Trọng Sinh Vi Quan

Hứa Lập nghe được có người gọi mình, hắn miễn cưỡng mở mắt thấy là Tiễn Tiến liền cố ngồi dậy. Hứa Lập dùng hai tay xoa xoa trán rồi cười khổ nói:

- Bí thư Tiền, anh hại tôi rồi, làm tôi mất hết thể diện.

Hứa Lập lại nhìn ra ngoài, bên ngoài trời đã tối đen.

- Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi ngủ lâu chưa?

- Bây giờ gần tối rồi, anh không có việc gì chứ, đã đỡ chưa? Trưa chỉ toàn uống rượu không ăn thì sao dạ dày chịu nổi, vợ Dương Lập Thanh đã đi nấu bát canh nóng, anh uống vào một chén là ấm người thôi.

Hứa Lập gật đầu nói.

- Cảm ơn mọi người đã suy nghĩ nghĩ chu đáo, anh nói là tôi lại thấy đói bụng.

Nói xong Hứa Lập vén chăn đi theo Tiễn Tiến ra phòng khách.

Thấy Hứa Lập, người nhà Dương Lập Thanh đều rất nhiệt tình chào đón. Dương Lập Thanh tự mình bưng bát canh giải rượu đưa tới cho Hứa Lập.

- Bí thư Hứa, trưa nay tôi xin lỗi vì làm ngài chịu khổ.

- Không có gì, bạn bè uống với nhau gặp chuyện này là bình thường mà, có gì phải xin lỗi. Để lần sau có cơ hội các vị tới Vọng Giang, tôi sẽ tìm vài tửu tiên nổi tiếng ở Vọng Giang tiếp các vị.


- Nhất định, nhất định, chúng tôi có có cơ hội nhất định sẽ đi Vọng Giang, chỉ là đến lúc đó hy vọng bí thư Hứa đừng quen chúng tôi.

Dương Lập Thanh vừa cười vừa nói.

Hứa Lập gật đầu không nói gì, hắn bưng bát canh lên uống nhưng lại khẽ nhíu mày.

Đám người Tiễn Tiến, Dương Lập Thanh ở bên thấy thế thầm giật mình, chẳng lẽ Hứa Lập phát hiện được gì ư? Không phải, canh nặng mùi như vậy thì sao Hứa Lập có thể phát hiện được?

Hứa Lập nhíu mày thấy mọi người khẩn trương nhìn mình, hắn có chút xấu hổ nói:

- Canh nóng quá, tôi không cẩn thận nên thấy hơi bỏng.

Những người khác lúc này mới yên lòng. Dương Lập Thanh còn cố ý mời Hứa Lập ngồi xuống ghế nói.

- Bí thư Hứa ngài cứ từ từ uống. Canh này là món tủ của vợ tôi, lúc uống rượu nhiều mà uống vào sẽ ra mồ hôi và tốt ngay.

Hứa Lập gật đầu uống thêm ngụm nữa nói.

- Canh này có mùi vị rất được.

Dương Lập Thanh nhìn Hứa Lập uống liền mấy ngụm, y cười thầm trong lòng. Trong bát canh này đã cho thêm vài thứ, uống vào xong sẽ như bị uống thuốc kích thích không khống chế được mình, hơn nữa rất dễ xúc động. Đây là đòn sát thủ mà Dương Lập Thanh dùng để đối phó một số kẻ tới đánh bài, không biết bao người bị loại thuốc này hại tới mất sạch tiền.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Dương Lập Thanh, Hứa Lập cười lạnh một tiếng, hắn muốn xem đối phương định làm gì. Vừa uống một ngụm là Hứa Lập biết ngay trong canh có thêm thuốc hơn nữa thành phần và tác dụng của nó hắn cũng đoán ra được. Trước đây khi ở trong bộ đội đặc chủng hắn được huấn luyện chống lại tác dụng của các loại thuốc nhằm đề phòng khi bị bắt kẻ địch dùng thuốc thẩm vấn. So với cuộc huấn luyện năm nào thì chút thuốc trong bát canh này có đáng gì, nó gần như không có chút tác dụng nào với Hứa Lập.

Tất cả mọi người vào ăn tối xong Hứa Lập nói muốn về nhà Lý Tài ở.

Tiễn Tiến nhưng lại khuyên nhủ:

- Bí thư Hứa, ngoài trời mưa to như vậy, trời lại tối nên khó đi, nếu trượt chân thì sao? Hay là anh ở lại đây một đêm mai trời sáng về cũng không muộn mà.

Hứa Lập đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, mưa không có dấu hiệu ngừng rơi mà còn nặng hạt hơn ban trưa, những hạt mưa lớn rơi xuống đất tạo thành bọt nước bắn tung tóe.

Dương Lập Thanh cũng nói.

- Bí thư Hứa, ngài đến thôn lâu như vậy nhưng chưa ở nhà tôi buổi nào, bên ngoài không có đèn đi cũng không an toàn. Tối nay dù như thế nào tôi cũng không thể để ngài đi.

Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:


- Cũng được, hôm nay tôi làm phiền các vị.

Nghe vậy Dương Lập Thanh vội nói:

- Bí thư Hứa có thể ở nhà chúng tôi là cho chúng tôi thể diện, có gì mà làm phiền chứ, ngài khách khí quá.

Hứa Lập đã quyết định không đi nhưng vừa nãy mới ngủ dậy thì đâu thể về phòng ngủ ngay được. Mọi người ngồi trên ghế xem Tv, nói chuyện, Triệu Ngọc Chi ngồi bên rót nước, gọt hoa quả cho mọi người.

Xem xong thời sự Hứa Lập vào phòng vệ sinh, Dương Lập Thanh lập tức nhỏ giọng nói với Tiễn Tiến.

- Chờ Hứa Lập ra là anh đề nghị chơi bài một lúc, tôi nghĩ hắn sẽ nể mặt anh.

Tiễn Tiến mặc dù khó xử nhưng nhược điểm trong tay người ta, y đành cắn răng gật đầu.

Hứa Lập ra ngoài vừa ngồi xuống, Tiễn Tiến nhìn đồng hồ trên tường nói.

- Bí thư Hứa, mới hơn 7h cũng đâu thể đi ngủ ngay được. Ngoài trời mưa như thế này thì sợ mai cũng không tạnh, chúng ta cũng không thể ra đồng được hay là chúng ta ngồi chơi một lúc, tầm 10h sẽ đi ngủ.

Dương Lập Thanh thấy Hứa Lập không tỏ thái độ, y nói thêm.

- Bí thư Hứa, chúng ta ngồi chơi với bí thư Tiền một lúc, chơi không lớn chỉ giết thời gian thôi mà.

Hứa Lập không bác bỏ, Dương Lập Thanh liền đứng dậy đi lấy bài và gọi thêm cậu em vợ.

Tiễn Tiến cười kéo Hứa Lập.


- Coi như ngồi chơi với lão già này một chút, thắng thua cứ tính ở tôi.

Hứa Lập đâu thể từ chối sự nhiệt tình của Tiễn Tiến, hắn đành ra bàn ngồi. Không đầy nửa tiếng sau đánh được vài ván mà Hứa Lập ù hết, trước mặt hắn là một chồng tiền.

Tiễn Tiến cười nói:

- Bí thư Hứa đánh giỏi thật đó, cứ thắng liên tiếp như vậy thì tôi không dám đánh cùng cánh với anh nếu không người khác còn nghĩ tôi kiếm lợi từ anh.

Lúc này hai mắt Hứa Lập mở to, mặt đỏ bừng, đám người Dương Lập Thanh nghĩ đây là tác dụng của thuốc nên vội vàng nói.

- Bí thư Hứa hôm nay đỏ thật đó, hay là chúng ta chơi lớn hơn chút.

Tiễn Tiến đương nhiên không có ý kiến.

- Đúng, phải cho chúng tôi đòi lại tiền thua chứ nếu không chúng tôi lúc nào mới có thể hoàn vốn.

Hứa Lập thầm cười lạnh, mình ù nhiều như vậy rõ ràng là đối phương nhường. Giờ bọn họ muốn chơi lớn thì chắc vận may của mình đã dừng lại, Hứa Lập vì phối hợp đối phương nên cắn răng nói.

- Được, chơi lớn thì chơi lớn.

Sang ván mới Hứa Lập vừa đánh có ba quân Dương Lập Thanh đã ù, thoáng cái đã làm Dương Lập Thanh mất hơn ngàn. Cứ như vậy tiền hắn vừa thắng không đủ chơi vài ván.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận