Trọng Sinh Vi Quan

Ngu Tín Phẩm nhận được điện thoại của Hứa Lập thì đồng ý ngay nhưng vừa buông điện thoại đã gọi cho Anh Phàm. Lúc này Anh Phàm đang ôm Duẫn Vi Khanh nằm trong chăn ấm không muốn rời giường, nghe điện thoại của Ngu Tín Phẩm xong, Anh Phàm không biết Hứa Lập về Cát Lâm có việc gì. Nhưng hôm qua vừa chứng kiến thực lực của Hứa Lập, Anh Phàm cũng không dám giở trò gì ở việc đặt vé là chuyện nhỏ này, nói Ngu Tín Phẩm đặt cho Hứa Lập vé hạng nhất để Hứa Lập ngồi.

Buông điện thoại Anh Phàm cũng không thể không đối diện với sự thật, tối hôm qua dù mắng Hứa Lập thế nào, dùng bao nhiêu phi tiêu cho hết giận nhưng lại không động được đến một sợ lông trên người Hứa Lập. Giờ Hứa Lập có bối cảnh, ít nhất là có không ít người bên hệ thống công an ở Bắc Kinh, mình muốn tìm cách chơi Hứa Lập thì tìm đường khác hắn. Nhưng cũng may mình ở Bắc Kinh mấy chục năm, quen không ít bằng hữu, đặc biệt quen một số lão lãnh đạo từng nhậm chức ở tỉnh Cát Lâm. Nhiều người bây giờ là lãnh đạo chủ yếu các ban ngành trung ương, chỉ cần họ đồng ý nói giúp mình một câu thì Hứa Lập muốn làm gì cũng khó khăn.

Nhưng vì đề phòng trước Anh Phàm chủ động gọi điện cho bí thư tỉnh ủy Mã Tuấn Tùng, tố cáo Hứa Lập với bí thư Mã. Nói là chiều nay Hứa Lập sẽ về Cát Lâm, hy vọng bí thư Mã lưu ý một chút.

Dù Mã Tuấn Tùng lên chức bí thư tỉnh ủy Cát Lâm nhưng thời gian này làm việc gì cũng không theo ý, thậm chí hắn muốn mở hội nghị thường vụ tỉnh ủy cũng không dễ dàng, để tránh đám người Văn Thiên chối bỏ lần nữa đề nghị của mình, làm trò cười cho những người khác. Mà người khởi xướng không ai khác là Hứa Lập, vì Hứa Lập mới khiến bây giờ Tiếu Khắc và Tần Định Bình đều dựa vào Văn Thiên, Vương Tú Tinh từ sau hội nghị thường ủy lần trước cũng tỏ thái độ mập mờ. Nghe nói ả quan hệ gần gũi với đám người Văn Thiên, tới giờ cục diện hội nghị thường ủy mình không thể khống chế, với bí thư tỉnh ủy như hắn không phải là châm chọc lớn nhất.

Nghe Anh Phàm báo cáo xong, dù lần này Hứa Lập về Cát Lâm làm gì Mã Tuấn Tùng cũng quyết không để Hứa Lập dễ dàng thành công. Y gọi tới trưởng phòng thư ký tỉnh ủy Cát Trường Thông, bảo hắn chú ý tới mục đích Hứa Lập trở về lần này, nếu như có thể thì phải tận lực phá.

Cái Trường Thông nguyên là trưởng phòng thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm nên cũng có không ít bằng hữu, chuyện nhỏ như vậy cũng dễ dàng thực hiện. Hứa Lập ở Bắc Kinh còn chưa đi nhưng ở Cát Lâm vì hắn mà bắt đầu tranh đấu gay gắt.


Sau khi bảo Ngu Tín Phẩm đặt vé, Hứa Lập lại dặn dò Phó Nguyệt chú ý tới động tĩnh của Anh Phàm, có tình huống gì kịp thời báo cáo với mình.

Phó Nguyệt gật đầu đồng ý, sau tối hôm qua Phó Nguyệt suy nghĩ suốt một đêm mới quyết định đi theo Hứa Lập. Với bối cảnh của Hứa Lập và năng lực thì ở văn phòng Bắc Kinh không được mấy năm, mình cũng chỉ hơn 30 nên chờ được. Chỉ cần đuổi Anh Phàm, vị trí chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh không ai khác chính là mình?

Hứa Lập sắp xếp công việc ở văn phòng Bắc Kinh xong thì chiều bay về Cát Lâm, tới văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh cũng hơn 4 giờ, trong Ủy ban nhân dân tỉnh nhiều đồng chí đã nghỉ làm việc. Nhưng Hứa Lập ở Bắc Kinh cũng gọi cho Cát Binh, Cát Binh giờ vẫn ở văn phòng chờ Hứa Lập, Hứa Lập đi taxi tới cửa liền xuống xe đúng lúc Sử Vân Long từ văn phòng đi ra. Sử Vân Long thấy Hứa Lập từ xa nhiệt tình đi lên đón:

- Chủ nhiệm Hứa, ngài về lúc nào vậy? Ngài không gọi điện sớm để chúng tôi cử xe ra đón ngài.

- Không sao, tôi về để báo cáo với chủ tịch Cát một vài chuyện, ngày mai trở lại Bắc Kinh luôn.

Với Sử Vân Long dù Hứa Lập không thích nhưng cũng không phản cảm, người ở Ủy ban nhân dân tỉnh này nhiều năm hoặc là muốn có chút tiền đồ hoặc là có bối cảnh phía sau. Bằng không thì sẽ phải như Sử Vân Long chỉ có thể mặt tươi vười lấy lòng lãnh đạo khắp nơi. Hứa Lập đang giận mà ở đây lại được người khác tôn kính nên tâm tình cũng nhẹ đi không ít.

- Tôi thấy chủ tịch Cát vẫn còn ở văn phòng, à, chìa khóa phòng làm việc của ngài tôi vẫn cầm, để tôi đi mở cửa cho ngài.

Sử Vân Long đi theo Hứa Lập vào trong trụ sở.

Thời gian Hứa Lập về lần này rất vội lên không về thị xã Tùng Giang thăm Phạm Ngọc Hoa được. Dù sao hắn hôm nay sau khi báo cáo mọi chuyện với Cát Binh xong sáng mai sẽ bay về Bắc Kinh luôn nên không muốn quấy rầy Phạm Kiệt mà nghỉ ở văn phòng một đêm nên cũng không từ chối sự nhiệt tình của Sử Vân Long mà nói:

- Vậy làm phiền anh.


- Không sao, không phiền, là việc của tôi mà.

Sử Vân Long nói với Hứa Lập một câu khích lệ mặt lại tười cười như cái bánh bao, hai chân đi rất nhẹ.

Thấy bộ dáng của Sử Vân Long Hứa Lập cũng buồn cười, Sử Vân Long cũng gần 40 tuổi lại có bộ mặt đáng yêu thế này. Dù nghe nói Sử Vân Long làm ở đây cũng lâu nhưng khi gặp lãnh đạo như một đứa trẻ, nhưng khi ra ngoài so với nhiều lãnh đạo khác lại được nể mặt hơn. Bộ dáng đại gia của Sử Vân Long mình lại không thấy mà chỉ mấy lần thấy như một đứa trẻ rất dễ bảo.

Hứa Lập nhìn thoáng người Sử Vân Long đột nhiên nghĩ lần này mình về là muốn điều Hồ Gia Thần đi, nhưng Hồ Gia Thần đi rồi thì ai sẽ thay thế lại chưa suy nghĩ. Nếu để Ngu Tín Phẩm tiếp quản công việc thì điều Hồ Gia Thần đi có lợi gì? Quyền ở văn phòng đều ở trong tay Anh Phàm thôi?

Hứa Lập rất hiểu về văn phòng Bắc Kinh, mỗi người đều có phạm vi thế lực, mình nhúng tay vào không hay. Sử Vân Long là người như vậy nhưng có bản lãnh lừa người, nếu điều đến văn phòng Bắc Kinh thì có thể đỡ tốn một chút công sức, mà mình cũng dễ xuống tay trị những người không nghe lời. Sử Vân Long cũng không có bối cảnh gì, Hứa Lập thấy hắn có thế nào cũng không ra khỏi tay mình được.

- Trưởng phòng Sử, làm việc ở văn phòng bao nhiêu năm rồi?

Hứa Lập cười hỏi.


Sử Vân Long không ngờ Hứa Lập lại nói chuyện với mình về công việc, mà lại hỏi tình hình công việc của mình nên có chút vui đáp:

- Từ khi tôi tham gia công tác đã đến văn phòng, mới đầu là nhân viên đánh máy, sau đó được lãnh đạo coi trọng mới có công việc như hôm nay. Tính ra làm việc ở văn phòng tới hôm nay cũng 17 năm rồi.

- Anh muốn tới địa phương khác làm việc không? Ở văn phòng Bắc Kinh chúng tôi còn thiếu một trưởng phòng?

Sử Vân Long không ngờ hôm nay gặp Hứa Lập lại cho mình một cơ hội lớn như vậy nên rất ngạc nhiên. Hứa Lập cũng không vội giục hắn quyết định mà lờ mờ nói:

- Anh hãy cân nhắc cho kỹ đừng vội trả lời tôi.

Giờ ở văn phòng Bắc Kinh có trưởng phòng hành chính là Hồ Gia Thần, Hứa Lập cũng không cần hắn làm việc, cũng không coi đối phương vào đâu. Chư có văn bản quyết định nhưng Hứa Lập đã bắt đầu tìm người thay thế hắn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận