Trọng Sinh Vợ Thương Nhân

Buổi sáng ngày hai mươi tám tháng mười, cả nhà Chu Đại Phúc động thổ (đào móng) lần đầu tiên, khí thế ngất trời, cùng nhau cố gắng.

Vào ban ngày , Chu Vũ Hàm giúp đỡ Vương thị làm chút chuyện, sau đó còn phải may giá y cho mình, hơn nữa còn phải ứng phó với vấn đề của Tiểu Đào đưa ra. Nhưng Chu Vũ Hàm vẫn rất thích Tiểu Đào , có đôi khi sẽ giúp nàng ấy trang điểm hay làm kiểu tóc đẹp mắt. Chu Vũ Hàm cảm thấy Tiểu Đào là một người vui vẻ, về sau có nam nhân nào cưới nàng ấy phỏng chừng trong nhà sẽ có tiếng cười thoải mái không ngừng.

Chu Vũ Hàm cũng quen biết không ít hàng xóm, ví dụ như thím Trương nương Đản Đản là một nữ nhân làm việc rất lanh lẹ nhanh nhẹn. Nương Tiểu Đào là một phụ nhân hay ngại ngùng. Không biết làm sao có thể sinh ra một Tiểu Đào như thế, nữ nhân ở cổ đại chưa kết hôn cũng không thể tùy tiện chạy đến nhà khác nói chuyện phiếm, nếu không sẽ bị người khác nói nhàn thoại (linh tinh) , hơn nữa Chu Vũ Hàm cũng không thích ra khỏi nhà, cho tới hôm nay cũng chỉ quen biết có mấy người thôi.

Trải qua hơn một tháng, nhà Chu Vũ Hàm đẩy nhanh tốc độ xây phòng ở, ngày mùng mười tháng mười hai đã kết thúc toàn bộ. Vốn có thể xây xong sớm một chút để ở, nhưng Chu Vũ Hàm mãnh liệt yêu cầu dựng thêm một cái phòng tắm, toilet bên cạnh cũng làm thành loại ngồi. Tuy nàng ở nhà dùng không lâu nữa, nhưng tốt xấu gì cũng coi như được hưởng thụ. Cái loại toilet trước kia rất bất tiện. Ngược lại Chu Đại Phúc và Vương thị nhíu mày, đắn đo suy nghĩ mãi mới chấp nhận được nhà vệ sinh kiểu này.

Chu Vũ Hàm đưa tiền tiêu cho bọn họ mua đồ cưới, lại nói cho bọn họ biết nàng nói chuyện với Triệu chưởng quầy về sinh ý ở cửa hàng để bọn họ khỏi lo lắng. Vương thị nghĩ cũng được, Triệu chưởng quầy cũng đã tìm bà mấy lần, chờ xây xong phòng ở lại đến hỏi bà. Còn phải mua nhiều thứ, tiền này tất nhiên phải nhận.

Trong quá trình xây nhà, Chu Vũ Hàm thấy rất nhiều kiến thức về tập tục nông thôn trước kia chưa thấy qua. Tỷ như lễ Thượng lương ( lợp nóc nhà ), Chu Vũ Hàm không nghĩ tới trước khi Thượng lương còn có quá trình rất phức tạp.

Trước khi Thượng lương, sư phụ xướng(*) một khúc ca, vừa xướng vừa dùng bầu rượu để uống rượu, từ đầu cột đến cuối cột. Sau đó chủ nhân phát "hồng bao" cho công nhân. Tiếp theo, các sư phụ chào hỏi qua nhau, liền kêu " Đại cát đại lợi !" . Dùng dây thừng kéo cây trụ nóc lên, đầu phía đông cao hơn phía tây chậm rãi đi lên, phía đông là nơi Thanh Long tọa, phía tây là nơi Bạch Hổ toạ, Bạch Hổ phải thấp hơn Thanh Long. Sau khi làm lễ còn có một chút điểm tâm, mà dân quê nơi nào mua được nhiều như vậy, trên cơ bản chỉ cho tiểu hài tử ăn. Ánh mắt Chu Vũ Hàm đều nhìn thấy, xây nóc nhà ở đô thị hiện đại đâu có nơi nào còn tập tục gì rườm rà.

Hơn một tháng trước, Triệu chưởng quầy đến tìm nàng hai lần, đều là Chu mã phu tới đón. Ngay từ đầu Vương thị và Chu Đại Phúc còn lo lắng, sau này cùng Chu mã phu ăn một bữa cơm, Chu Đại Phúc cũng cảm thấy hắn là một người tốt, Chu Vũ Hàm ở một bên nhìn thấy rất ngạc nhiên.

Đợi đến khi xây xong phòng ở , hai người Chu Đại Phúc và Vương thị đã gầy một vòng lớn, nhất là Chu Đại Phúc. Bất quá hai người rất có tinh thần. Tiểu Hải thế mà lại béo ra. Chu Vũ Hàm nói nó không có lương tâm, Tiểu Hải thấy buồn bực, mỗi ngày nó đều đọc sách vì sao vẫn béo.

Vào ban đêm, Chu Đại Phúc cho Tiểu Hải cùng Chu Vũ Hàm chuyển về nhà mới, Chu Vũ Hàm ước gì chạy thật nhanh về nhà nhưng bị Tiểu Đào một phen nước mũi nước mắt luyến tiếc nàng đi, mấy ngày nay Tiểu Hải cùng Trụ Tử cũng có tình cảm rất tốt, cũng luyến tiếc tách ra. Vẫn là Vương thị nói cách nhà nhau gần thường đến chơi là được. Trở về nhìn trong nhà thấy gia cụ thiếu đến đáng thương, Chu Đại Phúc nói mấy thứ này chậm rãi bổ sung sau.

Ngày hôm sau còn phải thỉnh thân bằng cố hữu cùng hàng xóm đến ăn cơm, cho nên Vương thị đến dặn người giết heo để lại hai mươi cân thịt heo bảo hắn mang đến nhà.

Chu Đại Phúc bảo người mang tin tức đến báo cho một nhà nhạc phụ và hai người tỷ tỷ cùng tỷ phu của Vương thị. Lại nhờ lão sư củaTiểu Hải- Vương phu tử làm tiên sinh ghi sổ sách để về sau nhà ai có việc gì thì trả lễ cho thích hợp. Vương phu tử này khảo rất nhiều lần mới thi được tú tài, về sau khảo nhiều năm nữa cũng không thi được cử nhân, trong nhà không cung cấp tiền nổi nên ông đành phải đi dạy học. Ông ấy cũng cảm thấy chính mình thật sự thi không được, hai năm trước cũng nghỉ ngơi không đi thi cử nhân nữa liền an tâm ở nhà dạy học. Dùng bút mực kiếm sống.

Vương thị quyết định tiệc rượu lần này để cho Chu Vũ Hàm toàn quyền làm chủ, nếu không về sau đến nhà chồng không có bà bà dạy dỗ, đến lúc đó có vấn đề gì thì không biết xử lý làm sao. Vương thị nói với nàng muốn cho mọi người ăn cảm thấy vừa lòng nhưng lại không thể tốn kém nhiều , bằng không tiêu phí rất nhiều . Chu Vũ Hàm rối rắm, đồ ngon mà giá thấp , có chút khó khăn a !

Ăn cơm lúc trời chạng vạng tối, khi ngủ Chu Vũ Hàm vẫn luôn suy nghĩ, đại khái có sáu bàn. Cậu, bà ngoại còn có một nhà dì ngồi hai bàn, bên nhà cha nàng không có nhiều thân thích một bàn là được rồi, trọng yếu nhất là nhà vị hôn phu của nàng cũng tới, còn lại chính là hàng xóm. Suy nghĩ miên man cư nhiên lại ngủ mất. Sáng sớm hôm sau, Chu Vũ Hàm dậy sớm, chuẩn bị xong đồ ăn , mùa đông không có đồ ăn gì ngon, không bằng ăn lẩu, vừa tiết kiệm lại lợi ích.

Cùng thương lượng Vương thị một chút, thời này đã có lẩu nhưng cái tên kêu là nồi đun nước. Vương thị thấy ý tưởng rất hay, trời cũng lạnh, mùa đông lại không có đồ ăn gì, nồi đun nước là cái lựa chọn tương đối tốt, xem ra nữ nhi cũng có khiếu làm đương gia rồi.

Lại lôi kéo Vương thị đến nơi giết heo, hỏi hắn có để lại xương không, có thể đưa cho nhà nàng mang về không. Người giết heo cũng làm buôn bán, nói Vương thị mua nhiều thịt như vậy đương nhiên miễn phí tiền xương, vừa nghe Chu Vũ Hàm nói lập tức làm ngay, gọi tiểu tử nhà mình đưa xương đến cho nàng. Vương thị còn đi hỏi một chút xem nhà ai có dê muốn bán, Vương thị có chút luyến tiếc, một con dê đại khái hơn bốn trăm văn, thịt dê có rất ít người thích ăn, mọi người đều cảm thấy có vị tanh nồng. Chu Vũ Hàm làm công tác tư tưởng nửa ngày mới thuyết phục được bà.

Chu Vũ Hàm về nhà đem xương rửa sạch để một chút gừng hành tỏi vào cho ngấm gia vị trước rồi mới bắt đầu hầm nước lèo, sau đó đi chuẩn bị một ít cải xanh, khoai tây, củ cải cùng thịt heo, thịt dê, đáng tiếc là không có thịt bò. Qua một lúc có mấy phụ nhân đến hỗ trợ, Chu Vũ Hàm nhờ các thẩm thẩm này giúp nàng can mì sợi, làm đủ sáu bàn ăn, Chu Vũ Hàm vừa mới nghĩ đến món chính của buổi tối liền ăn mỳ sợi.

Chờ Vương thị đem dê mua về, còn nhắc lẩm bẩm với Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm trực tiếp sai cha nàng giết. Sau đó lại nhờ mấy vị bá nương xẻ thịt đem thịt dê xái thành một phiến mỏng.

Lúc giữa trưa, nhà mẹ đẻ Vương thị và cố hữu thân thích đã đến, nhà Đại gia tử là đến muộn nhất. Cơm trưa chưa kịp làm xong, để nhà Đại gia tử ăn trước một ít điểm tâm lại bắt đầu vô bếp nấu ngay. Đến buổi tối mọi người đều đến đông đủ, một ngày không ngừng can mì sợi, cắt thịt mỏng. Buổi tối lúc ăn cơm Chu Vũ Hàm lại ở trong bếp làm một nồi lớn cảm tạ mọi người, mấy nữ nhân gia lúc ăn cơm đều ăn vội, các nàng nói bên ngoài ăn xong mà bên trong còn đang ăn.

Bên ngoài truyền đến thanh âm cười đùa cùng ồn ào, còn có tiếng la của tiểu hài tử. Nhiều người ăn xong còn ca tụng Vương thị nấu canh rất có hương vị, nói chung mọi người đều thích.

Chu Vũ Hàm bỗng nhiên nghĩ đến không biết hắn (chỉ vị hôn phu) ăn cảm thấy hương vị ra sao, bây giờ nghĩ đến hắn tự nhiên đỏ mặt một chút. Chờ Chu Đại Phúc tiễn hết khách nhân ra về, Chu Vũ Hàm đã mệt không thở nổi .

Buổi tối cả nhà ngủ ở trong nhà mới, nam nhân vừa uống rượu vừa nói chuyện mà đã có người trực tiếp gục xuống bàn ngủ gáy khò khè. Tiểu hài tử và Tiểu Hải ở cùng nhau đã đi ngủ sớm , nữ nhân ngủ cùng nhau để trò chuyện.

"Tiểu muội, nhà ngươi bây giờ tốt rồi. Có tiền cũng đừng quên nhị tỷ nha." Nhị tỷ Vương thị Vương Quyên chua xót nói.

"Đúng vậy ! Tiểu cô cũng nhớ giúp ca ca ngươi " Lê Hoa Tỷ bắt đầu lên tiếng. Vừa nói xong Vương Quyên liền trừng mắt liếc nàng ta một cái, ý tứ là ngươi quản cái khỉ gì.

"Ta và cha đứa nhỏ, hai người vất vả hai mươi năm, mới dựng lên cái nhà ngói. Các ngươi đã nói như vậy, các ngươi đến cùng có tâm tư gì? Có phải muốn xem chúng ta ở nhà tranh mãi mới vui vẻ." Vương thị vừa nghe lời nói của hai người này liền bốc hỏa.

"Được rồi, được rồi. Người một nhà đừng nên làm hỏng hòa khí, Tam muội vất vả mấy năm nay không phải ngóng trông ngày hôm nay sao? Chúng ta làm tỷ muội cũng nên vui vẻ cho muội ấy đi?" Đại tẩu Vương thị nói lời ba phải.

"Đều câm miệng hết cho ta, nhà các ngươi ai không phải ở nhà ngói, Tuệ Tuệ vất vả nhiều năm, hưởng chút phúc các ngươi đã nhìn thèm mắt. Có cái gì bất mãn theo ta nói." Đại tỷ không hổ là đại tỷ, nói xong mọi người đều câm miệng.

"Được rồi, người một nhà dù sao cũng là người một nhà, nói xong cũng đừng để ở trong lòng. Đại tỷ con nói rất đúng, các ngươi so với Tuệ Tuệ đều nhiều tuổi hơn, nhưng Tuệ Tuệ thoạt nhìn biết suy nghĩ hơn so với các ngươi , ta nhìn thấy mà đau lòng. Các ngươi làm tỷ muội nhìn không thấy sao? Ai ! Nếu láo noạn đừng trách ta trở mặt."

Chu Vũ Hàm quay đầu nhìn Vương thị, bà khóc ngã vào trên người Lí thị, nhìn lại nương mình rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai đã có chút bạc, trên tay tất cả đều là vết chai.

Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Vương thị, Lí thị cùng Đại tỷ đã đỏ hốc mắt.

Nhị tỷ Vương thị thấy loại tình huống này cũng có chút khó chịu, nàng thấy thời điểm muội muội vất vả cũng rất đau lòng, thường xuyên mua này nọ cho nàng. Bây giờ thấy nàng ấy có tiền liền chua xót. Thực ra chính nàng cũng không tưởng được, nếu Chu Vũ Hàm biết bà ta có ý nghĩ này trong lòng khẳng định hô to biến thái, muốn kêu lang trung đến xem.

Về sau cả nhà đều không có ý định nói chuyện nữa, vả lại rất mệt liền đi ngủ.

Chu Vũ Hàm không biết người kia về nhà đang nằm ở trên giường cười tủm tỉm. Hắn nghĩ nàng nấu ăn có hương vị rất ngon, nghe thấy có người khen nàng hắn cũng có chút vinh dự, cảm thấy về sau chắc hắn có lộc ăn rồi.

Tuy hắn chưa nhìn thấy nàng nhưng nghe được giọng nói của nàng trong trẻo, thanh thúy rất dễ nghe. Hắn cũng không muốn cưới về một người hay thẹn thùng không thích nói chuyện, nếu cả hai người đều không nói lời nào cũng chẳng có ý vị gì hết.

Bây giờ hắn ngẫm lại cưới vợ có lẽ là một quyết định đúng đắn, nhị thẩm nói với hắn đã nhặt được bảo bối, là tiểu cô nương xinh đẹp, bảo hắn yên tâm đi. Hắn thật sự muốn chạy vào nhìn nàng ấy nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn hi vọng nhanh đến ngày thành thân , trong lòng hắn thề sẽ luôn bảo hộ nàng, để cho nàng sống những ngày bình yên, hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui