Trọng Sinh Vi Quan

Hồ Gia Thần làm trưởng phòng hành chính – văn phòng Bắc Kinh Cát Lâm bình thường cũng nghênh đón, tiếp lãnh đạo thì dù như thế nào cũng không phải kẻ ngu ngốc. Vậy mà y trước mặt Cát Binh dám làm khó Hứa Lập, Hứa Lập đương nhiên là tức tối. Chẳng qua không có lập tức mở miệng, nếu như mình đứng ra thì mặc dù mọi người đều biết có chuyện gì nhưng mngg lại nghĩ mình là kẻ hẹp hòi. Cho nên Hứa Lập chỉ nhìn Anh Phàm xem Anh Phàm trả lời như thế nào.

Không nghĩ tới Anh Phàm lại như không phát hiện vấn đề xưng hô của Hồ Gia Thần.

- Không chỉ như vậy. Trưởng phòng Mã, con anh năm nay chắc đã 27, 28 rồi hả?

Anh Phàm đột nhiên hỏi trưởng phòng tin tức Mã Nhân Nghị ngồi cách mình không xa.

- Ôi, đừng nhắc tới nó, thằng con kém cỏi của tôi đã gần 30 mà suốt ngày chỉ lên mạng, ngay cả công việc nghiêm chỉnh cũng không tìm làm tôi và mẹ nó rất lo lắng. Nhà tôi chỉ có mình nó, vợ chồng chúng tôi còn đang chờ ôm cháu.

Mã Nhân Nghị cảm khái nói.


Lúc này Hứa Lập đã hận tới muốn nghiến răng nghiến lợi. Anh Phàm so sánh mình với con của một vị trưởng phòng thì là đặt mình ở vị trí nào? Hắn có ý đồ gì?

Lúc này Phó Nguyệt đã cười khanh khách trở về. Cô tiến lên thấy mặt Cát Binh và Hứa Lập đều khó coi nhưng không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì. Cô ả đành ngồi xuống hỏi Phí Tịch.

Nghe Phí Tịch nói xong, Phó Nguyệt nhìn Anh Phàm một cái và thầm cao hứng. Tên Anh Phàm này tự nhận có tư cách nên làm nhục Hứa Lập trước mặt mọi người, y không nghĩ xem Hứa Lập là ai, có bối cảnh như thế nào sao? Tranh chấp trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy Cát Lâm về việc bổ nhiệm Hứa Lập đã sớm truyền tớ văn phòng Bắc Kinh, vì chuyện của Hứa Lập khiến 11 vị thường vụ tỉnh ủy đấu gay gắt, Anh Phàm có bản lĩnh để được như vậy sao? Nếu hắn có bản lĩnh này thì chỉ sợ đã không phải ngồi ở chức phó chủ nhiệm này qua ba bốn đời chủ nhiệm.

Chẳng qua việc Anh Phàm chủ động khiêu khích Hứa Lập, Phó Nguyệt không chuẩn bị tham gia vào, cứ để bọn họ đấu để mình đứng giữa kiếm lợi. Sau đó Phó Nguyệt nhỏ giọng nói với Phí Tịch ngồi bên, cũng bảo đối phương chuyển lời với Lý Nhã Ngọc, Cam Linh Nhạn cùng Tiền Tranh Hữu, lát nữa nói chuyện cẩn thận một chút đừng có mà bị cuốn vào việc này.

Hứa Lập mặc dù tức giận nhưng có nhiều người thế này hắn không thể phát tác được. Ngồi ở đây ngoài Cát Binh thì đều là người mà lần đầu tiên Hứa Lập gặp. Nếu hắn tức tối ngay tại chỗ thì sau này còn có thể quan hệ được với nhau nữa ư. Công việc còn có thể làm nữa không? Hứa Lập hít sâu một hơi đè cơn giận trong lòng lại, hắn nói với Mã Nhân Nghị ngồi bên.

- Trưởng phòng Mã không thể nói như vậy được, chơi máy vi tính là không có tương lai ư? Anh không xem trên Tv, báo đài nói ư? Bill Gates – người giàu nhất thế giới không phải nhờ vào máy vi tính ư? Còn có mấy công ty mạng nổi tiếng của nước ta có công ty nào không có tới hàng trăm triệu. Hơn nữa hôm nay thông qua mạng kết giao bạn bè, có không ít người kiếm được bạn đời từ đó. Bây giờ xã hội có một câu đều nói trên mạng có nhà, có vườn, có xe, có em xinh tươi như ngọc. Không chừng ngày nào đó con trai anh ngồi trên mạng kiếm được nhiều tiền và cả vợ nữa đó.

Mã Nhân Nghị nghe xong lại sửng sốt, trước khi vào Anh Phàm đã dặn mình nhất định trong bữa tiệc này phải làm tên tân chủ nhiệm mất mặt. Nếu không tên tân chủ nhiệm mới tới còn trẻ như vậy rồi gây khó dễ ai đó thì mọi người đều không có gì hay. Vì thế mọi người đều thống nhất sẽ ra tay trước, làm Hứa Lập khó coi, làm cho hắn không dám gây khó dễ mọi người. Mã Nhân Nghị cũng đồng ý với việc này.

Nhưng ai ngờ Hứa Lập chẳng những không tức mà còn mỉm cười được, còn như một trưởng bối của mình dạy lại mình. Lúc này Mã Nhân Nghị đang khá lo lắng, tên chủ nhiệm này khó đố phó đây. Mình sau này nhất định phải cẩn thận không được nghe theo lời một phía của tên Anh Phàm được.

Nhìn Hứa Lập người ta xem, tuổi tương đương con mình nhưng ách cư xử lại hơn con mình bao lần. Nghĩ đến thằng con trai, Mã Nhân Nghị chỉ có thể thở dài nói:

- Hy vọng được như lời chủ nhiệm Hứa, hy vọng con trai tôi tương lai có thể có chút tiền đồ.


Biểu hiện của Hứa Lập có thể nói nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chỉ một câu đơn giản đã thoát khỏi xấu hổ mà còn làm Mã Nhân Nghị không nói được một câu nào.

Cát Binh thấy rõ điều này trong mắt, y không nhịn được gật đầu, Hứa Lập càng lúc càng trưởng thành. Ở tình huống này cũng ứng phó tự nhiên, chiều nay mình có thể yên tâm về Tùng Giang rồi. Đám người ở đây căn bản không phải đối thủ của Hứa Lập.

Anh Phàm mặc dù muốn làm khó Hứa Lập nhưng có Cát Binh ở đây nên không tiện làm quá. Bây giờ Hứa Lập đã thoát được cảnh xấu hổ thì y cũng không dám nói gì nữa.

Phó Nguyệt thấy không khí khá nặng nề liền vội vàng cầm chai rượu trước mặt lên nói:

- Chủ tịch tỉnh Cát, tôi rót cho ngài trước.

Sau đó ả lại cầm chai đi tới bên cạnh rót cho Hứa Lập.

- Chủ nhiệm Hứa, chủ tịch tỉnh Cát đã nói anh là tửu tiên, lát phải uống nhiều vào đó.


Mặc dù Hứa Lập chỉ là chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh nhưng Phó Nguyệt là phó chủ nhiệm, tuổi lại lớn hơn hắn, kinh nghiệm nhiều hơn thì sao Hứa Lập dám quá mức. Hứa Lập cũng đứng lên dùng hai tay cầm chén mà Phó Nguyệt đưa tới.

- Chị đúng là quá khách khí, tôi vừa tới văn phòng về sau còn nhờ anh hỗ trợ nhiều.

- Nhất định rồi, có việc gì cần tôi mời chủ nhiệm cứ nói. Dù là việc công hay tư chỉ cần giúp được tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực.

Sau đó Phó Nguyệt lại rót đầy cho Anh Phàm, về phần những người khác không dám để Phó Nguyệt rót cho mình, bọn họ tự cầm chai rót cho mình.

Nhân viên phục vụ cũng đã mang đồ ăn lên, bàn ăn thoáng cái đã đầy món. Hứa Lập mấy năm nay ăn không ít đồ ngon, khách sạn năm sao ở nước ngoài hắn cũng đã ăn, ngay cả khách sạn bảy sao ở Ả rập hắn cũng đã ở đó. Chẳng qua hôm nay ngồi đây nhìn các món ăn hắn thậm chí còn thấy vài món không thể đọc được tên.

Hứa Lập thầm than văn hóa ẩm thực Châu Á đúng là phong phú, hơn nữa khách sạn Cát Lâm có thể trụ ở Bắc Kinh thì không chỉ riêng là trụ sở của văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm mà cũng có vài thứ đáng để lấy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận