Trọng Sinh Vi Quan

- Lý đại ca, anh cứ gọi tôi Tiếu lão đệ là được mà.

Tiếu Thiên Cường thấy Lý Tài khó xử vội nói. Tiếu Thiên Cường mặc dù ở trên tỉnh cũng là người có thân phận địa vị, trong mắt người bình thường thì y là kẻ ăn chơi trác táng nhưng do có ông chú Tiếu Khắc giáo dục chặt khiến y không có hành vi kiêu ngạo như đám con ông cháu cha bình thường. Đặc biệt với dân chúng bình thường thì hắn luôn có sự thiện tâm, cũng có người nói là Tiếu Thiên Cường không coi người bình thường vào mắt, khinh thường làm khó những người phải lo kiếm sống hàng ngày. Tiếu Thiên Cường thích giẫm những kẻ luôn tự cho mình là nhất, những kẻ không biết trời cao đất rộng. Tiếu Thiên Cường cũng có chút bản lĩnh, chút công phu nên mấy năm qua cũng tạo được ít danh tiếng trên tỉnh.

Lý Tài nghe xong Tiếu Thiên Cường nói nhưng lại vẫn không dám gọi đối phương như trước. Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là xen miệng vào.

- Lý đại ca, chúng tôi còn làm phiền nhà anh hơn chục ngày nữa, anh mà cứ khách khí thé thì chúng tôi đành phải đi tìm nhà khác vậy.

- Tiếu, Tiếu lão đệ, hôm nay thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì nhà chúng tôi tối nay sợ gặp nạn rồi.

Lý Tài cảm kích rơi nước mắt nói.

- Cảm ơn cái gì, chúng tôi quấy rầy nhà các anh nhiều ngày như vậy, nói cảm ơn thì phải do chúng tôi mới đúng. Tên Dương Lập Thanh luôn kiêu căng ngang ngược như vậy ư?

Tiếu Thiên Cường rất bất mãn với Dương Lập Thanh, hôm nay mặc dù bỏ qua đối phương nhưng không có nghĩa sau này không xử lý y.


- Cũng, cũng không phải. Dương Lập Thanh bình thường ít khi về thôn, về nhiều lắm chỉ ở nhà ba đến năm ngày, có lúc mang bạn tới đây chơi. Nếu như không phải y uống nhiều rượu thì bình thường cũng không làm khó dân chúng chúng tôi.

Lý Tài ấp úng nói.

Nghe Lý Tài nói như vậy, đám người Hứa Lập cũng không muốn ép người nông dân đôn hậu này.

- Bỏ đi, chúng ta về ngủ thôi, mai còn phải ra đồng làm việc.

Hứa Lập kéo Tiếu Thiên Cường nói.

- Ừ, có sức tốt hơn là ra đồng làm việc, việc đồng áng không thể để ảnh hưởng được. Ai có thời gian mà chơi đùa đám chó mèo kia, giẫm bọn chúng như giẫm phải phân chó vậy, chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.

Tiếu Thiên Cường thở dài nói.

Tiễn Tiến một câu nói cũng chưa nói, đây là chuyện của người trẻ tuổi. Nếu không có Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường, mình mặc dù sẽ không ngồi yên không nhìn đến nhưng cùng lắm chỉ là gọi điện báo cảnh sát mà thôi. Mình không có sức đánh nhau với đám côn đồ kia, nếu mình bị thương thì ai chịu thay cho mình chứ?

Mọi người nói xong vào nhà ngủ. Hứa Lập nằm trên giường trong lúc nhất thời không ngủ được nhưng có Tiễn Tiến và Tiếu Thiên Cường ở đây thì hắn lại không tiện gọi điện cho Phạm Ngọc Hoa. Có một số lời hai người chỉ có thể nói chuyện riêng không thể cho người khác nghe thấy.

Ngủ không được Hứa Lập nằm trên giường suy nghĩ về công tác điều tra, nghiên cứu lần này. Mặc dù mới qua vài ngày nhưng tóm lại cũng có thu hoạch khá lớn. Hắn từ nhỏ sống ở Giang Ninh, Giang Ninh mặc dù chỉ là huyện thành nhỏ nhưng do bố mẹ hắn đi làm hết nên chưa bao giờ phải ra đồng cả. Lần này hắn tự mình xuống đồng nên cũng hiểu đôi chút về nền sản xuất nông nghiệp, ít nhất sau này hắn không đến mức không phân biệt được cây trồng lúc mới gieo, trưởng thành và thu hoạch.

Hứa Lập lại nghĩ tới Phạm Ngọc Hoa, không biết cô đang làm gì, chắc đang ở nhà xem Tv, cô có nhớ tới mình không. Lữ Tĩnh thì sao? Bố cô đã khỏi chưa? đã lâu không liên lạc với cô, một phương diện do Hứa Lập không có thời gian, phương diện khác là vì Phạm Kiệt phát hiện quan hệ mập mờ giữa mình và Lữ Tĩnh, mình không tiện liên lạc lại. Còn cục diện ở Vọng Giang hiện nay ra sao? Không biết việc trưng cầu ý kiến nhân dân sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào với Tô Quảng Nguyên.

Suy nghĩ một lát, Hứa Lập làm việc cả ngày cũng thấy mệt, hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau tiếng động ở bếp làm Hứa Lập tỉnh giấc. Đã là 6h30 sáng, Hứa Lập đẩy đẩy Tiếu Thiên Cường và Tiễn Tiến, bảo bọn họ dậy ăn sáng rồi ra đồng làm việc.

Tiếu Thiên Cường không cam lòng, rất không muốn dậy. Chờ ba người rửa mặt xong thì đồ ăn sáng đã được bưng lên. Ăn sáng xong mọi người lại theo vợ chồng Lý Tài ra đồng tưới nước, cuốc đất, mặc dù mệt nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ.


Thoáng cái mặt trời đã lên cao, mọi người làm từ sáng sớm đã mệt liền lên bờ ngồi uống nước, hút thuốc nghỉ ngơi.

Lúc này xa xa chứng kiến có hai người đi tới gần. Quanh khu vực này chỉ có khoảng ruộng vài mẫu của nhà Lý Tài mà thôi, không biết hai người này là ai, tới đây làm gì.

Chờ hai người này đi lại gần, đám người Hứa Lập mới nhận ra. Một là Dương Lập Thanh hôm qua bị đuổi chạy, một là bí thư đảng ủy xã Tham Oa – Tào Kiệt.

Hai người cách địa điểm vài chục mét đã nở nụ cười rất tươi. Nếu chỉ có Dương Lập Thanh thì không di để ý tới hắn, nhưng Tào Kiệt cũng đi theo nên mọi người phải đúng lên chào đối phương.

Tào Kiệt đi tới đầu gật đầu chào mọi người, mời thuốc rồi nói:

- Mọi người vất vả rồi.

Tiếu Thiên Cường nhìn Dương Lập Thanh một cái, hôm qua do trời tối nên không rõ bộ dạng Dương Lập Thanh như thế nào. Hôm nay vừa nhìn thì thấy Dương Lập Thanh mới hơn 30 tuổi, đầu đinh, người cao ráo. Chẳng qua nghĩ tới bộ dạng kiêu căng lúc uống rượu say của Dương Lập Thanh, Tiếu Thiên Cường không khỏi hừ lạnh một tiếng.

- Bí thư Tào hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?

Hứa Lập cầm thuốc Tào Kiệt đưa tới, Tào Kiệt lấy bật lửa châm cho Hứa Lập.

- Hắc hắc, tôi có gì mà bạn chứ, nếu không sợ quấy rầy công việc các vị thì tôi đã muốn theo các vị mỗi ngày để học tập kinh nghiệm của lãnh đạo.


Nhìn vẻ cẩn thận của đối phương, Hứa Lập không muốn làm quá. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Dương Lập Thanh.

- Vị này là ai? Hình như chưa gặp thì phải.

Tào Kiệt không biết nên nói chuyện thay Dương Lập Thanh thế nào, giờ Hứa Lập tự hỏi, y vội vàng nói:

- Bí thư Hứa, chuyện tối qua là hiểu lầm. Dương Lập Thanh uống nhiều nên choáng váng rồi làm kinh động mọi người. Hôm nay tôi nghe nói có việc này liền dẫn y tới xin lỗi. Muốn đánh, muốn phạt tùy mọi người.

Hứa Lập chưa nói, Tiếu Thiên Cường ở sau đã cười lạnh nói:

- Đây không phải Dương gia của chúng ta sao? Hôm nay sao lại không dẫn người tới đánh chúng tôi.

Dương Lập Thanh nghe xong lời này đương nhiên rõ ràng Tiếu Thiên Cường có ý kiến lớn với mình. Dương Lập Thanh là người biết nhìn tình hình, hắn đi tới trước mặt Tiếu Thiên Cường và quỳ xuống.

- Chuyện hôm qua là tôi sai, muốn đánh muốn phạt mời ngài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận