Trọng Sinh Vi Quan

An bài xong cho Sử Vân Long, Phó Nguyệt mặc dù rất không muốn nhưng vẫn phải tới gõ cửa phòng làm việc Hứa Lập. Dù sao mình không thể nào bị điều đi, Hứa Lập mới tới nhận chức cũng không thể đi ngay được, sau này còn muốn cùng một chỗ công tác, còn phải gặp mặt.

- Mời vào.

Hứa Lập biết là Phó Nguyệt, lớn tiếng nói.

Phó Nguyệt hít sâu một hơi đẩy cửa văn phòng Hứa Lập ra. Hứa Lập đang ngồi trước bàn làm việc, hắn nhìn Phó Nguyệt cười nói:

- Chủ nhiệm Phó, mời ngồi.

Phó Nguyệt ngồi xuống Hứa Lập mới nói:

- Trưởng phòng Sử đã đến nhận chức đồng thời ủy ban tỉnh cũng đã có văn bản bổ nhiệm, tôi cho rằng cũng cần nhanh chóng để đồng chí Hồ Gia Thần và Sử Vân Long bàn giao công việc.


Phó Nguyệt nhìn Hứa Lập một chút gật đầu thầm nghĩ “Xem ra Hứa Lập muốn nhằm vào Anh Phàm đây, đầu tiên là cắt cánh của Anh Phàm. Hắn tìm mình chắc là sợ đám người Anh Phàm biết tin sẽ phản kích nên cần mình ủng hộ”

- Xin chủ nhiệm Hứa yên tâm, tôi nhất định toàn lực ủng hộ công việc của trưởng phòng Sử Vân Long.

- Được rồi, anh bảo phòng hành chính thông báo tất cả nhân viên trong nửa tiếng nữa sẽ họp, tôi sẽ tuyên bố quyết định bổ nhiệm. Đến lúc đó hy vọng chị đừng làm tôi thất vọng.

Hứa Lập nói xong nhìn Phó Nguyệt đầy ẩn ý.

Phó Nguyệt thoáng cái cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Tôi đi báo với phòng hành chính một tiếng.

Nói xong Phó Nguyệt vội vàng đi ra khỏi văn phòng Hứa Lập. Nhưng ra ngoài rồi Phó Nguyệt lại có chút hối hận, mình đâu có làm gì mà phải sợ hắn chứ? Mình mà chạy thì về sau càng khó lấy được địa vị ngang hàng với Hứa Lập.

Nửa tiếng sau phòng hội nghị tầng 12 tòa nhà Cát Lâm đã ngồi đầy người nhưng đây đều là nhân viên phòng bình thường, các trưởng phó phòng và các chủ nhiệm chưa tới. Mặc dù mọi người không biết nội dung hội nghị là gì nhưng đây là hội nghị toàn thể cán bộ nhân viên văn phòng Bắc Kinh đầu tiên diễn ra sau khi Hứa Lập tới nhận chức, mọi người sớm nghe nói đủ sự tích về Hứa Lập từ sau khi tới văn phòng nên đâu ai dám đùa giỡn với công việc của mình, ai cũng đến đông đủ.

Mọi người ngồi cùng một chỗ túm tụm nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên cửa phòng hội nghị được mở ra, đi vào là Phó Nguyệt cùng với trưởng phó hai phòng tin tức, lễ tân. Mấy người ngồi xuống bên tay trái của phòng hội nghị.

Nhìn thấy Phó Nguyệt đến, những người khác hạ giọng nói chuyện xuống thêm ít nữa. Chẳng qua thấy mặt Phó Nguyệt và bốn vị trưởng phó phòng kia đều nghiêm túc, ai cũng đoán không biết hội nghị lần này có động tác gì lớn không? Nếu không bình thường Phó Nguyệt luôn mỉm cười thì sao hôm nay lại đột nhiên nghiêm túc vậy?

Phó Nguyệt vào cửa không tới một phút đồng hồ, cửa phòng hội nghị một lần nữa được đẩy ra. Là Anh Phàm cùng vốn trưởng phó phòng hành chính, tổng hợp tiến vào.

Nếu như nói mặt Phó Nguyệt nghiêm túc thì mặt đám người Anh Phàm lại xanh mét. Hơn nữa Anh Phàm, Phó Nguyệt đấu nhau nhiều năm ở văn phòng Bắc Kinh như vậy, tuy ai cũng biết mâu thuẫn của bọn họ nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn tỏ vẻ khá hòa hợp, tham gia hội nghị sẽ chào nhau và nói vài câu vui đùa không ảnh hưởng tới toàn cục. Nhưng hôm nay sau khi Anh Phàm tiến vào lại hung hăng trừng mắt nhìn Phó Nguyệt, sau đó hắn không nói một câu ngồi bên phải bàn hội nghị, đám người Hồ Gia Thần cũng theo thứ tự ngồi cạnh Anh Phàm.


Phó Nguyệt nhìn bộ mặt tức tối mà Anh Phàm dành cho mình, cô ả cũng tức giận. Hắn không đấu lại Hứa Lập rồi trút giận vào mình ư? Chẳng qua bây giờ ngay cả cánh tay phải của hắn cũng bị người chén, sau này sợ rằng lại càng không là đối thủ của Hứa Lập, cuộc sống khổ sở của hắn còn đang ở phía trước. Ở tình hình này Phó Nguyệt càng không sợ Anh Phàm, ả khinh miệt nhìn Anh Phàm giống như đang nói anh căn bản không xứng đấu với tôi.

Anh Phàm thấy Phó Nguyệt coi thường mình, hắn thiếu chút nữa tức tối ngẩng đầu lên. Đúng lúc này Hứa Lập dẫn Sử Vân Long tiến vào, Anh Phàm chỉ có thể đàng hoàng ngồi xuống. Dù sao Anh Phàm cũng đã thấy bối cảnh của Hứa Lập. Đừng nói là ở Cát Lâm, ngay cả ở Bắc Kinh thì tối đó Hứa Lập ngồi ăn uống với đám bạn bè bên ngành công an, sau đó mấy ngày nay mình cứ đi xe là bị phạt. Nếu mình ép Hứa Lập quá thì hắn tìm bạn bè gây khó dễ cho mình, mình không phải tự hại mình sao?

Hứa Lập nhìn đám người Anh Phàm, Phó Nguyệt chia nhau ngồi hai bên, hắn cười thầm một tiếng, bảo sao mấy chủ nhiệm trước đều bị đẩy đi, nhìn hai nhóm người này ngồi đó mà mình không điều đượ Sử Vân Long tới Bắc Kinh, không lôi kéo được Phó Nguyệt thì mình chỉ có một mình, mình ngồi ở vị trí kia còn có tác dụng gì. Có lẽ mọi mệnh lệnh mình đưa ra đều không được thực hiện, nhân viên bên dưới không sợ mình.

- Thôi Lâm, lấy ghế cho đồng chí Sử Vân Long, để ở cạnh chỗ tôi.

Thôi Lâm ngồi phía dưới cùng nghe Hứa Lập nói thế lập tức xách ghế chỉ là y trong lúc nhất thời không biết để ở đâu mà thôi. Hứa Lập nhìn Thôi Lâm, Thôi Lâm hiểu ý đặt ghế vào giữa Hứa Lập và Anh Phàm làm Anh Phàm giật mình. Anh Phàm định đứng lên mắng Thôi Lâm nhưng lại thấy ánh mắt hung dữ của Thôi Lâm làm hắn sợ hãi không dám làm gì nữa.

Hứa Lập đương nhiên cũng nhìn ra Anh Phàm bất mãn, nhưng đối phương đã muốn đối đầu với mình thì mình sao để đối phương được yên thân. Thấy Anh Phàm còn định nói chuyện, Hứa Lập nói trước.

- Tiểu Thôi, cậu nhẹ tay một chút đừng va vào chủ nhiệm Anh.

- Xin lỗi phó chủ nhiệm Anh, lần sau tôi cẩn thận một chút!


Thôi Lâm nhỏ giọng nói với Anh Phàm nhưng ánh mắt của hắn lại làm Anh Phàm sợ hãi. Ánh mắt đó như con sói nhìn con cừu vậy.

Ghế đã được đặt xuống, Anh Phàm có nói gì cũng chậm. Anh Phàm đành phải oán hận dịch ghế sang bên.

Sử Vân Long trước đó đã nghe Hứa Lập giới thiệu qua tình hình của văn phòng Bắc Kinh, y đương nhiên biết Anh Phàm là người chống đối với lãnh đạo. Sử Vân Long đi tới bên ghế mỉm cười với Anh Phàm. Anh Phàm không cho Sử Vân Long thể diện, hắn ngoảnh đầu sang nói chuyện với Mã Nhân Nghị.

Sử Vân Long vốn đã không muốn lấy lòng Anh Phàm nhưng đó là do thói quen nhiều năm tạo thành, thấy lãnh đạo là mỉm cười ai ngờ lại bị Anh Phàm hiểu lầm.

Sau khi Sử Vân Long ngồi xuống liền di chuyển ghế khiến nó va vào ghế của Anh Phàm làm Anh Phàm giật mình. Y trừng mắt nhìn Sử Vân Long ai ngờ Sử Vân Long lại không để ý tới mình, Sử Vân Long chỉ nhìn Hứa Lập và chờ Hứa Lập mở miệng.

Hứa Lập thấy Anh Phàm bị thiệt mà không nói được một câu, hắn rất hài lòng. Hứa Lập lấy văn bản bổ nhiệm của Sử Vân Long ra lớn tiếng nói:

- Hội nghị hôm nay chỉ có một nội dung là đọc thông báo bổ nhiệm của ủy ban tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận