Trọng Sinh Vi Quan

Tiễn Tiến trở lại phòng nhất thời nhưng lại không ngủ được. Lần này Điền Lập Nghiệp thật sự chỉ tới thị sát hay là có nguyên nhân khác. Mình sớm nghe nói Hứa Lập và Điền Lập Nghiệp có quan hệ không bình thường, chẳng lẽ Điền Lập Nghiệp chuyên môn tới vì Hứa Lập? Nhưng Hứa Lập mới lên làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang chưa đầy nửa năm, theo lý thuyết trong vòng mấy năm sợ không thể lên chức nữa nếu không tốc độ lên chức này là quá nhanh. Nếu không như thế mình cũng không có can đảm đáp ứng Dương Lập Thanh mà gài bẫy Hứa Lập. Chính là bởi vì Hứa Lập trước khi dính bẫy mình cũng không thể nào lên chức được, cũng không quản được mình. Hứa Lập ở tận thị xã Tùng Giang, mình ở thị xã Hoàng Cương, hai thị xã cách nhau khá xa nên Hứa Lập dù có năng lực lớn hơn nữa thì trong lúc nhất thời cũng không thể ảnh hưởng tới mình.

Ở nhà Lý Tài, Điền Lập Nghiệp, Thiệu Đức Vinh cùng Hứa Lập, Tiếu Thiên Cường nằm trên giường đã sớm nghỉ. Hai lái xe và hai nhân viên cảnh vệ ở phòng phía đông cũng đã sớm ngủ rồi. Ở bên ngoài có hai cảnh vệ ngồi trong xe nghe đài đồng thời cũng chú ý mọi động tĩnh xung quanh.

Ban đêm nhiệt độ bên ngoài khá rét mặc dù chưa tới mức thở khí thành băng nhưng gió lạnh vẫn không giảm. Hai cảnh vệ ngồi trong xe xem đồng hồ thấy đã là 11h30, bọn họ nhìn nhau nhẹ nhàng mở cửa xe xuống xe đi tới phòng phía đông.

Hai người vừa vào phòng, bốn người vừa nãy còn ngáy như sấm đều ngồi bật dậy. Một lái xe nhìn đồng hồ nhẹ giọng nói.

- Đã đến giờ, mọi người chuẩn bị một chút. Tiểu Lý, cậu đi gọi mấy người trưởng ban Điền.

Một cảnh vệ vừa vào phòng gật đầu móc đèn pin nhỏ bằng nửa lòng bàn tay soi đường đi tới phòng phía tây. Y vừa định gõ cửa thì cửa đã có người nói vọng ra.

- Vào đi, chúng tôi dậy rồi.


Tiểu Lý đẩy cửa chỉ thấy Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường đã ngồi dậy mặc áo ngoài, về phần Điền Lập Nghiệp, Thiệu Đức Vinh lại đang vén chăn chuẩn bị dậy. Người vừa lên tiếng chính là Hứa Lập.

Tất cả mọi người không có bật đèn mà dựa vào ánh sáng đèn pin của Tiểu Lý để dậy. Điền Lập Nghiệp vừa rời giường còn cười nói.

- Ra khỏi quân đội nhiều năm rồi khiến tôi sắp quên cảm giác tập hợp khẩn cấp là gì. Hôm nay lại bị Tiểu Hứa làm nghĩ lại việc đó. Chẳng qua cũng già rồi nên chậm đâu được như Tiểu Hứa, Tiểu Tiếu nhanh nhẹn, thoáng cái đã mặc xong rồi.

Thiệu Đức Vinh mặc đồ chậm hơn, hơn nữa y theo ngành hành chính nên chưa bao giờ đi tập luyện kiểu này mấy, cũng không quen với ánh sáng yếu từ chiếc đèn pin. Y mặc áo lông nhưng lại phát hiện mặc người đành phải cởi ra mặc lại càng khiến y chậm hơn.

Chờ Điền Lập Nghiệp dẫn mọi người đi ra ngoài, hai lái xe và ba cảnh vệ khác đã mặc quần áo xong đừng nghiêm như cây súng trong gió đợi lãnh đạo tới kiểm tra. Tiểu Lý sau khi ra ngoài cũng lập tức về đội cùng mọi người nhìn Điền Lập Nghiệp, chờ Điền Lập Nghiệp ra lệnh.

Điền Lập Nghiệp biết thời gian gấp gáp, y không nói nhiều chỉ nghiêm túc nói.

- Lần này các vị chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, phải bí mật bắt mấy tên nghi phạm trong thôn. Chẳng qua theo điều tra thì mấy nghi phạm này không chỉ có dao mà còn có cả súng săn. Tôi hy vọng các đồng chí có thể thực hiện việc bắt một cách bí mật đồng thời không được bị thương chính mình, không được kinh động người khác.

- Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Mỗi người đều nhỏ giọng đáp.

- Được, phương án hành động cụ thể nghe theo đồng chí Hứa Lập. Hứa Lập, cậu bố trí nhiệm vụ cho mọi người.

Điền Lập Nghiệp quay sang nói với Hứa Lập.

Hứa Lập đi lên một bước nói.


- Nhiệm vụ bắt lần này không dễ dàng, nhân số không xác định đồng thời quanh nhà được lắp nhiều máy quay. Chẳng qua bọn họ cũng chỉ là người bình thường, không được huấn luyện chuyên môn. Dù là nhân viên trực ban lúc này chỉ sợ cũng đã ngủ gật. Nhưng mọi người cũng cần cẩn thận một chút, những người này có súng nên khi hành động cần phải bắt nhanh gọn không cho bọn chúng bừng tỉnh, tránh bọn chúng ngoan cố chống cự.

Sau đó Hứa Lập lại lấy giấy bút vẽ qua việc phân bố máy quay và tình hình trong nhà cho mấy đồng chí cảnh sát kia xem.

Hứa Lập giới thiệu xong, người cầm đầu đội cảnh sát đáp.

- Vâng.

Ánh sao đầy trời chiếu xuống mặt đất, mọi người nương ánh sao đi trong đêm tối tới cách nhà Dương Lập Thanh không xa.

Hứa Lập quay đầu lại nói với đám người Điền Lập Nghiệp.

- Trưởng ban Điền, tôi để trưởng phòng Thiệu và Tiếu ca ở lại đây với ngài, tôi tới phía trước xem một chút có thể giúp được gì không.

Điền Lập Nghiệp nhưng lại cười nói:

- Tiểu Hứa, cậu coi thường tôi quá đó, năm ấy tôi cũng là lính trinh sát. Để Tiểu Tiếu và lão Thiệu ở lại đây, tôi và cậu tới trước xem bắt được con cá lọt lưới nào không.


Tiếu Thiên Cường nhìn một chút Thiệu Đức Vinh, y khá khó xử. Tiếu Thiên Cường cũng muốn lên tiền tuyến vì bản thân y được ông chú dạy dỗ từ nhỏ cũng có công phu cao mà mãi không có cơ hội bộc lộ, hôm nay không dễ gì có cơ hội thể hiện trước mặt lãnh đạo, Tiếu Thiên Cường đâu muốn bỏ qua. Chẳng qua Thiệu Đức Vinh là người trói gà không chặt nếu ở một mình xảy ra chuyện thì sao?

Thiệu Đức Vinh đương nhiên cũng nhìn ra nỗi khó xử của Tiếu Thiên Cường, y cười nói:

- Mọi người cứ đi đi, tôi ở lại đây. Mọi người hành động càng nhanh, càng thuận lợi thì tôi càng an toàn.

Điền Lập Nghiệp nghe xong cũng không ngăn Tiếu Thiên Cường, y chỉ phân phó Thiệu Đức Vinh nấp thật kỹ khi ba người mình gọi thì mới được ra. Nói xong Điền Lập Nghiệp dẫn Hứa Lập, Tiếu Thiên Cường cùng sáu cảnh sát đi sát tới nhà Dương Lập Thanh.

Điền Lập Nghiệp đương nhiên rõ bản lĩnh của Hứa Lập, người được Hồ lão gia tử coi trọng đâu thể kém được chứ? Bản lĩnh của Điền Lập Nghiệp lại do ông bố dạy, năm đó lúc trong quân đội y là lính xuất sắc trong đoàn. Chỉ là sau do yêu cầu của gia đình mới về địa phương. Tuy công phu không bằng năm nào nhưng kinh nghiệm chỉ tăng không giảm.

Chỉ có biểu hiện của Tiếu Thiên Cường là làm Điền Lập Nghiệp và Hứa Lập ngạc nhiệm. Mặc dù có vài điểm cảm thấy Điền Lập Nghiệp còn kém nhưng y cũng rất biết cách hoạt động, Tiếu Thiên Cường đi đường gần như không làm người phát hiện ra được.

Thực ra người giật mình nhất chính là Tiếu Thiên Cường. Phải biết Tiếu gia là gia đình có dòng dõi cảnh sát, không chỉ ông chú mà cả ông nội trở xuống có đến mấy chục người theo ngành cảnh sát. Người trẻ nhất trong nhà làm cảnh sát là cháu của Tiếu Thiên Cường mới tốt nghiệp trường cảnh sát năm trước. Người Tiếu gia từ bé đã được giáo dục đặc biệt, hàng năm đều được đưa tới các trung tâm huấn luyện cảnh sát liên quan vì thế Tiếu Thiên Cường có bản lĩnh cao cũng là bình thường. Nhưng làm người ta khó hiểu là sao Điền Lập Nghiệp, Hứa Lập lại còn giỏi hơn mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận