Trọng Sinh Vi Quan

- Bắc Kinh tứ thiếu?
Anh Phàm mặc dù biết các hạng mục ở Cát Lâm đã được khôi phục lại, cũng nghe nói là Hứa Lập tìm quan hệ, nhưng hắn còn không có có thời gian cẩn thận suy xét, cẩn thận hỏi thăm. Nhưng Anh Phàm ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy cũng sớm nghe nói tới đám người Tiếu Lợi Phi, biết mình không thể đắc tội tới những người này nếu không mình chết như thế nào cũng không biết.

Cái Trường Thông nhìn vẻ giật mình của Anh Phàm, y nói tiếp.
- Không sai, chính là bọn họ. Hôm nay không phải tôi không muốn giúp anh mà quan hệ của Hứa Lập quá mạnh, dù là bí thư Mã cũng phải châm chước một phen. Muốn từ quan trường gây phiền phức cho Hứa Lập sợ không thực hiện được. Lúc này xem ra trừ khi Hứa Lập đột nhiên xảy ra chuyện không thể công tác được nữa nếu không sợ là không ai rung chuyển được vị trí chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh của hắn.
Cái Trường Thông đặc biệt nhấn mạnh vài từ, y hy vọng Anh Phàm có thể hiểu ý của mình.

Đầu óc Anh Phàm đang rất loạn, hắn không hiểu ngay được Cái Trường Thông đang nói gì:
- Đột nhiên xảy ra chuyện? Hứa Lập có thể xảy ra chuyện gì chứ? Trừ khi hắn bị mắc ung thư. Nhưng nhìn vẻ trâu bò của hắn thì sao có thể mắc ung thư chứ?

Cái Trường Thông thấy Anh Phàm vẫn không hiểu, y có chút tức giận. Nhưng vì muốn chỉnh Hứa Lập, Cái Trường Thông đành cố ý thở dài nói:
- Thiên tai nhân họa ai có thể nói rõ. Không chừng chiều Hứa Lập ra ngoài bị gạch rơi trúng đầu hoặc là tai nạn xe.

Anh Phàm vừa nãy loạn nên không hiểu, bây giờ y thoáng cái hiểu ngay ra vấn đề. Anh Phàm không nhịn được kêu lên:
- Tai nạn giao thông.


Anh Phàm đã hiểu vấn đề, Cái Trường Thông lại sợ chuyện bị lộ sẽ liên quan tới mình. Hắn vội vàng cắt lời Anh Phàm:
- Chủ nhiệm Anh, anh lập tức đi đặt vé máy bay cho tôi, chiều tôi về Cát Lâm, việc còn lại anh tự xử lý.

Anh Phàm đương nhiên cũng rõ ràng ý của Cái Trường Thông, chuyện này lãnh đạo không thể nào nói rõ với y. Chẳng qua y tin tưởng chỉ cần mình làm tốt thì Cái Trường Thông sẽ xử lý việc còn lại cho mình.

- Vâng, tôi đi đặt vé máy bay. Sau khi ngài về nhất định phải nói tốt giúp tôi trước mặt bí thư Mã. Anh Phàm tôi không phải kẻ vong ơn, tôi luôn ghi nhớ những việc ngài và bí thư Mã đã làm giúp mình.

Cái Trường Thông gật đầu thầm nghĩ hy vọng tên Anh Phàm này làm việc sạch sẽ chút. Nếu có thể xử lý xong Hứa Lập là tốt nhất, dù là Hứa Lập thoát nạn thì cũng không quan hệ tới mình, đây là ý của Anh Phàm.

Chiều cùng ngày Cái Trường Thông bay về Cát Lâm, về phần chuyện trên Bắc Kinh thì y mặc dù cũng âm thầm chú ý nhưng bề ngoài lại không hỏi người khác một câu nào.

Anh Phàm tiễn Cái Trường Thông xong mà trong lòng lại khá tức. Hắn cũng biết lần này chỉ sợ là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu không thể nhanh chóng đẩy Hứa Lập đi, chờ Hứa Lập có thời gian rảnh ra tay thì mình sẽ gặp nạn. Y về nhà Duẫn Vi Khanh, uống canh bổ dưỡng, quan hệ với cô ả một chút thì mới tỉnh táo.

Anh Phàm nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng biết nếu giết Hứa Lập thì dù chuyện thành công và bị tra ra đừng nói là chức chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh, sợ là mạng của mình cũng không giữ được. Chuyện này tốt nhất cũng có thể như Cái Trường Thông, tìm quỷ chết thay mình. Nếu chuyện có lộ ra thì cũng có thể che giấu. Càng nghĩ Anh Phàm càng thấy Hồ Gia Thần là lựa chọn thích hợp nhất.

Mấy ngày qua Hồ Gia Thần mặc dù ở bệnh viện nhưng hắn càng thêm hận Hứa Lập. Chỉ cần mình thêm mồi lửa là không sợ Hồ Gia Thần không mắc câu.

Thấy mới hơn 4h chiều, Anh Phàm nhảy xuống giường mặc quân áo chuẩn bị ra ngoài. Duẫn Vi Khanh ở bếp thấy Anh Phàm muốn đi cũng vội vàng đi ra.
- Ông xã, muộn thế này anh còn đi đâu. Em đang nấu canh cá anh thích nhất đó, ăn xong rồi hãy đi.

Anh Phàm đâu còn tâm trạng ăn cơm, dù bày bàn tiệc thinh soạn trước mặt hắn cũng không ăn nổi.
- Không ăn, anh có chuyện quan trọng cần làm, lần sau đến em nấu cho anh.
Nói xong Anh Phàm vội vã rời đi.

Duẫn Vi Khanh tiễn Anh Phàm ra cửa, nhìn Anh Phàm đi xa mới đóng cửa lại lẩm bẩm nói:

- Xem ra tên béo này đang gặp khó khăn, mình phải mau chuẩn bị đường lui mới được.
Nói xong Duẫn Vi Khanh bật máy gửi đến một công ty bất động sản đăng bán nhà.

Hồ Gia Thần nằm ở bệnh viện xem tv nhưng không tập trung gì vào nội dung trên đó cả. Nhiều ngày trôi qua, Hồ Gia Thần không biết tình hình ở văn phòng Bắc Kinh thế nào rồi. Mình bị nhốt ở bệnh viện, một chút tin tức cũng không nhận được. Mình gọi điện cho Ngu Tín Phẩm nhưng từ trong giọng nói của Ngu Tín Phẩm, Hồ Gia Thần nhận ra đối phương đang lừa mình, không nói thật với mình. Xem ra tình hình bên ngoài không quá lạc quan nếu không Ngu Tín Phẩm quyết không có thái độ này.

Hồ Gia Thần đang suy nghĩ thì cửa phòng được mở ra, Anh Phàm cầm hộp cơm tiến vào.
- Lão Hồ, chưa ăn hả. Tôi thấy đồ ăn của bệnh viện cũng không ngon mấy nên mua ít cho anh, để anh đổi khẩu vị.

- Cám ơn chủ nhiệm Anh còn nhớ đến tôi.
Hồ Gia Thần thấy Anh Phàm tới liền vội vàng xuống giường. Nhưng y cũng không có tâm trạng ăn cơm, sau khi đóng cửa phòng lại, Hồ Gia Thần nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm Anh, tên Hứa Lập kia thế nào rồi? Trưởng ban thư ký Cái có nói sẽ thu thập hắn không?

- Ôi.
Anh Phàm thở dài một tiếng. Hồ Gia Thần thoáng cái hoảng hốt, chẳng lẽ có bất ngờ xảy ra ư?
- Chủ nhiệm Anh, sao rồi, anh phải nói thật với tôi.

- Trưởng ban thư ký Cái đã bay về Cát Lâm.


- Trưởng ban thư ký Cái đi ư? Vậy còn ai có thể thu thập Hứa Lập chứ? Chẳng lẽ không có ai nghĩ tới chúng ta sao?
Nghe nói trưởng ban thư ký Cái đã đi, Hồ Gia Thần luống cuống. Hắn còn hy vọng Cái Trường Thông ra mặt đuổi Hứa Lập và Sử Vân Long đi, giúp mình phục hồi chức vụ nhưng bây giờ còn có thể hy vọng vào ai.

- Y cũng không có biện pháp. Hứa Lập có quan hệ với Bắc Kinh tứ thiếu, ngay cả bí thư Mã cũng không thể không suy nghĩ cẩn thận, như thế thì trưởng ban thư ký Cái còn ở lại Bắc Kinh làm gì!

Hồ Gia Thần đương nhiên biết Bắc Kinh tứ thiếu, càng biết thế lực sau lưng bọn họ. Nghe nói Hứa Lập có quan hệ với mấy người này, ngay cả trưởng ban thư ký Cái cũng đi vậy thì mình chẳng phải càng không có hy vọng ư? Y lẩm bẩm nói:
- Xem ra tôi chỉ còn mỗi nước về Cát Lâm mà thôi, chỉ có thể dưỡng già ở cục máy móc sản xuất nông nghiệp mà thôi.

- Dưỡng già ở đó? Đừng hy vọng.
Anh Phàm cười lạnh nói:
- Anh cho rằng Hứa Lập sẽ bỏ qua cho anh? Hắn đã nói không làm anh mất việc thì hắn không họ Hứa.

- Hắn muốn dồn tôi vào chỗ chết ư?
Hồ Gia Thần có chút không tin nổi. Hắn công tác nhiều năm như vậy thì biết rõ đạo lý để cho người ta một đường. Nếu như ép quá mức thì người ta có thể làm ra bất cứ thứ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận