- Vừa nãy còn phải cám ơn Bí thư Trương giải vây nếu không tôi sợ là khó bình yên vô sự ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trương Tường mặc dù bình thường giỏi nhìn mặt mà đoán tâm trạng đối phương nhưng hôm nay y không nhìn ra được ý của Hứa Lập, y còn tưởng Hứa Lập nói kháy mình.

- Bí thư Hứa, là công việc của chúng tôi không tốt. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm túc xử lý các nhân viên liên quan, tôi cũng sẽ xin tổ chức kiểm điểm mình.

Hứa Lập bắt tay Trương Tường cười nói:

- Bỏ đi, bỏ đi, Huệ An lớn như vậy anh đâu thể chú ý mọi mặt được, xảy ra chuyện chuyện nhỏ cũng là bình thường. Cũng may chuyện hôm nay chưa đến mức không thể cứu vãn. Hơn nữa trưởng phòng Hoàng cũng đã bỏ không ít công sức để xử lý vụ việc này. Tôi chỉ hy vọng nhanh chóng đưa ra kết luận, nhân viên liên quan tôi cũng hy vọng có câu trả lời rõ ràng. Tôi không thể ở lại Huệ An đợi vài ngày được.

Trương Tường được Hứa Lập bắt tay, lại nghe lời Hứa Lập nói làm y yên tâm không ít. Xem ra Hứa Lập không định tra tới cuối cùng, ngay cả Hoàng Khang cũng được bỏ qua vậy chỉ ần do Tôn Hỉ Quý gánh việc này là đủ. Mà cũng đâu làm oan tên Tôn Hỉ Quý này. Nãy ở trên xe Hoàng Khang đã gọi điện báo cáo với Trương Tường, y cũng biết qua nội dung. Tôn Hỉ Quý kia muốn lấy lòng phó chủ tịch huyện Khương Hữu Bằng nhưng ai ngờ chạm vào mông phó bí thư thị ủy Tùng Giang, đáng đời.

- Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.

Trương Tường cam đoan nói, sau đó Trương Tường lại nhìn Thôi Lâm và cô chủ quán đứng kia. Trương Tường làm lãnh đạo nhiều năm thì kiểu gì chẳng giỏi nhìn tình hình. Hứa Lập ra ngoài không mang theo ai khác chỉ dẫn theo Thôi Lâm, qua đó có thể thấy Thôi Lâm là thân tín của lãnh đạo. Với Hứa Lập mình hơi khó nói chuyện, cũng không tiện nịnh bợ quá mức, nhưng về phần Thôi Lâm lại khác, có thể kéo gần quan hệ là tốt.

- Vị này là trưởng phòng Thôi phải không? Vừa nãy nhờ có cậu ngăn cản mấy cảnh sát không hiểu chuyện nếu không bọn họ đã xông về phía bí thư Hứa rồi.


Trương Tường lúc nghe tin đã gọi ngay cho bạn bè tìm hiểu chút thông tin giúp, y biết lái xe của Hứa Lập – Thôi Lâm còn kiêm chức phó trưởng phòng hành chính – văn phòng thị ủy Vọng Giang. Cho nên y gọi Thôi Lâm là trưởng phòng Thôi là nâng địa vị của Thôi Lâm lên, thoáng cái từ lái xe thành lãnh đạo thị ủy Vọng Giang.

Cô chủ quán nghe vậy rất kinh ngạc, thì ra hắn không phải dân chúng bình thường mà là trưởng phòng gì đó. Cô ả lại hơi tự ti, cô vốn nghĩ Thôi Lâm chỉ là lái xe bình thường thì cũng không hơn một chủ quán như mình là mấy, nhưng bây giờ Thôi Lâm lại thành trưởng phòng gì thì hắn còn để ý tới mình sao? Hơn nữa ngay cả bí thư huyện ủy Huệ An cũng cẩn thận khi đối diện với Hứa Lập và Thôi Lâm; vậy mình có thể với cao được ư?

Thôi Lâm thấy cô chủ quán lui ra sau một bước, hắn cắn răng. Vì hạnh phúc cả đời mình, y hạ quyết tâm cầm tay cô chủ quán kéo cô ả lại gần mình.

Hứa Lập mỉm cười khi thấy cảnh này, hôn nhân của Thôi Lâm được giải quyết thì hắn cũng yên lòng.

Mắt Trương Tường sáng lên, y vốn đang không có đề tài gì nhưng giờ thấy thái độ của Thôi Lâm với cô gái kia là ổn rồi. Nếu thật sự thành thì Thôi Lâm sẽ là con rể Huệ An, chuyện này có gì có thể khó nói chuyện.

- Đây là Địch Băng muội phải không? Vừa nãy tôi nghe nói quán của cô bị phá nhưng cô rất oai phong cầm hai con dao chấn nhiếp đám côn đồ. Xem ra ở Huệ An chúng ta không chỉ có đám người xấu mà còn có Hoa Mộc Lan như Địch Băng muội.

Trương Tường cười nói.

Địch Băng xấu hổ cúi đầu, Hứa Lập lại mỉm cười. Thôi Lâm đến bây giờ mới biết tên của đối phương, trong lòng hắn thầm vui vẻ đến mức nắm chặt đối phương không chịu buông.


Trương Tường thấy vậy cũng biết chuyện coi như xong, chỉ là có mấy người không dễ dàng được qua như vậy thôi. Trương Tường nhân cơ hội khi tâm trạng Hứa Lập khá tốt.

- Bí thư Hứa, vừa nãy ngài ăn cơm bị đám người xấu phá rối, trưa nay tôi xin mời khách, ngài đừng từ chối.

Hứa Lập mà không nhận lời thì Trương Tường sẽ nghĩ Hứa Lập không bỏ qua cho y, không chừng sẽ có khúc mắc. Nếu lại xảy ra chuyện gì đó không chừng sẽ khiến Hứa Lập thêm một kẻ địch không cần thiết. Vì vậy hắn cũng nhận lời.

- Cũng được, chẳng qua trưa ăn nhẹ thôi, cũng không cần nhiều người tham gia cùng. Chúng ta coi như bạn bè gặp mặt, đừng làm phức tạp quá.

Trương Tường vội vàng gật đầu nói:

- Xin bí thư Hứa yên tâm, trưa nay chúng ta không uống rượu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận