Giữa trưa hầm một nồi canh cá, cho thêm chút nấm vào bên trong rồi xào thêm một ít dưa chua và thịt heo.
Lá cải hái vào rửa qua một lần nước, sau đó đổ nước vào một cái chậu gỗ, đem gia vị và lá cải bỏ vào trong, đợi qua hôm sau là có thể lấy ra ăn.
Dưa chua xào ăn rất ngon, bỏ vào thêm vài miếng thịt cùng bột ớt.
Dai giòn ngon miệng, chua chua cay cay, đặc biệt đưa cơm.
Mỗi khi ra đồng đều phải vừa nhìn sắc trời vừa làm việc, đến xế chiều mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Việc đồng áng cần phải tiêu hao rất nhiều sức lực.
Thẩm An Dật phô ra hết toàn bộ tài nghệ nấu nướng của mình, y nỗ lực làm thật nhiều món ngon để Vương Tiểu Nhị có thể ăn nhiều thêm một chút.
Đợi mùa thu hoạch qua đi, ai cũng bất đắc dĩ gầy thêm một vòng.
Ăn cơm trưa xong, Vương Tiểu Nhị lại phải ra đồng làm việc dưới cái nắng khắc nghiệt.
Vương gia cũng chỉ có hai mẫu ruộng nước, không cần phải liều mạng mà làm.
Thẩm An Dật không cho Vương Tiểu Nhị đi mà dắt hắn ra sau nhà, múc một thùng nước giếng để hai người tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào nhà chuẩn bị đánh một giấc ngủ trưa.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ cũng không mất mát gì.
Buổi sáng phải dậy sớm rồi làm việc liên tục nên cần phải ngủ trưa để lấy lại sức.
Ước chừng đến đầu giờ Mùi, Thẩm An Dật đã tỉnh.
Vương Tiểu Nhị nằm bên cạnh còn đang ngủ say, y rón rén rời giường đi ra trước nhà, híp mắt nhìn xem nắng đã bớt gắt hay chưa.
"Ngốc Ngốc à, đến giờ đi làm rồi." Thẩm An Dật vào phòng đánh thức Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị lập tức mở mắt hé môi cười, kéo tay Thẩm An Dật, mơ mơ hồ hồ xuống giường.
Đến khi ra cửa Thẩm An Dật mới chợt nhớ đến Vương Bảo Nhi và Quý A Cường, sợ rằng với tính tình của cả hai, không chừng sau khi uống xong chén chè đã liền đi làm việc rồi.
Ngoài trời còn nóng đến như vậy...
Thẩm An Dật quay người đi ra sau nhà, rót nước giếng vào trong bình đựng.
Tuy biết rằng hai người họ khi đi sẽ mang theo nước nhưng hẳn là không bằng nước giếng mát lạnh nhà y.
Vương Tiểu Nhị ngốc nghếch đứng bên cạnh nhìn, Thẩm An Dật cũng không thể tiến vào trong không gian lấy linh tuyền nên y liền từ bỏ ý định này.
Hai người đi nhanh ra đồng, Thẩm An Dật đem bình gốm trong tay đưa cho Vương Bảo Nhi.
"Nước giếng mới kéo lên uống vào mát lạnh sảng khoái, Vương ca nhi và A Cường ca uống đi, thời tiết hôm nay nắng nóng lắm."
Gặt lúa hơn nửa canh giờ đương nhiên là rất khát.
Thấy Thẩm An Dật đưa bình gốm qua, Vương Bảo Nhi cũng không tỏ ra khách khí mà thoải mái nhận lấy.
"Bây giờ còn chưa phải là lúc nóng nhất đâu."
Vương Bảo Nhi uống xong thì chạy sang đưa bình gốm cho Quý A Cường đang làm việc bên cạnh.
"A Cường uống nước đi."
"Hai người từ từ uống, ta ra đồng gặt lúa." Thẩm An Dật cười nói.
Vương Bảo Nhi và Quý A Cường đã quen làm việc đồng áng, thanh niên trai tráng làm việc lưu loát, hơn nữa còn biết nắm bắt thời gian làm việc, hiệu suất tự nhiên cũng tăng lên rất nhiều.
Mới chỉ qua một buổi sáng mà đã gặt xong hơn nửa mẫu ruộng, muốn gặt xong hai mẫu thì cùng lắm chỉ mất hai đến ba buổi.
Còn Thẩm An Dật và Vương Tiểu Nhị bên này thì hơi có chút khó coi.
Vương Tiểu Nhị làm việc tháo vát nhanh nhẹn, Thẩm An Dật thì kém hơn một chút.
Hai người nghỉ ngơi nữa canh giờ, Thẩm An Dật tính toán một chút, hai mẫu ruộng nhà y chắc cũng phải mất hai ngày nữa mới có thể gặt xong.
Bất quá, nếu như vậy thì Thẩm An Dật cảm thấy cũng không tồi, chỉ mất hai ngày thôi đã là nhanh lắm rồi.
Lúa sẽ hoàn toàn được phơi khô trong ba ngày, sau đó thì chuyển vào kho thóc.
Xong xuôi hết cũng chỉ còn lại vài mẫu khoai lang và cây đậu ở gần khe núi, thu hoạch chúng cũng dễ dàng hơn nhiều.
Gặt lúa được một lút, Thẩm An Dật ước chừng đã đến giờ Thân liền trở về nhà hầm canh xương.
Thẩm An Dật đi đến bên cạnh Vương Tiểu Nhị xoa đầu hắn, đối diện với đôi mắt cười ấy mà nói.
"Ngốc Ngốc à, ta về nhà hầm canh xương, ngươi thích nhất là canh xương ống hầm củ cải có đúng không? Một lát nữa ta sẽ trở lại, nếu như ngươi mệt thì liền đi đến dưới bóng cây nghỉ ngơi một lát, ta có đặt ở đó một bình gốm, khát nước thì nhớ lấy uống."
"Vâng." Vương Tiểu Nhị gật đầu trả lời.
Có điều trong ánh mắt lại không còn chút vui vẻ nào, khoé miệng đang cười cũng rầu rĩ thu lại.
"Tiểu Nhị ngoan, ta nấu canh xong lập tức trở lại với ngươi nha." Thẩm An Dật cười, trong lòng cũng trở nên đặc biệt vui vẻ.
Thẩm An Dật chạy từ từ về nhà, y múc một chậu nước rửa ráy tay chân sau đó nhanh nhẹn nhóm bếp lửa.
Xong rồi cho xương ống cùng củ cải vào nồi hầm, đợi nước sôi thì hạ nhỏ lửa, như vậy sẽ làm nước canh đậm đà hơn.
Hoàn thành xong việc cần làm, Thẩm An Dật dọn dẹp phòng bếp rồi lấy quần áo đã phơi khô vào.
Y cho thêm thức ăn vào chuồng gà, chuồng vịt rồi tưới thêm ít nước cho vườn rau trước nhà.
Gần đây do bận rộn chuyện thu hoạch nên không có thời gian lên trấn.
Mỗi ngày Thẩm An Dật chỉ tưới nước linh thủy pha loãng một lần cho rau trong đất có thể mọc chậm một chút, để nhìn chúng trông không khác bình thường là bao.
Nhớ đến Ngốc Ngốc còn đang bận rộn ngoài đồng, Thẩm An Dật đóng cửa nhà, không nghỉ ngơi nữa mà đi thẳng ra đồng.
Làm việc thêm một canh giờ, trôi qua được nửa giờ Dậu, Thẩm An Dật lại trở về nhà làm cơm chiều.
Mùa hè trời oi bức, nắng lên rất sớm mà tối thì cũng nhanh.
Giữa giờ Dậu đâu đó là khoảng sáu giờ chiều, về nhà nấu cơm là vừa kịp lúc.
Gặt lúa tốn hai, ba ngày thì sớm muộn gì cũng sẽ gặt xong.
Thẩm An Dật đau lòng cho Vương Tiểu Nhị làm lụng mệt mỏi cả ngày liền dẫn theo hắn cùng nhau trở về.
Lúc cả hai trở về có đi ngang qua thửa ruộng của Quý gia, bắt gặp Vương Bảo Nhi và Quý A Cường vẫn còn đang khẩn trương gặt hái, Thẩm An Dật cất giọng chào hỏi.
"A Cường ca, Vương ca nhi, hai người chúng ta về trước đây, còn phải dọn dẹp nấu cơm nữa."
"Ừm, mệt mỏi cả ngày rồi, về sớm một chút cũng không sao." Vương Bảo Nhi trả lời nhưng động tác trên tay không hề ngừng lại, đến cả đầu cũng không ngước lên, vội vội vàng vàng muốn làm cho xong việc.
Thẩm An Dật nhìn thấy hai người họ như vậy cũng không tiện nói thêm, nắm tay Vương Tiểu Nhị về nhà.
Trước tiên rửa mặt xong rồi uống một chén nước, để cho cơ thể nghỉ ngơi một chút đã.
Thẩm An Dật múc hai chậu nước đem vào nhà sau rồi gọi Vương Tiểu Nhị đang ngồi ngơ ngác dưới mái hiên.
"Ngốc Ngốc à, mau lại đây tắm rửa."
Gặt hái cả ngày khiến cho cả người đều bám đầy bụi lúa, Thẩm An Dật không biết Vương Tiểu Nhị có cảm thấy ngứa không, dù sao cũng phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới ăn cơm được.
Tắm xong, Vương Tiểu Nhị rất tự giác cầm lấy ghế nhỏ ngồi xuống trước bếp.
Mấy ngày trước Thẩm An Dật cầm tay Vương Tiểu Nhị dạy hắn nấu nước nên bây giờ Vương Tiểu Nhị cũng đã tự làm được.
Điều này đã làm cho Thẩm An Dật rất vui.
Canh cá nấu lúc trưa đã hết sạch, dưa chua xào thịt thì còn thừa một ít.
Sau khi Thẩm An Dật luộc thêm một ít rau muống thì canh xương cũng đã hầm xong.
Hai người ăn ba món, nhìn rất phong phú.
Nấu nướng xong thì ngoài trời cũng đã sập tối.
Lúc dọn bàn ăn ra Thẩm An Dật trông thấy Quý A Cường và Vương Bảo Nhi đi ngang qua.
Thẩm An Dật nghĩ ngợi một chút rồi đi ra trước gọi hai người họ trở vào.
"A Cường ca, Vương ca nhi, hai người vào nhà nghỉ ngơi một lát đã rồi hẵng về."
Gọi xong, Thẩm An Dật ra sau nhà chuẩn bị một chậu nước cùng hai cái khăn vải để bên cạnh.
Sau đó y vào bếp rót hai ly nước, cầm ra ngoài thêm hai bộ chén đũa.
Vương Bảo Nhi và Quý A Cường chỉ vừa mới bước vào phòng bếp một cỗ hương thơm ngào ngạt đã xộc vào mũi.
Làm việc mệt mỏi cả ngày đúng là đã rất đói bụng, cả hai không kiềm được nuốt mấy ngụm nước miếng.
"Sau khi uống canh xương xong liền nghiện luôn, so với thịt thì xương hầm còn muốn ngon hơn nữa." Thẩm An Dật cười nói.
Bên này, Vương Bảo Nhi và Quý A Cường đã rửa mặt xong, hai người đang tiến vào trong phòng bếp, nghe Thẩm An Dật nói thế thì Vương Bảo Nhi cũng gật đầu đồng ý.
"Ta cũng vừa mới nhận ra điều đó.
Canh xương này hầm ngon như vậy phần nào cũng chứng tỏ tay nghề của ngươi rất tốt."
"Mọi người lại đây uống trước một chén canh đi.
Nào có do tay nghề gì, ta cũng chỉ nhân thời gian đi làm canh lửa nhỏ mà nấu, chắc do hầm càng lâu thì hương vị lại càng ngon."
Thẩm An Dật nhìn Vương Bảo Nhi và Quý A Cường đang vui vẻ uống canh liền nhớ đến bác dâu keo kiệt của nhà họ Quý liền không khỏi thở dài.
"Hôm nay ta lỡ tay nấu cơm nhiều, hay là hai người ở lại ăn cơm luôn rồi hãy về, trời vẫn còn chưa tối lắm." Nói xong Thẩm An Dật liền đứng dậy cầm lấy chén của Vương Bảo Nhi rồi xới cơm.
Vương Bảo Nhi nhìn Quý A Cường ngồi bên cạnh, lát sau cũng đứng dậy cầm lấy cái chén trong tay gã.
"Ngươi nấu ăn ngon như vậy, hai người chúng ta liền mặt dày ở lại đây ăn ké một bữa vậy.".