Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi


Vương Bảo Nhi đi rồi, Thẩm An Dật ở trên giường ngây người một hồi.

Vương Tiểu Nhị ngồi bên cạnh vụn về đưa bàn tay thô ráp kéo tay y rồi nhếch miệng ngây ngô cười.

Đôi mắt đen láy sáng lên tựa như một viên bảo thạch, thuần khiết không chút tạp chất nào.
"Ta đi vào nhà bếp nấu cơm, ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi nhé." Nhìn bàn tay thô ráp của Vương Tiểu Nhị, trong lòng bàn tay từng vết thương lớn bé xếp chồng lên nhau mà Thẩm An Dật không khỏi đau lòng.

Đứa nhỏ ngốc.

Y cười cười xoa đầu Vương Tiểu Nhị, rút tay ra khỏi tay hắn rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Vương Tiểu Nhị cũng đứng lên, theo sau y đi vào phòng bếp.
Thấy hắn đi theo, Thẩm An Dật cũng không nói gì nữa.

Thừa dịp còn có chút ánh sáng y nhóm hai cái bếp.

Một cái dùng để nấu cháo, cái còn lại dùng để nấu nước tắm rửa.
Lúc Thẩm An Dật làm việc, Vương Tiểu Nhị chỉ lẳng lặng đi theo bên cạnh.

Khi đuổi kịp bước chân của y còn há miệng cười hớn hở.

Hết thảy đều giống như một đứa con nít, cũng không biết là hắn đang cười cái gì.
"Ngươi ngồi xuống ghế nhỏ đi." Thẩm An Dật sợ trong lúc làm việc không cẩn thận sẽ đụng vào Vương Tiểu Nhị.

Cũng không thể đàng hoàng mà nấu ăn được nên liền kéo hắn ngồi xuống cái ghế đặt ở trong góc bếp, dùng giọng điệu dỗ dành con nít mà nói.

"Ngồi yên ở đây nhé, đừng đi lộn xộn có được không?"
Vương Tiểu Nhị ngoan ngoãn ngồi im trên ghế nhỏ, chỉ có đôi mắt là vẫn luôn dõi theo động tác của Thẩm An Dật.
Đợi nước sôi thì cháo cũng đã nấu xong.


Sau khi ăn cơm chiều, Thẩm An Dật múc một chậu nước xách ra sau nhà.

Sân sau có một cái giếng, cái giếng này được cha Vương dùng mười ngày để đào.

Giếng được đào rất sâu, xây cũng rất tốt.
Thẩm An Dật múc lên nửa chậu nước rồi đổ vào thêm một chút nước ấm, vừa đổ vừa dùng tay kiểm tra nhiệt độ.

Sau đó y đi vào trong phòng, khi trở ra mang theo một cái ghế gỗ và một bộ đồ sạch sẽ.

Thẩm An Dật dẫn Vương Tiểu Nhị xuống phía sau phòng bếp, cẩn thận giúp hắn tắm rửa sạch sẽ.

Mặc xong quần áo thì sắc trời cũng đã tối hẳn, xung quanh mờ ảo, tầm nhìn không được quá ba mét.
"Vào nhà thôi, lên giường nằm." Thu dọn xong chậu gỗ, quần áo thì xếp gọn vào trong góc bếp rồi ngày mai lấy ra giặt.

Thẩm An Dật dẫn Vương Tiểu Nhị vào phòng ngủ.

Y lấy tay xoa đầu hắn, nói với chất giọng ôn hoà.

"Ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, đừng có xuống đất đi lung tung biết chưa?"
Vương Tiểu Nhị ngốc thì có ngốc, nhưng mà hắn rất ngoan, nói gì nghe đó.

Thẩm An Dật không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Sắp xếp cho Vương Tiểu Nhị xong thì trời cũng đã tối.

Thẩm An Dật nhanh chân cầm nửa chậu nước ấm còn lại đến phòng sau, lấy theo một bộ quần áo.

Cũng không rõ là quần áo của y hay là của Vương Tiểu Nhị.


Trời quá tối, không thể nhìn rõ xung quanh, may mắn thay còn có ánh sáng lờ mờ phát ra từ ánh trăng, không tối đến mức làm y vấp ngã.
Sau khi tắm xong, Thẩm An Dật đem quần áo bỏ vào trong chậu gỗ, bỏ chậu gỗ vào một góc trong phòng bếp rồi đóng cửa lại.
Khi Thẩm An Dật bước vào phòng, dựa vào ánh trăng có thể thấy được Vương Tiểu Nhị vẫn còn đang ngồi ngây ngốc ở trên giường.

Cặp mắt đen bóng kia vẫn luôn nhìn về phía cửa, cũng không biết tại sao, Thẩm An Dật cảm thấy thật đau lòng.
Đứa trẻ này...!Mệnh cũng thật khổ.

Nếu Thẩm An Dật đã may mắn được sống lại trong thân xác này thì y sẽ cố gắng chăm sóc Vương Tiểu Nhị thật tốt.

Hi vọng rằng linh tuyền trong không gian sẽ có ích đối với cơ thể của Vương Tiểu Nhị, từ ngày mai bắt đầu cho hắn dùng thử một ít xem hiệu quả ra sao.
"Ngươi nằm ở bên trong đi." Ngồi xuống mép giường, Thẩm An Dật đẩy nhẹ Vương Tiểu Nhị, muốn cho hắn nằm ở bên trong.

Nhưng Vương Tiểu Nhị lại không chịu, ngược lại đẩy y vào, cả hai cùng nhau một ngoài một trong nằm xuống trên giường.
Vào những lúc Vương Bảo Nhi trở về Vương gia đều nói với Vương Tiểu Nhị rằng, Quý An Dật bây giờ là tiểu ca nhi của hắn, nhất định phải nhớ kỹ, buổi tối cả hai phải cùng ngủ trên giường, hơn nữa còn phải ôm nhau ngủ.

Tiểu ca nhi phải được ngủ bên trong, thân là hán tử thì Vương Tiểu Nhị hắn phải ngủ bên ngoài.
Biết rõ em trai mình nghe không hiểu.

Khi Quý An Dật đến Vương gia ngày đầu tiên Vương Bảo Nhi đã trực tiếp tự mình cầm tay hướng dẫn cho hắn.

Đợi đến khi Vương Tiểu Nhị dần dần hình thành được thói quen này mới thôi.
Bị Vương Tiểu Nhị ôm vào trong lồng ngực khiến Thẩm An Dật có hơi sửng sốt, y do dự một hồi rồi cũng không tránh khỏi người hắn.

Để yên cho Vương Tiểu Nhị ôm mình ngủ.
Thẩm An Dật xót xa cho người này, hơn nữa bản thân y bây giờ cũng là một tiểu ca nhi, định sẵn cả đời này sẽ cùng Vương Tiểu Nhị chung sống.

Nếu đã vậy rồi thì cứ thoải mái thân mật một chút, tốt xấu gì hai người cùng ngủ cũng sẽ ấm áp hơn một người.

Ngày hôm sau, khi nghe tiếng gà gáy Thẩm An Dật liền thức dậy.

Mới vừa mở mắt liền trông thấy Vương Tiểu Nhị giương đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn y, sau khi thấy y tỉnh dậy lại ngốc nghếch mà nhoẻn miệng cười.
"Ngươi thức dậy lúc nào đó?" Thẩm An Dật mỉm cười hỏi hắn.
Từ trước đến giờ chưa từng có ai hỏi qua hắn vấn đề này, Vương Tiểu Nhị cũng không biết trả lời như thế nào, cứ trưng ra nụ cười ngốc nghếch ấy với Thẩm An Dật.

Đôi mắt đen bóng lại càng thêm sáng ngời.
"Trông ngốc quá đi." Thẩm An Dật lôi kéo hắn rời giường, giúp hắn mặc quần áo rồi cũng tự mình chuẩn bị xong xuôi.

Dọn dẹp giường ngủ rồi dẫn theo Vương Tiểu Nhị vào phòng bếp rửa mặt súc miệng.

Sau đó bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Thẩm An Dật bận rộn nấu nướng vẫn không quên quan sát Vương Tiểu Nhị đang ngồi trên ghế.

Y tự hỏi không biết có nên dạy Vương Tiểu Nhị học cách tự làm một ít việc hàng ngày hay không.

Kỳ thật đổi với chỉ số thông minh hiện giờ của hắn không phải là không có tác dụng, nhưng khi nhớ lại dáng vẻ tức giận của Vương Bảo Nhi, y nghĩ có lẽ nên tạm thời gác lại suy nghĩ này.
Chờ qua một khoảng thời gian nữa, khi Vương Bảo Nhi thật sự tín nhiệm y rồi thì tính tới cũng không muộn.

Thẩm An Dật sẽ tận lực làm Vương Bảo Nhi tín nhiệm y sớm hơn một chút.
Ăn xong bữa sáng, Vương Tiểu Nhị buông chén liền lập tức đứng dậy, khiêng cuốc ra khỏi nhà.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, hẳn là đang muốn ra đồng làm việc.
"Khoan đã." Thẩm An Dật kéo Vương Tiểu Nhị lại.

"Ngươi đứng ở đây chờ ta một chút." Y muốn đi theo Vương Tiểu Nhị ra đồng nhìn thử.
Sau khi dọn dẹp ổn thoả, Thẩm An Dật đưa nước cho hắn uống, không thể nào cả một buổi sáng không uống chút nước nào được.
Cầm chén nước cất đi, Thẩm An Dật đóng cửa thật kỹ.

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau ra đồng."
Vương Tiểu Nhị nghe hiểu câu này của y, hắn nắm tay Thẩm An Dật hớn hở cười toe toét, nhanh chóng hướng phía về phía con đường quen thuộc mà đi.
Cánh đồng cách nhà của cả hai không xa lắm, đi một chút là đã tới nơi.


Khi đã đến trước ruộng nhà, Thẩm An Dật xoa đầu Vương Tiểu Nhị một chút rồi nói.

"Làm việc thật chăm chỉ nhé, lát nữa ta sẽ lại đến thăm ngươi."
Vương Tiểu Nhị giương đôi mắt đen bóng nhìn Thẩm An Dật cười tươi, một bộ dáng vô tâm vô phế.
"Ngốc quá." Thẩm An Dật nhìn hắn cười không nhịn được lại nói một câu sau đó xoay người trở về nhà.

Y đi nhanh về, dọn dẹp nhà cửa cho tươm tất rồi mới có thể trở ra đồng thăm Vương Tiểu Nhị được.

Ở cùng với hắn một khoảng thời gian ngắn, Thẩm An Dật đã xem Vương Tiểu Nhị như là em trai mà chăm sóc.

Để hắn ở ngoài đồng làm việc một mình, y thật sự không yên tâm.
Đời trước của Thẩm An Dật, lúc y chỉ mới mười hai tuổi đã bắt đầu sống một mình.

Thẩm An Dật rất thích sạch sẽ, y đem căn nhà từ trong ra ngoài quét dọn thật gọn gàng.

Lại lấy quần áo hôm qua để ở trong góc ra giặt giũ.

Vốn Thẩm An Dật muốn đồ đạc trong nhà cũng dọn dẹp luôn một lần nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng cho Vương Tiểu Nhị, nên vẫn là để mấy hôm nữa rồi dọn.

Sau đó từ trong đầm ở tùy thân không gian lấy ra một ít linh tuyền, thả vài giọt vào trong ấm nước rồi mang ra đồng.
Từ xa Thẩm An Dật đã thấy Vương Tiểu Nhị cúi đầu nghiêm túc làm việc.

Tuy hắn chỉ mới mười lăm tuổi nhưng cơ thể lại cao ráo, cường tráng như một thanh niên mười tám, mười chín tuổi.
Cũng không biết có phải là do cảm nhận được gì hay không mà Vương Tiểu Nhị đột nhiên dừng việc đang làm trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trong tầm mắt hiện lên bóng dáng của Thẩm An Dật, hắn nhoẻn miệng cười.

Mồ hôi trên trán trượt xuống xoẹt qua khoé mắt cũng không biết lấy tay áo lau đi, như cũ hướng về phía Thẩm An Dật cười đến xán lạn.
"Mau nghỉ tay uống nước." Thẩm An Dật hai ba bước chân chạy chậm đến, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt Vương Tiểu Nhị, nhịn không được mà đưa tay búng nhẹ vào trán hắn.

"Suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận