Ước chừng tầm giữa trưa, Thẩm An Dật dẫn Vương Tiểu Nhị trở về nhà.
Khi vào nhà, Vương Tiểu Nhị sau khi dẹp cây cuốc trong tay vào một góc liền ngước mắt trông mong mà đuổi theo Thẩm An Dật đến nhà sau.
Đúng lúc Thẩm An Dật vừa mới múc một chậu nước từ giếng lên.
Thấy Vương Tiểu Nhị đang đi lại đây, y cười cười kéo hắn ngồi xuống rồi giúp hắn rửa tay.
"Ngốc Ngốc tập trung nghe ta nói nhé.
Mỗi ngày khi đi làm về, sau khi đem nông cụ cất vào đàng hoàng rồi thì liền phải múc nước rửa mặt, rửa tay.
Thứ nhất là có thể làm mình mát mẻ hơn một chút, thứ hai là có thể làm cho mình sạch sẽ hơn." Thẩm An Dật dùng ngữ khí ôn hoà chậm rãi nói, chờ khi vừa nói xong, tay của Vương Tiểu Nhị cũng đã được rửa ráy sạch sẽ.
"Sau khi rửa xong rồi thì dùng khăn vải lau khô, nhớ chưa?"
Thẩm An Dật vừa nói vừa lấy xuống chiếc khăn vải đang vắt ngang trên sào giúp Vương Tiểu Nhị lau khô tay.
"Xong rồi, mau vào trong nhà ngồi.
Bên ngoài đang nắng gắt, đã phơi nắng hết một buổi sáng rồi, cẩn thận choáng đầu."
Đổ chậu nước dơ đi rồi rửa lại cho sạch.
Thẩm An Dật kéo thêm một chậu nước nữa để rửa mặt, rửa tay.
Sau đó đem hai cái khăn vải vắt khô, phơi chúng lên trên sào trúc.
Thẩm An Dật đi đến đâu Vương Tiểu Nhị cũng liền chạy theo đó.
Đôi mắt đen bóng cứ luôn nhìn chằm chằm vào y, đợi khi y quay đầu lại thì hắn liền nhoẻn miệng cười ngây ngô.
Thẩm An Dật cũng hết cách.
"Vào nhà thôi, chúng ta đi hái rau để nấu cơm." Thẩm An Dật dắt tay Vương Tiểu Nhị đi xuyên qua phòng bếp đến nhà trước.
Hái một ít đậu que, ớt và rau xanh.
Sáng nay Thẩm An Dật có mua thịt ba chỉ, đợi lát nữa bỏ đậu que vào xào cùng rồi thêm chút ớt.
Một mâm đậu que xào thịt cay, lại thêm một bát canh rau, hai người chỉ ăn hai món thôi là đủ.
Ăn cơm trưa xong Thẩm An Dật dọn dẹp lại phòng bếp rồi dẫn Vương Tiểu Nhị đi ngủ trưa.
Đợi hắn ngủ say rồi mới nhẹ nhàng rời giường múc một chậu nước, nhỏ vào vài giọt linh tuyền đem đi tưới rau.
Thẩm An Dật không dám tưới quá nhiều, sợ rằng chúng sinh trưởng quá tốt sẽ làm người ta chú ý, chỉ cần nhìn trông tốt hơn của người khác một chút là được.
Hiện tại y cũng không cần nhiều tiền làm gì, cứ cẩn thận một chút, an toàn là trên hết.
Tưới rau xong, Thẩm An Dật vào phòng xem qua Vương Tiểu Nhị.
Thấy hắn đang ngủ say sưa, Thẩm An Dật suy nghĩ một chút.
Y quay người vào nhà bếp đem cửa đóng lại, vào trong góc cầm ra một cây cuốc tiến vào không gian.
Không gian trong ngọc trụy còn có mấy mảnh đất nên Thẩm An Dật vào trong sửa sang lại, về sau hai người họ có thể ăn thức ăn được trồng trong không gian.
Khi đem ra ngoài chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị nhìn ra.
Bên ngoài, Vương Tiểu Nhị đang ngủ lại có cảm giác không đúng lắm.
Hắn giật mình mở mắt, mờ mịt nhìn nửa bên giường trống rỗng.
Phu lang...!Không thấy phu lang đâu nữa!
Vương Tiểu Nhị xuống giường, ngơ ngác đi thẳng ra ngoài cửa, tìm khắp bốn phía cũng không thấy người đâu.
Hắn đảo mắt chạy ra đường tiếp tục tìm kiếm xung quanh, cứ chạy rồi chạy.
Có người trong thôn đang trên đường ra đồng thấy Vương Tiểu Nhị chạy loạn khắp nơi, biết hắn bị ngốc nên cũng không nghĩ nhiều, lập tức đến Quý gia thông báo.
Sợ rằng Vương Tiểu Nhị lại xảy ra chuyện gì, chưa kịp đến nơi đã hô to.
"Vương Bảo Nhi! Em trai của ngươi đang chạy khắp nơi ở bên ngoài kìa! Không biết đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt của Tiểu Nhị nhìn rất kém!"
"Ai? Ở đâu? Ngươi nhìn thấy Tiểu Nhị ở đâu?" Vương Bảo Nhi đang vá áo trong phòng, vừa nghe thấy người gọi liền buông kim chỉ trong tay, chỉ hai ba bước đã chạy ra tới cửa hốt hoảng hỏi.
"Đằng kia, hướng nhà Lý gia đi tới! Hắn chạy vào trong núi!"
Vừa nghe xong Vương Bảo Nhi lại càng hoảng loạn hơn.
Nói được hai câu cảm ơn liền chạy về hướng Lý gia.
"Tiểu Nhị! Tiểu Nhị!" Vừa mới đuổi kịp người, Vương Bảo Nhi đã thở hổn hển.
Đưa tay kéo Vương Tiểu Nhị lại đánh vào lưng hắn một cái, nhìn tuy đau nhưng thật ra lực đạo lại chẳng có bao nhiêu.
"Cái thằng nhóc này! Đang yên đang lành tự nhiên ngươi chạy đến đây làm gì? Núi này có hổ, nguy hiểm hơn vạn lần mảnh núi ở gần nhà.
Ngươi đúng là muốn làm ta tức chết mà!"
Vương Tiểu Nhị nước mắt lưng tròng nhìn Vương Bảo Nhi sụt sịt.
"Phu lang...!Phu lang..."
"Phu lang?" Vương Bảo Nhi vừa nghe xong sửng sốt một chút, đảo mắt cẩn thận suy nghĩ.
"Ngươi nói 'phu lang', vậy là Quý ca nhi? Nó không ở trong nhà à?"
Thì ra Quý An Dật không có ở nhà! Sáng nay y nói chuyện nghe cũng thật hay, mới trôi qua nửa ngày liền bỏ chạy không thấy bóng dáng, còn hại cho Vương Tiểu Nhị lo lắng xém nữa chạy vào trong núi.
"Phu lang..." Vương Tiểu Nhị giương đôi mắt đầy trông mong nhìn Vương Bảo Nhi.
"Không sao đâu.
Tiểu Nhị ngoan, chúng ta về nhà trước đã." Vương Bảo Nhi xoa đầu Vương Tiểu Nhị, dắt tay hắn quay ngược trở về nhà.
Sau khi sửa lại mấy mảnh đất, Thẩm An Dật đến bên hồ nước.
Suy nghĩ một chút rồi xắn ống quần bước vào, bắt hai con cá rồi ra khỏi không gian.
Thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, lang quân ngốc của y sợ rằng cũng đã thức dậy rồi.
Để cuốc vào trong góc rồi sau đó đem hai con cá vừa bắt được thả vào thùng gỗ.
Thẩm An Dật rửa tay xong liền trở ra khỏi phòng bếp, nhìn căn nhà trống hoác không một bóng người mà sửng sốt hồi lâu.
Tiểu Nhị đi đâu rồi? Chẳng lẽ ra đồng?
Thẩm An Dật nghĩ vậy liền xoay người chạy về phía cánh đồng Vương gia.
Không ngờ chỉ vừa mới ra khỏi cửa liền thấy Vương Tiểu Nhị đang đi cùng Vương Bảo Nhi.
Còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì đã nghe Vương Bảo Nhi tức giận gọi y một tiếng "Quý An Dật!" Ngữ khí ấy dường như đang hận rằng không thể liền đi đến cho y một cái tát.
Đây...!Chuyện này là như thế nào? Thẩm An Dật có chút mơ hồ không rõ.
Về phía Vương Tiểu Nhị, vừa nhìn thấy phu lang nhà mình đã lập tức há miệng cười ha hả chạy tới, gắt gao ôm chặt lấy Thẩm An Dật vào lòng.
"Phu lang, phu lang, phu lang."
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Vương Tiểu Nhị, Thẩm An Dật càng thêm mờ mịt.
Vừa rồi lúc y không ở đây đã xảy ra chuyện gì thế này?
Vương Bảo Nhi nhìn bộ dạng vui mừng của Vương Tiểu Nhị trong lòng càng thêm chua xót, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thẩm An Dật.
"Ngươi vừa mới đi đâu về? Tiểu Nhị đi khắp nơi tìm ngươi, xém chút nữa đã chạy vào trong núi."
"Ta thấy Tiểu Nhị ngủ rồi nên mới xuống ruộng xem một chút.
Lúc về không nhìn thấy hắn đâu nên đang muốn đi tìm hắn đây." Thẩm An Dật nói, rồi xin lỗi Vương Bảo Nhi.
"Lại làm phiền Vương ca nhi rồi, là ta không đúng."
Vương Bảo Nhi nhìn Thẩm An Dật rồi lại nhìn sang đứa em trai ngốc đang ôm chặt lấy người ta, suy nghĩ có chút phức tạp.
"Tiểu Nhị càng ngày càng dính người, ngươi phải để ý nó nhiều hơn nữa.
Nó hiện tại chỉ là một đứa con nít, không thể lại để xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn nào được."
"Lần này là do ta sơ suất, ta sẽ để ý hơn." Thẩm An Dật trả lời một cách nghiêm túc.
Thẩm An Dật cảm thấy rất có lỗi.
Vương Tiểu Nhị dính y như vậy là chuyện mà y không ngờ tới.
Lồng ngực Thẩm An Dật khó chịu, có hơi ê ẩm.
Lúc nãy khi Vương Tiểu Nhị vừa nhìn thấy y đã nở nụ cười thật tươi rồi chạy đến ôm chặt y vào lòng.
Trong nháy mắt ấy, Thẩm An Dật có một cảm giác rất kì lạ, không biết phải diễn tả như thế nào.
Y nghĩ rằng về sau sẽ chăm sóc Vương Tiểu Nhị tốt hơn, không để hắn xảy ra thêm chuyện gì nữa.
"Không có việc gì nữa thì ta trở về đây, trong nhà còn có việc bận." Sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng trong lòng Vương Bảo Nhi cũng buông lỏng khẩn trương, muốn về nhà nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
"Khoan đã." Thẩm An Dật cười ôn hoà.
"Vừa nãy ở ngoài sông ta bắt được hai con cá, định chiều đem qua cho Vương ca nhi.
Giờ đúng lúc Vương ca nhi đang ở đây, chờ một chút, ta đi lấy cá cho người thuận đường mang về."
Thẩm An Dật thấy ấn đường Vương Bảo Nhi lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cũng chỉ vì do y nhất thời sơ sảy mà không khỏi áy náy.
Hơn nữa, Vương Bảo Nhi tuy là anh trai của Vương Tiểu Nhị nhưng rõ ràng đã gả cho người khác, Thẩm An Dật bây giờ là người chăm sóc duy nhất của hắn.
Trước kia chăm sóc Vương Tiểu Nhị là bổn phận của Vương Bảo Nhi, còn bây giờ bổn phận ấy đương nhiên thuộc về Thẩm An Dật.
Vương Bảo Nhi lo lắng cho Vương Tiểu Nhị là chuyện tốt, nhưng chung quy cả hai vẫn có một khoảng cách nhất định.
Về sau đợi khi có cơ hội, phải báo đáp Vương Bảo Nhi thật tốt.
Cuộc sống của Vương Bảo Nhi vốn cũng không phải dễ dàng gì.
Thẩm An Dật vỗ vỗ bả vai Vương Tiểu Nhị để hắn buông mình ra, sau đó đi nhanh vào phòng bếp.
Vương Tiểu Nhị quay đầu nhìn anh trai của hắn ngây ngô cười một cái, ngay giây tiếp theo liền híp mặt chạy theo sau lưng Thẩm An Dật.
Vương Bảo Nhi nhìn em trai chạy đi, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Đứa ngốc được chính mình nuôi lớn cuối cùng lại bị người ta dụ đi, trong lòng không khỏi có chút bùi ngùi.
Quý An Dật có lẽ đã đối xử rất tốt với Vương Tiểu Nhị, nếu không có cũng không dính lấy y như vậy.
Vương Tiểu Nhị tuy rằng ngốc nhưng tâm hồn lại rất trong sáng, là một đứa nhỏ không bao giờ lớn.
Ai đối tốt với nó, nó có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Nếu Vương Tiểu Nhị thích ai, nó sẽ hé miệng nở một nụ cười thật tươi với người đó.
Trông rất ngố nhưng lại khiến lòng người vui vẻ.
Vương Bảo Nhi nuôi nấng em trai nhiều năm như vậy, nhìn nó ngày càng yêu thích Quý An Dật, tuy rằng có chút chua xót nhưng lại càng vui mừng hơn.
Đi cùng với Vương Tiểu Nhị cả đời, chính là Quý An Dật chứ không là ai khác..