Trọng Sinh Vi Quan

Hứa Lập biết mình tại Vọng Giang đã không có cơ hội phát triển nhanh nữa, nếu ở Vọng Giang sống cho qua ngày thì đương nhiên không bằng ra khỏi Vọng Giang, dù là lên tỉnh làm phó chánh văn phòng ủy ban hay là lên Bắc Kinh làm chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm thì đều là một sự rèn luyện đối với mình.

Chỉ là hai chức vụ này có lợi có hại, tới tỉnh làm phó chánh văn phòng ủy ban thì nói vậy Văn Thiên làm chủ tịch tỉnh, Cát Binh là phó chủ tịch tỉnh, mình đương nhiên sẽ không chịu thiệt. Có thể đi theo bên cạnh lãnh đạo sẽ có lợi ích không nhỏ cho tương lai phát triển của mình. Nhưng mình làm vua một cõi tại Vọng Giang hơn năm, mình đã có chút không quen với việc người khác vung tay chỉ đạo mình. Nhưng mình lên ủy ban tỉnh, mình mặc dù làm phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh nhưng trên đó có rất nhiều người có cấp bậc cao hơn mình. Sợ là người cầm chai ném từ trên lầu xuống cũng là cấp giám đốc sở.

Mà lên Bắc Kinh nhận chức có lợi là mở rộng tầm mắt, có thể lấy tiền nhà nước danh chính ngôn thuận tạo quan hệ với lãnh đạo các bộ ngành trung ương, nếu có thể dựa vào được vị lãnh đạo nào đó thì chỉ cần người ta chỉ điểm một chút là con đường tương lai của mình sẽ tốt hơn một chút. Hơn nữa ở văn phòng Bắc Kinh cách xe tỉnh Cát Lâm, lãnh đạo tỉnh mặc dù hàng năm lên Bắc Kinh không ít nhưng có bao nhiêu lãnh đạo ăn ở tại đây chứ; mình là lãnh đạo cao nhất thì mình nói gì chẳng được. Lại có Văn Thiên ủng hộ, tài chính được cấp sẽ không ít, cuộc sống cũng không quá khổ sở. Hơn nữa mấy năm trước mình có quan hệ với Tiếu Lợi Phi, còn có Lý Tân, Hạng Long cũng ở Bắc Kinh, bọn họ mấy năm qua tạo được không ít bạn. Mình nếu tới Bắc Kinh chắc sẽ rất nhanh hòa nhập với các vòng tròn này, hàng năm chỉ cần chạy vài hạng mục cho tỉnh là được, thời gian còn lại mình muốn làm gì thì làm cũng không ai quản được mình.

Hứa Lập suy nghĩ một chút mặc dù hắn khuynh hướng vế sau nhưng hắn vẫn cảm thấy Văn Thiên đã hỏi mình thì chắc đối phương đã có ý tưởng, nghe ý kiến của Văn Thiên cũng không sai gì.

- Đại ca, theo anh thấy chức vụ nào sẽ thích hợp với tôi hơn.

Văn Thiên thấy Hứa Lập suy nghĩ một lúc lại hỏi mình, y cười nói:


- Cậu chắc đã có ý tưởng mà, cậu nói xem hai chúng ta có suy nghĩ giống nhau không.

Hứa Lập cũng không giấu diếm:

- Tôi có khuynh hướng với chức vụ chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh hơn, vừa có thể tăng cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo cấp trên, cũng giúp tôi học hỏi được cách xử thế.

- Hay, chúng ta không mưu mà hợp. Hôm nay mặc dù chúng ta đã tạm dừng công kích chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng nhưng ai biết lúc nào sẽ chiến tranh trở lại chứ. Cậu nếu thật sự đến ủy ban tỉnh làm phó chánh văn phòng tới lúc ấy chỉ có thể nói rõ lập trường chính trị của mình. Tôi từng này tuổi nên không sợ nhưng cậu còn trẻ, đường còn dài thì không cần sốt ruột tham gia vào đấu tranh. Cho nên chức chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa cậu làm chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh cũng có thể kiêm chức phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh, chờ thêm một hai năm cậu làm ra thành tích thì điều cậu lên cấp giám đốc sở cũng là danh chính ngôn thuận.

Văn Thiên có thể nói suy nghĩ hết mọi khả năng cho Hứa Lập, một lòng suy nghĩ cho tiền đồ của Hứa Lập.

Hứa Lập rất cảm kích Văn Thiên.

- Cảm ơn đại ca, tôi sẽ nỗ lực công tác.

Văn Thiên cười nói:

- Được rồi, giữa chúng ta cần gì phải khách khí như vậy. Chẳng qua Vọng Giang ở trong tay cậu đã thành quả trứng vàng. Dù cậu đi thì sự phát triển sau này của Vọng Giang cũng là đầu lĩnh của tỉnh, là nơi dễ làm ra thành tích. Cậu cần suy nghĩ kỹ xem sẽ do ai thay mình, đừng để người khác kiếm lợi đó.

Hứa Lập vội vàng nói:


- Đại ca có ai thích hợp không?

- Thôi, do cậu tự chọn đi, tôi không tham gia vào làm gì.

Mặc dù chức bí thư thị ủy Vọng Giang đối với người bên dưới là miếng bánh thơm ngon nhưng tới vị trí như Văn Thiên thì đó chỉ là một chức vụ cấp phó giám đốc sở mà thôi, y không quá chú trọng.

Hứa Lập vốn cũng không nghĩ tới nhanh như vậy rời khỏi Vọng Giang cho nên chưa từng suy nghĩ xem ai sẽ thay thế mình, trong lúc nhất thời cũng không chọn được ai thích hợp cả. Theo đạo lý mà nói phải do thị trưởng Tô Quảng Nguyên tiếp nhận vị trí của mình. Nhưng thời gian trước Tô Quảng Nguyên đứng sai đội mặc dù sau này kịp thời tỉnh ngộ nhưng đó là do Hứa Lập ép quá mức không đường lui mới có thể nhận thau, Hứa Lập vẫn dè chừng đối phương. Nếu mình đi dù Tô Quảng Nguyên muốn làm mưa làm gió ở Vọng Giang cũng không được người khác đồng ý, chẳng qua đề phòng vẫn hơn. Nếu Tô Quảng Nguyên lại cấu kết với Hải Đức, tới lúc ấy Tô Quảng Nguyên chẳng những là bí thư thị ủy Vọng Giang còn là phó bí thư thị ủy Tùng Giang, muốn khống chế bọn họ cũng khó.

Nhưng những người khác nếu vượt qua Tô Quảng Nguyên trực tiếp lên làm bí thư thị ủy Vọng Giang thì lại sợ Tô Quảng Nguyên mất mặt. Nếu như vì thế mà hắn làm loạn bên chính quyền thị xã thì sẽ hết sức bất lợi cho cục diện Vọng Giang. Hơn nữa Vọng Giang còn có công ty khổng lồ đầu tư tới mấy trăm triệu là nội thất Shunin, nếu như Tô Quảng Nguyên liều mạng kéo nội thất Shunin cùng chết thì dù không thực hiện được ý đồ cũng nhất định khiến Vọng Giang loạn.

Cho nên bây giờ Hứa Lập cũng hết sức đau đầu, không biết nên đề cử ai với cấp trên. Chẳng qua bây giờ hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh còn chưa diễn ra, Văn Thiên cũng còn không có nhậm chức, còn ít nhất một hai tháng nữa mình mới điều khỏi Vọng Giang, mình chọn người cũng có một thời gian trì hoãn.

Hứa Lập cáo biệt Văn Thiên rồi gọi điện cho Tiếu Thiên Cường. Mọi người cùng công tác nửa tháng, Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường đã coi nhau như huynh đệ. Tình cảm này kéo dài như thế nào chủ yếu là phải thường xuyên liên lạc nếu không dù là anh em ruột lâu không có tin gì về nhau sợ là còn không thân thiết bằng hàng xóm thường xuyên gặp mặt.


Tiếu Thiên Cường vừa nghe nói Hứa Lập đang ở Xuân Thành, y vui vẻ kêu lên.

- Cậu đang ở đâu? Không được đi đâu cả, tôi lập tức tới tìm cậu, mời cậu ăn cơm.

Tiếu Thiên Cường từ nhỏ đến lớn không có quá nhiều bạn thân. Ngoài anh em họ trong nhà ra thì những người bạn hầu hết đều là dựa vào thân phận kết giao. Người có thân phận không chênh nhau mấy cũng chỉ là ngồi ăn uống còn được chứ có chuyện gì thì sợ không ai mang than tới trong trời đông, người bỏ đá xuống giếng lại không hề ít. Cho nên Tiếu Thiên Cường rất quý trọng có người bạn là Hứa Lập, cũng bội phục bản lĩnh của Hứa Lập.

Nghe xong Tiếu Thiên Cường nói, Hứa Lập biết hôm nay mình chỉ sợ là đi không được. Đừng nhìn bây giờ còn không tới mười giờ nhưng bữa ăn này ít nhất phải ăn qua trưa, ăn xong đi hát, đi café thoáng cái là tới tối. Nhưng Tiếu Thiên Cường nhiệt tình như vậy, Hứa Lập đương nhiên không thể từ chối rồi, hắn đành cười nói.

- Tôi bây giờ đang ở trụ sở tỉnh ủy, hay là anh chờ tôi ở sở đi, tôi tới ngay.

- Được, tôi chờ cậu ở cổng, lát nữa gặp mặt nói chuyện. Đúng rồi, tôi sẽ gọi cho trưởng phòng Tôn và Chánh văn phòng Quách, bọn họ lên chức mà không mời khách, bữa này nhất định phải bảo bọn họ mời mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận