Hứa Lập trốn ở bên xem Tiết lão nhị và Nhị Thiết nói chuyện. Đối phương bây giờ chỉ còn có hơn mười mấy người, bên phía mình thì mình có hai khẩu súng săn, một súng lục; ở trong phòng còn có ba người Triệu Quốc Khánh, như vậy nhất định có thể chống đỡ đối phương một thời gian. Chỉ cần bên mình kéo dài tới khi cứu viện lên núi là có thể một lưới bắt hết đối phương. Cho nên Hứa Lập cũng bất chấp che dấu hành tung, khi một tên bên phía Nhị Thiết lộ ra thì hắn nhằm súng bắn thẳng vào tên này. Theo tiếng súng vang lên nhóm người Tiết lão nhị và Nhị Thiết đều phát hiện được vị trí mà Hứa Lập đang trốn. Bọn họ cũng lập tức hiểu được ở bên ngoài này vẫn còn nhóm người thứ ba tồn tại. Mặc dù còn không rõ nhóm người kia có tổng cộng bao người nhưng vừa nãy bên mình và bên Nhị Thiết xung đột với nhau chính là do nhóm người thứ ba kia gây ra. - Nhị Thiết, xem ra ở mỏ đá này vẫn còn có người không muốn buông tha cho chúng ta. Mày nếu còn muốn giữ giữ lại mạng nhỏ hưởng thụ tiền của mày thì mau cùng tao lao ra. Chỉ cần xuống được núi là trời đất bao la, ai còn có thể bắt được chúng ta cơ chứ? Nhị Thiết suy nghĩ một chút đáp: - Được, bọn mày phụ trách giết chết người ở gần cổng, bên tao kiềm chế đám cảnh sát trong phòng. Tiết lão nhị cũng hiểu Nhị Thiết có ý gì, đối phương là muốn mình và đàn em đấu sống đấu chết với người kia. Vì dù sao mấy tên cảnh sát ở trong phòng đến bây giờ còn không có dấu hiệu phản kích, Nhị Thiết nói là kiềm chế nhưng thực tế chẳng qua là tọa sơn quan hổ đấu mà thôi. Nhưng Tiết lão nhị thật sự nóng lòng xuống núi, hắn còn có mấy triệu để ở ngân hàng không dùng tới, hắn cũng không muốn bị nhốt chết ở khu mỏ đá này. Tiết lão nhị không thể so đo với Nhị Thiết nữa, hắn ra lệnh hai tên phụ trách áp chế Hứa Lập còn những người khác chuẩn bị mạnh mẽ phá vòng vây. Chẳng qua hai người bên phía Tiết lão nhị sao có thể địch nổi Hứa Lập. Hai gã phụ trách áp chế Hứa Lập rất cẩn thận nhìn chằm chằm về phía viên đạn mới bay ra, bọn hắn chỉ chờ Hứa Lập lộ ra là sẽ nổ súng. Nhưng lúc này Hứa Lập đã sớm chuyển sang nơi khác. Một tên vừa vặn khom lưng chạy về phía cổng, Hứa Lập nhắm ngay đùi tên này bắn. Bắn xong Hứa Lập lại nhanh chóng rời đi, hắn muốn dùng chiến thuật du kích để trì hoãn bước tiến nhóm người Tiết lão nhị. Tiết lão nhị không làm gì được Hứa Lập, hắn tuy tức nhưng không dám tấn công mạnh vì sợ nếu không có chỗ che chắn, lộ ra trước mặt sẽ ăn đạn của đối phương. Hắn lại không muốn bị nhốt ở đây mà chờ chết. Cuối cùng Tiết lão nhị bất đắc dĩ phải cầu cứu nhóm người Nhị Thiết. Nhóm người Nhị Thiết đến bây giờ còn lại bảy người, y cũng hiểu môi hở răng lạnh nên nhanh chóng có phản ứng khi Tiết lão nhị cầu cứu. bảy người có một cõng Vương Trường Thủy, sáu tên còn lại mỗi người cầm một khẩu súng săn cẩn thận vây quanh bốn phía, cẩn thận đề phòng đồng thời cũng di chuyển về phía nhóm người Tiết lão nhị. Ba người Triệu Quốc Khánh ở trong phòng thấy kẻ địch bên ngoài đã rút đi, bọn họ lập tức ra khỏi phòng. Chỉ là súng lục trong tay bọn họ không bắn được xa như súng săn, hơn nữa số đạn có hạn nên không dám mạo hiểm hành sự. Rất nhanh nhóm người Tiết lão nhị và Nhị Thiết hội hợp lại với nhau, thực lực cũng tăng mạnh. Chẳng qua lúc này nhóm người Triệu Quốc Khánh cũng đã nhân được ám hiệu của Hứa Lập, bọn họ đi vòng từ sau phòng ra tới bên cạnh Hứa Lập. Thấy bên cạnh Hứa Lập có hai khẩu súng săn cùng vô số đạn, Triệu Quốc Khánh rất vui vẻ. Súng cảnh sát chỉ dùng để trấn áp đám tội phạm bình thường mà thôi, chứ nếu so với súng săn trong tay nhóm người Tiết lão nhị đúng là có uy lực kém hơn nhiều. Bây giờ có súng săn trong tay, Triệu Quốc Khánh rất tự tin chiến đấu đến cùng với tội phạm. Hai súng săn được giao cho Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh sử dụng, về phần khẩu súng lục Hứa Lập đang dùng cũng được hắn trả cho Tiết Đại Sơn. Đồng thời hắn cũng dặn Tiết Đại Sơn là nếu sau có người hỏi tuyệt đối không thể nói y đã từng giao súng cho mình, đám tội phạm kia đều là do Tiết Đại Sơn bắn trúng. Công lao từ trên trời rơi xuống làm Tiết Đại Sơn rất giật mình, y vội vàng nói: - Cái này, cái này không được, đây rõ ràng là công lao của cậu, tôi làm vậy không phải đoạt công ư? Triệu Quốc Khánh thoáng nghĩ là hiểu được lý do Hứa Lập làm thế. Y thấy nhóm người Tiết lão nhị vẫn không có động tĩnh nên nói xen vào. - Được rồi lão Tiết, công lao này là của anh. Nếu để người khác biết chúng ta đưa súng cho trợ lý Hứa thì dù kết quả như thế nào chúng ta cũng bị trách tội. Mà Hứa Lập không phải nhân viên cảnh sát lại cầm súng giết người càng có tội. Anh không muốn nhận công lao cũng đừng để mọi người cùng bị gánh tội chứ? - Đâu được, tôi không có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy như vậy không hay mà thôi. Trong lòng Tiết Đại Sơn cũng hiểu nếu công lao này tính tới đầu mình như vậy mình nhất định sẽ được lên một bậc. Chỉ là y vốn không làm gì nên thấy thẹn với lương tâm. Nhóm người Hứa Lập tụ tập lại làm thực lực tăng lên nhưng đối diện nhóm người Tiết lão nhị và Nhị Thiết cũng đã nói chuyện rõ ràng với nhau. Tất cả mọi người biết hôm nay nếu không thể nhanh chóng xuống núi, đợi đến khi cảnh sát vây hết bên dưới thì muốn chạy thoát là điều không thể. Bởi vậy hai nhóm người phải tạm gác lại ân oán. Dù sao hai bên xung đột đều là vì đám cảnh sát kia, hơn nữa mọi người bình thường mặc dù xưng anh em nhưng người chết cũng đã chết rồi. Giờ chỉ cần mình được an toàn mới là quan trọng nhất. Về phần Nhị Thiết vì sao phải mang theo Vương Trường Thủy? Đây không hẳn là do tình cảm của đôi bên, một phần nguyên nhân cũng do Vương Trường Thủy làm lão đại nên mỗi lần được chia tiền nhiều nhất. Nhị Thiết cho rằng Nhị Thiết trong tay mình thì sớm muộn cũng phải khai tiền giấu ở đâu, mình sẽ được lợi. Hai nhóm người tuy giảng hòa nhưng thực lực đã giảm mạnh. Từ ban đầu có hơn 30 người đến giờ còn hơn chục. Tiết lão nhị và Nhị Thiết thấy tình hình không ổn nên không lao ra vội mà dừng lại một chút bàn đối sách. Tiết lão nhị không hổ là cố vấn của cả đám tội phạm, y thoáng cái đã có chủ ý. Mặc dù mỏ này mở ra chỉ để che mắt người, che đậy thân phận nhưng cũng vẫn khai thác đá, trong mỏ có không ít xe công trình. Tiết lão nhị nói với Nhị Thiết. - Mày bảo đám đàn em đi lái máy xúc tới đây phá cổng, chúng ta lập tức lao ra. Mắt Nhị Thiết sáng lên, bốn phía máy xúc, máy xúc đều là sắt, đây quả thật là quân tiên phong mở đường tốt nhất. Chẳng qua Nhị Thiết vẫn có chút bực mình với Tiết lão nhị. - Con mẹ nó chứ, sao phải là người của tao, muốn làm gì thì mày bảo người của mày ý. - Mày. Tiết lão nhị rất tức giận, Nhị Thiết chẳng qua chỉ là phó của Vương Trường Thủy, đừng nói là Nhị Thiết mà ngay cả Vương Trường Thủy cũng không dám nói với mình như vậy. Nhưng lúc này đám đàn em của mình đã chết gần hết, chỉ còn có ba người, bên phía Nhị Thiết còn bảy người, mình phải nhẫn. Tiết lão nhị không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: - Được, người của tao đi lái xe nhưng mày phải phái người bảo vệ xe nếu không chúng ta không trốn được.