Trọng Sinh Vi Quan

Sáng sớm hôm sau, đám người Hứa Lập không ra đồng mà ở lại nhà Lý Ngọc Giang chờ Thiệu Đức Vinh tới. Gần 8h Tiễn Tiế cũng vội vàng chạy tới. Nhưng mọi người nhìn Tiễn Tiế thì đều giật mình, đây là Tiễn Tiế mà mọi người biết sao? Tiễn Tiế hôm nay người rất uể oải, hai mắt đầy tơ máu, mặt tái nhợt nhìn qua như mấy ngày đêm không ngủ rồi, cả người không có chút tinh thần gì, đi đường lảo đảo như muốn ngã.

Hứa Lập nhìn sợ Tiễn Tiế đi không cẩn thận dẫm vào hố là ngã sẽ không đứng dậy nổi. Hắn đi lên đón lấy Tiễn Tiế và nói:

- Bí thư Tiền, sức khỏe của anh không tốt thì ngồi nghỉ ngơi một lát đi.

Tiễn Tiế cười khổ một tiếng, mình cũng muốn nghỉ nhưng có người như con quỷ đòi mạng mình, mình có thể ngủ ngon sao? Lại nói 600 ngàn kia không phải là nhiều nhưng tiền mình vất vả kiếm được đột nhiên bị người cướp, mình có thể cam tâm sao? Hơn nữa lát Thiệu Đức Vinh còn tới kiểm tra công việc, mình nếu giả bệnh không tới thì sau đợt điều tra này kết thúc thì lời bình về mình có thể tốt được hay sao?

- Không có gì, chỉ là tuổi hơi cao, không quen nơi này vì thế tối ngủ không được ngon.

Tiếu Thiên Cường ở bên nghe xong lời này lại tỏ vẻ khinh thường. Còn không ngủ yên ư, ở nhà Lý Tài lão già này cứ nằm xuống là ngáy như sấm khiến mình không ngủ ngon mới là đúng. Hứa Lập đến nhà Dương Lập Thanh gặp Tiễn Tiế mấy lần đương nhiên biết Tiễn Tiế toàn là thức đêm khổ chiến nên mới vậy. Nhưng trước mặt mọi người nên Hứa Lập không nói rõ mà thôi.

- Bí thư Tiền, mau ngồi nghỉ một lát đi.

Quách Duy Như cùng Tôn Lệ không rõ vấn đề trong này nên lại tin là thật nên muốn Tiễn Tiế nghỉ thêm một lát nữa.


Tiễn Tiến cũng không khách khí, thật sự phải ngồi xuống giường dựa vào tường nghỉ.

Hơn 8h chỉ nghe bên ngoài có tiếng còi xe ô tô, Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường ra ngoài thấy là xe của Thiệu Đức Vinh đã tiến vào nhà Lý Ngọc Giang. Lúc này Tiễn Tiến cùng Quách Duy Như, Tôn Lệ cũng chạy ra.

Thiệu Đức Vinh từ trên xe xuống thấy đám người Hứa Lập liền cẩn thận đánh giá.

- Xem ra mấy ngày này các vị đã ra đồng với bà con, ngay cả mỹ nữ nổi tiếng của Ban Tuyên giáo tỉnh ủy chúng ta cũng bị phơi nắng tới đen rồi, hy vọng sau khi về chồng cô không mắng tôi.

Tôn Lệ vốn quen Thiệu Đức Vinh từ trước nếu không Thiệu Đức Vinh cũng không trêu cô như vậy. Tôn Lệ nghe thế cười nói:

- Cảm ơn sếp Thiệu còn không kịp đó chứ, đen một chút mới càng khỏe mạnh, lại nói mấy ngày ra đồng tôi thấy mình như gầy đi, lần sau có cơ hội đến cơ sở điều tra thì tôi phải tích cực tranh thủ mới được, vậy còn bớt được tiền tới thẩm mỹ viện.

- Ha ha, Tiểu Tôn đúng là biết nói.

Thiệu Đức Vinh xoay người bắt tay Hứa Lập nói:

- Bí thư Hứa, mấy ngày này vất vả rồi.

- Không có gì vất vả cả, đây là việc chúng tôi nên làm. Nếu không cảm nhận cuộc sống nông thôn, không biết gì về công tác sản xuất nông nghiệp thì sao có quyền lên tiếng. Nếu không biết về cuộc sống thôn dân thì sao có thể biết được bọn họ muốn gì, cần gì, sao có thể giải quyết khó khăn cho bọn họ chứ?

- Hay, nói rất hay. Đây chính là mục đích cuối cùng của tổ công tác chúng ta. Ngồi ở trên cao nhìn xuống thì không thể nào được quần chúng nhân dân thích được, không thể thành quan tốt được. Hy vọng mọi người có thể thông qua hoạt động điều tra lần này sẽ hiểu được nỗi khổ, niềm vui của quần chúng cơ sở, làm nhiều chuyện tốt hơn, nhiều chuyện thiết thực hơn cho bọn họ.

Nói xong Thiệu Đức Vinh thấy Tiễn Tiế có vẻ mệt mỏi đứng sau, y hơi sửng sốt sau đó nói:

- Lão Tiền, anh sao vậy? Sao lại tiều tụy như vậy?

Tôn Lệ vừa định giải thích thay Tiễn Tiế nhưng Tiếu Thiên Cường đã kéo cô lại. Tôn Lệ khó hiểu quay đầu lại nhìn Tiếu Thiên Cường một cái. Quách Duy Như cũng chú ý tới động tác của Tiếu Thiên Cường, mặc dù không biết Tiếu Thiên Cường có ý gì nhưng cũng không đứng ra nói giúp Tiễn Tiế.


Tiễn Tiế nhăn nhó mặt mày nói.

- Tôi lớn tuổi nên làm việc thể lực này là không thể. Hơn nữa đổi địa phương nên tối không ngủ được ngon.

Thiệu Đức Vinh không biết tình huống, mà Tiếu Thiên Cường cùng Hứa Lập đương nhiên không thể nói ra sự thật.Vì thế Thiệu Đức Vinh tin lời Tiễn Tiế.

- Bí thư tiền, cơ thể là cơ sở của cách mạng, công việc phải làm nhưng cũng nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Anh nếu đổ bệnh thì tôi đâu có biện pháp ăn nói với mấy trăm ngàn quần chúng, cán bộ huyện anh.

- Trưởng phòng Thiệu, bên ngoài trời lạnh chúng ta vào nhà nói chuyện đi.

Quách Duy Như mở cửa phòng xin mời mọi người vào nhà.

Thiệu Đức Vinh dìu Tiễn Tiến vào phòng, vừa vào phòng Thiệu Đức Vinh đã đẩy Tiễn Tiế lên giường bảo y nghỉ ngơi, sau đó y cũng cởi giầy lên giường nói chuyện với mọi người, tìm hiểu tình hình công tác, lao động của mọi người. Nghe nói chuyện thú vị của ng lúc làm đồng, Thiệu Đức Vinh cười rất to. Khi nghe mọi người phân tích nguyên nhân nghèo khó của thôn dân, Thiệu Đức Vinh trầm mặt xuống có khi còn lấy sổ ra viết viết gì đó.

Mọi người nói chuyện tới trưa, ai đấy đều nói cười vui vẻ chỉ có Tiễn Tiế ngồi ở một góc cúi đầu giả vờ bệnh. Y cũng không có gì để nói cả, chẳng lẽ nói là mấy hôm rồi mình đi đánh bạc ư? Đây mới là cách để thôn dân thôn Ngũ Thụ giàu lên ư? Các vị không phát hiện Dương Lập Thanh kia chỉ sau vài ngày đã kiếm được của tôi gần 600 ngàn thoáng cái giàu có sao?

Tới trưa người nhà Lý Ngọc Giang vẫn chưa về chắc đang bận làm đồng. Mọi người cũng đã ra đồng nên quen với thói quen của người dân nơi đây, bọn họ đi làm từ sáng tới tối mới về.


- Trưởng phòng Thiệu, thôn Ngũ Thụ không có nhà hàng nên hôm nay chúng ta ăn một bữa ở nhà trưởng thôn Lý, lát mấy người chúng tôi xuống bếp nấu mong ngài đừng chê.

- Ồ, vậy hôm nay tôi phải nếm thử mới được.

Thiệu Đức Vinh kinh ngạc nói.

Mấy người Hứa Lập thay nhau ra trận, từ bếp truyền tới mùi hương thơm mát, không đầy tiếng sau bàn uống nước đã được đặt không ít món, mặc dù không có món đắt tiền chỉ là rau, khoai tây, đậu thêm hai món thịt.

Lúc này vợ chồng Lý Ngọc Giang cũng đã về vì biết hôm nay có lãnh đạo tới. Nhìn một bàn với các món ăn đơn giản này, Thiệu Đức Vinh thở dài nói.

- Bữa ăn hôm nay xem ra cũng là sang trọng rồi, đầu bếp ít nhất cũng là cấp 10, bình thường chỉ sợ ngay cả chủ tịch tỉnh cũng không ăn được món ăn cấp cao như vậy. Tôi nếm thử trước.

Thiệu Đức Vinh đầu tiên là nếm món thịt kho của Hứa Lập, y gật đầu nói.

- Ừ, mùi vị cũng ngon, không cảm thấy mỡ, nào, nào, mọi người nếm món sở trường của bí thư Hứa nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận