Trọng Sinh Vi Quan

Tiếu Lợi Phi thấy Hứa Lập kinh ngạc nói tiếp:

- Tài thần gia Vương Cát Tài có ông là ủy viên Bộ chính trị, bố là phó bộ trưởng bộ tài chính, mẹ là phó tổng giám đốc tập đoàn điện tử khoa học kỹ thuật đứng thứ 11 ở trong nước. Thúc thúc là thống đốc ngân hàng trung ương, người nhà đều làm việc với những con số, có thể nói là nắm giữ vận mệnh kinh tế cả nước. Chỉ cần một người trong nhà hắt hơi là hôm sau thị trường chứng khoán đều tụt điểm mấy giờ liền.

Thải hoa lang Hoa Vinh là có ông là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Trung Quốc, cha là bí thư tỉnh ủy một tỉnh phía tây, mẹ là mở công ty Brilliance Group Co, Ltd xếp hạng 13 trong cả nước. Bản thân Hoa Vinh cũng giống những người khác là háo sắc, sau khi tốt nghiệp đại học liền hợp với người khác mở câu lạc bộ đêm ở Bắc Kinh, và đứng thứ 3 ở Bắc Kinh.

Hứa Lập nghe xong thầm than,thực lực những nhà này quả thật có thể ảnh hưởng tới đại cục cả nước. Nhưng Hứa Lập có chút kỳ quái, cha Tiếu Lợi Phi cũng là bộ trưởng Bộ Công an, đám người Khang thiếu lại xưng huynh đệ với Tiếu Lợi Phi, thế lực cũng không kém Tiếu gia. Nhưng sao bốn người vừa nghe tới Khiếu Thiên Hổ Tề Thiên lại thành thật như vậy?

- Tiếu ca, Khang thiếu, Hồng thiếu, Lương thiếu trong nhà cũng có bối cảnh chứ? Họ thật có thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó này ư?


- Cha Khang thiếu là thị trưởng Bắc Kinh, mẹ Hồng thiếu là Phó Thủ tướng Quốc vụ viện, cha Lương thiếu là Phó bộ trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương. Dù bây giờ ông của bọn họ đã lui về tuyến hai nhưng thế lực của bọn họ cũng vẫn có sức ảnh hưởng nhất định tại trung ương, ở bên dưới cũng khống chế không ít tỉnh thành. Nếu ba người họ ra mặt lại thêm cả tôi thì Mã Tuấn Tùng cũng không là gì, mà nếu Tiếu Nhu ra mặt nữa dù cậu có đâm thủng cả cũng không sao.

Hứa Lập nghe Tiếu Lợi Phi nói mới yên tâm, dù đám người Tiếu Lợi Phi, Khang thiếu không ai có quyền nhưng bối cảnh lại thâm hậu, đắc tội với Tiếu, Khang, Hồng, Lương chẳng khác nào đắc tội với tứ đại gai tộc. Đến lúc đó bọn họ gây khó dễ với Mã Tuấn Tùng thì Mã Tuấn Tùng sẽ đau đầu.

- Tiếu ca, theo anh nói thì thế lực nhà các vị cũng không yếu nhưng sao khi nghe tới Khiếu Thiên Hổ Tề Thiên ai cũng sợ như vậy?

- Đừng nói Khang thiếu, chính là tôi cũng run rẩy, cậu không biết bốn người họ đều là người điên. Tề Thiên có lần ngồi máy bay thấy tiếp viên hàng không chiếu cố đặc biệt với người ngoại quốc mà thấy bất mãn, Khi máy bay hạ cánh liền đập hỏng máy bay, đánh người bị thương, cuối cùng đến cả tổng công ty hàng không gây sự, ngay cả trụ sở chính nơi này cũng bị đập vỡ 3 tầng, ảnh hưởng lúc ấy thật lớn. Nhưng vài ngày sau công ty hàng không lại không nói gì, cũng không có dũng khí nói, chẳng những tiền sửa máy bay toàn bộ do công ty chịu mà còn trả cho Tề Thiên một số tiền xem như phí hắn đã vất vả. Mẹ kiếp, kiêu ngạo như thế, đánh người rồi lại làm người ta nhận lỗi, hơn nữa bốn người này tuy có tranh đấu, nhưng phần lớn là cùng ở một chỗ, dù sao thế lực sau lưng họ không cho họ được làm bậy lung tung.

Bốn năm trước có người xưng là con trai Tây Bắc vương Trương Gia Đống – Trương Suất khi vừa đi du học về không biết tình hình Bắc Kinh, hắn dẫn người tới câu lạc bộ đêm của Hoa Vinh uống rượu. Hắn uống nhiều đến nỗi thích quản lý ở đây rồi kéo vào phòng định giở trò. Câu lạc bộ đêm là do Hoa Vinh mở, quản lý cũng là nhân tình của Hoa Vinh. Hơn nữa hôm đó Tề Thiên, Điền Đại Sơn, Vương Cát Tài, Hoa Vinh cũng ở đó uống rượu, Hoa Vinh tức vì hồng nhan nên bốn người đều ra tay đáng gãy ba xương sườn của Trương Suất, đánh gãy một bên chân hắn rồi ném ra khỏi câu lạc bộ đêm.

Sau khi Trương Gia Đống biết chuyện vội chạy tới Bắc Kinh, nhìn hình dạng con trai như vậy liền muốn đại náo Bắc Kinh. Nhưng đám trưởng bối của Tề Thiên cũng không coi một Tây bắc vương vào trong mắt, để tùy ý bốn người Tề Thiên xử lý Trương Gia Đống. Trương Gia Đống ở Bắc Kinh 5 ngày, tiền chi ra cũng vô số nhưng những người nhận tiền của hắn không ai làm việc giúp hắn, hơn nữa mấy ngày Trương Gia Đống ở Bắc Kinh, thiếu chút nữa nhà hắn cũng sụp đổ.

Lúc đó Trương Gia Đống mới biết lợi hại liền chạy về Tây Bắc, nhưng như vậy đám người Tề Thiên vẫn không buông tha Trương Gia Đống, muốn diệt Trương Gia Đống hoàn toàn. Cuối cùng lão gia tử của Trương Gia Đống đã hơn 80 tuổi trực tiếp đi tới Bắc Kinh tới từng nhà nhận tội, hy vọng có thể cho Trương Gia một lối thoát.

Vì nể mặt Trương lão gia tử năm đó cùng là chiến hữu với nhau nên mấy nhà mới tha cho Trương Gia Đống. Nhưng một tháng sau khi chuyện xảy ra, thế lực Trương gia bị chèn ép chỉ còn 1/3, những bằng hữu cũng không đến nhà hắn nữa, những người thân ở Trương gia cũng bị điều đi làm việc nhàn rỗi khác. Trương Gia Đống không bao giờ làm Tây bắc bương nữa, thế lực ở tây bắc cũng chia đều cho mỗi nhà.


Trương Suất nằm viện hơn 1 tháng, cuối cùng phải kéo lê chân tới nhận tội với đám người Tề Thiên. Sau sự cố này Trương gia ngày càng suy giảm, nhưng danh của Tứ thiếu ngày càng vang xa.

Nhưng chuyện lần này cũng lớn, bốn người đám Tề Thiên đều bị lão gia tử mắng, đuổi ra nước ngoài để ngăn chặn miệng người đời. Nhưng chuyện lần này cũng mang lợi về cho các nhà không ít, chuyện trừng phạt cũng không thật. Lại nói danh tiếng 4 người không tốt lắm nhưng cũng là nhân vật xuất sắc trong thế hệ nhà mình, tương lai không chừng còn phải gánh vác trọng trách duy trì gia tộc, vì thế việc xuất ngoại trên thực tế là để họ ra nước ngoài học tập rèn luyện, chờ bọn hắn trưởng thành sẽ đưa về nước tiếp tục phát triển ở quan trường, thương trường, tiếp tục kế thừa sự nghiệp gia đình.

Giờ Hứa Lập mới hiểu bối cảnh của đám người này. Lúc này hắn tin tưởng 10 phần việc đối phó với Mã Tuấn Tùng, đêm đó hắn uống rượu với Tiếu Lợi Phi và Hạng Long đến say mới về.

Đến trưa hôm sau Hứa Lập mới trở lại văn phòng, Hứa Lập vừa vào phòng Phó Nguyệt vội vã chạy tới nói:

- Chủ nhiệm Hứa, hôm nay chủ tịch Cát đã gọi điện tìm anh ba lần, nhưng di động của anh lại tắt máy.

Hứa Lập vỗ đầu, tối hôm qua vui quá nên uống hơi nhiều ngay cả điện thoại cũng tắt, mình ngủ đến tận sáng nay mới dậy mà lại quên luôn cả di động. Không biết chủ tịch Cát tìm mình có chuyện gì đây:


- Được, tôi biết rồi, tôi lập tức gọi cho chủ tịch Cát đây.

Phó Nguyệt đi rồi Hứa Lập liền lấy điện thoại gọi cho chủ tịch Cát Binh. Hắn vốn nghĩ mình tắt máy, chủ tịch Cát tìm mình không được nhất định sẽ không vui. Nhưng khi điện thoại thông, Hứa Lập liền xin lỗi nói:

- Chủ tịch tỉnh Cát, hôm qua tiếp mấ bằng hữu, uống muộn quá nên quên không bật máy.

Không đợi Hứa Lập nói xong Cát Binh cười nói:

- Tiểu Hứa, cậu đúng là có nhiều điều bí ẩn, có nhiều bạn như vậy từ lúc nào? Nếu đều là bạn như vậy thì Cát Lâm chúng ta thật có phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận