Trọng Sinh Vi Quan

Phó Nguyệt ở bên nghe Cát Binh bất mãn với công việc của văn phòng Bắc Kinh, lúc này ả cũng không để ý tới việc đấu khẩu với Phó Nguyệt nữa. Phải biết nếu văn phòng Bắc Kinh bị triệt tiêu hoặc là giảm tiêu chuẩn thì mình và Anh Phàm còn cạnh tranh gì chứ? Tốt hơn hết là đàng hoàng về tỉnh làm nhân viên cần gì phải ở đây đấu đá mỗi ngày chứ?

- Chủ tịch tỉnh Cát, tình hình tỉnh ta hiện nay coi như là tốt, mấy năm nay các tỉnh khác chẳng những không hề thu liễm mà còn không ngừng xây dựng tòa nhà văn phòng Bắc Kinh, có mấy tỉnh còn xây dựng tòa nhà văn phòng Bắc Kinh đạt tiêu chuẩn năm sao, nếu so sánh với bọn họ thì chỗ chúng ta không quá mức.

Phó Nguyệt đã hơn 30 nhưng từ nhỏ lớn ở Cát Lâm nhưng khi nói chuyện lại không hề có vẻ giống người Đông bắc. Cô ả sống ở Bắc Kinh hơn chục năm khiến tiếng nói như chim chim vàng anh, nói vài câu đã khiến không khí hiện trường hòa hoãn đi.

Cát Binh kỳ thật cũng chỉ nói vài câu cho hả giận mà thôi, y đâu thể toàn quyền quyết định việc giữ văn phòng Bắc Kinh hay không. Y ngồi thẳng, không nhận hối lộ nhưng các đồng chí khác ở trong tỉnh lại không giống mình. Cát Binh sớm nghe nói quả thật có người coi văn phòng Bắc Kinh như hành cung, nuôi vợ bé ở đây, hàng năm thậm chí còn muốn tới đây ở một thời gian nói là tới đây liên lạc với cấp trên, xúc tiến công việc nhưng thực tế là đến đây chơi gái. Nếu mình đề nghị triệt tiêu văn phòng Bắc Kinh thì những người này sợ là sẽ hận mình cả đời.

Hơn nữa mấy năm qua Cát Lâm phát triển thì văn phòng Bắc Kinh cũng có tác dụng nhất định. Năm ngoái lúc mình còn làm phó chủ tịch tỉnh đã từng tới đây ở một thời gian. Thông qua Anh Phàm giới thiệu cho mình một vị lãnh đạo ở Bộ thủy lợi, cuối cùng mình tranh thủ khoản tài chính cho ngành thủy lợi tỉnh lên đến 500 triệu. Trong năm số tiền cũng gửi vào tài khoản và có tác dụng tích cực trong công tác xây dựng của tỉnh Cát Lâm. Hơn nữa năm ngoái văn phòng Bắc Kinh còn liên lạc được mấy nhà đầu tư người nước ngoài cho Cát Lâm, mặc dù đến nay vẫn không có nhà đầu tư nào ký kết hợp đồng nhưng bọn họ đã đến Cát Lâm mấy lần, đều có ý đầu tư xây dựng nhà máy ở Cát Lâm. Về phần cuối cùng có thể thành công hay không thì đó là công việc của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh, văn phòng Bắc Kinh đã hết sức rồi.

Thấy Phó Nguyệt, Anh Phàm đã chịu thua, Cát Binh cũng không tiếp tục truy cứu vấn đề này. Y chỉ dặn Hứa Lập:

- Các văn phòng Bắc Kinh của tỉnh khác tôi mặc kệ nhưng cậu làm chủ nhiệm thì không thể cả ngày chỉ đi gặp gỡ khách và tiếp đón được, cậu còn phải làm tốt công tác thu hút đầu tư, cũng cần giải quyết khó khăn của công dân tỉnh ta khi lên Bắc Kinh. Phải nhớ kỹ tôn chỉ là phục vụ nhân dân.


- Xin chủ tịch tỉnh yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý.

Hứa Lập lớn tiếng cam đoan trước mặt Phó Nguyệt và Anh Phàm.

Cát Binh làm phó chủ tịch thường trực, lại là lãnh đạo trực tiếp của văn phòng Bắc Kinh hơn nữa Hứa Lập lần đầu tới văn phòng Bắc Kinh nhận chức cho nên Phó Nguyệt dùng hết sức trong việc tiếp đón. Giữa trưa buổi tiếp đón được tổ chức ở Húc Nhật thính – phòng sang trọng nhất tòa nhà Cát Lâm. Vừa vào cửa đã thấy trên tường đối diện là bức tranh mặt trời mọc trên biển nghe nói là do một danh họa nổi tiếng Trung Quốc vẽ, trên đỉnh treo bốn trùm đèn thủy tinh khiến cả Húc Nhật thính này tràn ngập ánh sáng.

Vừa vào cửa Cát Binh nói với Anh Phàm:

- Hôm nay không cần mời khách nào khác, mời một ít đồng chí ở văn phòng Bắc Kinh tới để đồng chí Hứa Lập nhận thức là được. Chiều tôi sẽ về Cát Lâm, anh đi đặt vé giúp tôi.

Anh Phàm ngẩn ra không ngờ Cát Binh muốn đi ngay.

- Chủ tịch tỉnh Cát, hay là ngài ở đây một đêm, sáng mai hãy về Cát Lâm, bay đi bay lại như vậy sẽ mệt.

- Không sao, trong tỉnh có chút chuyện cần xử lý gấp. Hơn nữa mai có đồng chí ở Bộ Tài chính tới tỉnh nên tôi phải về tiếp.

Anh Phàm đâu dám nói gì nữa.

- Vâng, tôi đi an bài.

Nói xong Anh Phàm đi ra ngoài.

Nhìn Anh Phàm đi ra hơn nữa còn đóng cửa lại, Phó Nguyệt đ lên ngồi cạnh ghế Cát Binh cười nói:


- Chủ tịch tỉnh Cát, hôm nay tôi bố trí không ít món ngon, lát ngài uống vài chén.

Phó Nguyệt luôn tươi cười nói chuyện sợ là không ai có thể nghiêm mặt lại với ả được. Cát Binh nhìn thoáng qua Hứa Lập rồi nói:

- Tôi uống một chén thôi vì chiều còn phải về Cát Lâm. Chủ nhiệm Hứa của các vị nổi tiếng là Tửu tiên ở Cát Lâm đó, lát nữa cứ việc mời.

Phó Nguyệt thoáng cái có suy nghĩ, Cát Binh bận công việc nhưng lại rút thời gian ra đưa Hứa Lập lên Bắc Kinh nhận chức, hơn nữa nói bữa tiệc sắp tới không cần mời khách ở ngoài, chỉ có các đồng chí trong văn phòng mà thôi. Như vậy nói rõ Cát Binh muốn nhân bữa ăn này tạo uy tín cho Hứa Lập. Dù là người mù cũng có thể thấy Cát Binh rất chiếu cố Hứa Lập. Phó Nguyệt đương nhiên cũng biết rõ điều này. Trước mặt Cát Binh thì cô ả cũng muốn lấy lòng Hứa Lập, về phần Cát Binh đi rồi mình đối đãi với Hứa Lập như thế nào thì phải xem tình hình.

- Chủ nhiệm Hứa, anh ngồi đi. Nơi đây về sau là nhà của anh, anh có nhiều thời gian xem xét mà.

Thấy Hứa Lập đứng trước bức tranh mặt trời mọc trên biển, Phó Nguyệt gọi.

Hứa Lập gật đầu ngồi ở phía bên kia của Cát Binh. Hắn bây giờ rất ngại tiếp xúc với Phó Nguyệt. Mình có vợ, có tình nhân, hắn không muốn trêu chọc chuyện gì nữa.

- Phó chủ nhiệm Phó, khách sạn chúng ta có bao nhiêu phòng?


Hứa Lập vừa nãy chỉ xem qua bài trí bốn phía nhưng phát hiện trong phòng này bài trí rất được, có không ít đồ cổ. Nếu mình không nhìn lầm thì chỉ riêng Húc Nhật thính này đã mất đến mấy trăm ngàn tiền thiết bị, nếu thêm cả công sơn sửa thì cũng phải tới tiền triệu.

- Húc Nhật thính này là phòng tốt nhất của khách sạn Cát Lâm, hơn nữa chỉ có một.

Phó Nguyệt cũng chú ý thấy Hứa Lập đứng cạnh tường xem mấy đồ cổ, cô ả đại khái đoán được suy nghĩ của Hứa Lập.

- Ở kia để không ít đồ cổ có giá trị, nếu mang ra đấu giá thì chắc cũng đến hơn triệu.

- Đồ đáng giá như vậy mà để ở đó không sợ bị khách cầm đi sao?

Hứa Lập có chút tò mò. Đến đây ăn bữa cơm nhiều lắm chỉ mất mấy chục ngàn, lúc đi thuận tay cầm một hai kiện đồ cổ chẳng phải bù cả vốn còn được thêm tiền ư?

- Chủ nhiệm Hứa, anh không biết rồi, Húc Nhật thính này bình thường sẽ không kinh doanh ra ngoài, coi như là có tiền chúng tôi cũng không để bọn họ tới đây. Có thể tới Húc Nhật thính ngoài lãnh đạo tỉnh thì hầu hết là đồng chí ở ban ngành trung ương, hơn nữa bình thường đều là những người mà chúng ta có việc nhờ thì bọn họ mới có thể vào đây ăn cơm. Cho nên nếu bọn họ coi trọng cái gì thì chúng tôi muốn tìm còn không được mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận