Liễu Phù đã trải qua một ngày dài bằng một năm, trong lòng thầm mắng đường huynh của mình không biết bao nhiêu lần.
Nàng thật sự không hiểu, thật sự không nhịn được sao? Rõ ràng sát vách còn có người, vậy mà cũng không kiêng nể gì cả.
Liễu Phù thầm nghĩ, quả nhiên nam nhân nào cũng là cái bộ dáng như vậy.
Ban ngày, y phục chỉnh tề, phong tư đạo mạo, đến đêm xuống, thì hóa lang hóa sói.
Toàn là sói đội lốt người.
Tham ăn như thế, sao không ăn cho vỡ bụng luôn đi.
Liễu Phù cứ mải mắng đường huynh, càng mắng càng bực, cũng quên là còn có Cố Yến nằm bên cạnh.
Mắng chán rồi, nàng hậm hực xoay tới xoay lui, vừa hay cọ đúng vào người Cố Yến.
Kiếp trước, sau khi ly hôn nàng không gả đi lần nào nữa.
Đã quen với việc ngủ một mình rồi, vì vậy vừa không để ý, là sẽ quên luôn bên cạnh còn có một người nữa ngủ cùng.
Trong nháy mắt Liễu Phù cứng đờ người, không dám động đậy thêm nữa, Cố Yến vẫn nằm yên như cũ, hắn đang chờ thê tử mình chủ động nhích ra chỗ khác, chờ một lát, thấy người ta vẫn không có phản ứng, nên lấy tay kéo người ra.
Cố Yến vừa chạm vào bàn tay Liễu Phù, Liễu Phù nghĩ hắn đang muốn đè lên người mình, lập tức hoảng sợ ngồi dậy.
"Chàng chàng chàng chàng chàng, chàng đừng có mà bắt nạt thiếp." Liễu Phù theo phản xạ tự nhiên mà la lên, sau đó thì âm thầm cắn đầu lưỡi mình.
Vốn dĩ có thể giả vờ ngủ, rồi cứ thế mà qua đêm nay, mặc hắn có quấn chặt lấy nàng cũng không phối hợp, thế có phải là ổn rồi không.
Giờ thì hay rồi, trong ngoài bất nhất, tất nhiên sẽ dẫn đến một cái kết quả.
Liễu Phù vừa la xong, âm thanh phía bên kia đột nhiên biến mất, thật sự là dùng từ "không một tiếng động" để hình dung, một chút cũng không nói quá.
Liễu Phù máu nóng xông lên đầu, túng quẫn hơi nữa cũng chỉ đến thế mà thôi, bèn hét lên với đôi vợ chồng sát vách: "Có bản lĩnh thì tiếp tục đi."
Phòng bên kia, lặng ngắt như tờ.
Trong chốc lát, mọi thứ vô cùng tĩnh lặng, sau đó, Cố Yến ngồi dậy với tay thắp đèn, phòng trong phòng ngoài lập tức sáng lên.
Liễu Phù không hiểu hắn định làm cái gì, lấy chăn quấn quanh người, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương bất lực nhìn Cố Yến, nàng nghĩ cần tranh thủ làm Cố Yến đồng tình, để hắn thương tiếc nàng, rồi sau đó lúc làm cái chuyện gì gì kia, hắn có thể dịu dàng một chút, nhẹ một chút, chậm một chút, mà không phải như hổ như sói xông vào.
Thế nhưng, Cố Yến cũng chẳng nhìn nàng, chỉ lầm lũi xuống giường mặc quần áo.
Liễu Phù cảm thấy không thích hợp, vội vàng bám lấy người hắn cọ cọ, nịnh nọt hỏi: "Chàng muốn đi đâu thế?"
Hình như Cố Yến cũng không tức giận, vừa mặc quần áo vừa nói: "Không ngủ được, ra ngoài quanh quẩn một lúc."
"Bên ngoài rất lạnh, chàng đi dạo ở đâu?" Liễu Phù cũng biết hành động vừa rồi của mình không hay lắm, nàng không nên hét ra câu đấy, vì vậy vội vàng khuyên nhủ: "Hay là ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa đấy."
Cố Yến mặc quần áo xong, đứng bên cạnh giường lúc này mới ngước mắt nhìn thê tử.
Gương mặt Cố Yến trời sinh đã vô cùng yêu nghiệt, là kiểu đẹp hại nước hại dân, dưới ánh đèn, lại càng yêu nghiệt hơn nữa.
Có điều, trên người Cố Yến luôn phảng phất một loại quý khí, khiến cho người ta không dám đến gần.
Lông mày lãnh đạm, lộ ra vẻ xa cách, Liễu Phù cảm thấy bản thân là người kề cận hắn, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự thân cận.
Liễu Phù căn bản là không dám nhìn vào mắt hắn, dời mắt nhìn sang chỗ khác, nói: "Giữa đêm rồi, ở đây chàng cũng chẳng quen ai.
Bây giờ ra ngoài làm gì chứ? Thiếp biết, đại ca làm thế khiến chàng khó ngủ, nhưng bây giờ bọn họ cũng không có động tĩnh gì nữa rồi, vì vậy chàng hãy nghỉ sớm một chút đi."
Càng về sau, giọng Liễu Phù càng nhỏ.
Cái loại chuyện này, vậy mà nàng có thể nói ra miệng được...!đều trách đại đường ca hết.
"Nàng ngủ trước đi." Cố Yến có chút thấp thỏm, hắn thừa nhận nếu không phải hắn tận lực khắc chế bản thân, mới rồi chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Đây là người phụ nữ đầu tiên của hắn, cũng là người duy nhất.
Thời gian làm phu thê tuy không dài, nhưng sinh hoạt vợ chồng cũng coi như là thường xuyên.
Điểm tốt của nàng, hắn tự nhiên sẽ biết rõ.
Có điều, nàng không tình nguyện, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.
Liễu Phù biết, việc mà hắn đã quyết định, không ai có thể thay đổi được.
Vì vậy, nàng cũng không khuyên hắn nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Vậy lúc nào chàng về?"
"Một lát nữa thôi." Cố Yến bỏ lại một câu, quay người đi ra ngoài.
Nhìn thấy thân ảnh mạnh mẽ cao lớn dần dần biến mất, tự nhiên Liễu Phù cảm thấy thật mệt mỏi.
Cả người chẳng còn tí sức lực nào, nặng nề nằm xuống, lăn lộn trên giường.
Nàng đang nghĩ, sau này ở cùng Cố Yến phải làm sao mới tốt.
*
Cũng không phải tất cả mọi người đều ngủ, trong phòng Tô thị vẫn sáng đèn.
Trong thôn có thầy lang, Liễu Trùng Sơn đã phái người đi mời.
Thầy lang bảo Tô thị chỉ còn một hơi thở mỏng mang, tính mệnh không giữ được, phải dùng một cây nhân sâm trên trăm năm đổi lại mới được.
Ngân sâm trên trăm tuổi, may là trong nhà Liễu Trùng Hà có một gốc.
Liễu nhị phu nhân lập tức sai người đi lấy.
Tô thị nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên cổ còn hằn một vết đỏ, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Liễu Trùng Sơn ngồi bên giường, lông mày nhăn lại, trầm mặc không lên tiếng.
Bên cạnh, Đổng Tú Xuân đang ôm lấy Bách nhi, khóc không ra nước mắt nữa rồi.
Nếu như nương mà chết, cuộc sống sau này, nàng phải làm thế nào? Đệ đệ là con ruột của lão gia, tất nhiên sẽ tiếp tục sống ở đây, nhưng nàng thì sao?
Nàng không muốn quay lại Đổng gia nữa.
Cái nhà đó nghèo như vậy, nàng sống cuộc đời nghèo khổ đã đủ lắm rồi.
Mà lúc đầu nương còn làm ra cái chuyện đáng xấu hổ như thế, nếu như nàng quay lại đó, mọi người trong nhà đó chắc chắn sẽ chẳng để nàng yên thân.
Nói không chừng, còn tùy tiện bán nàng cho ai đó, đổi lấy ít tiền.
Đổng Tú Xuân sợ lắm, càng nghĩ càng sợ nước mắt lũ lượt chảy ra.
Bách nhi không hiểu gì hết, thấy trong phòng nhiều người, sau khi dụi mắt, còn chạy qua cười với người khác.
Trong lòng Liễu nhị phu nhân cũng không vui, ban đầu là ngày đầy tháng của cháu trai, là ngày đại hỷ nhưng từ tối đến giờ, những việc này vẫn chưa kết thúc.
Quả nhiên lão gia nhà mình nói đúng, một khi có tiền, cưới được nhiều vợ, tất sẽ phát sinh nhiều xung đột.
Thấy Đổng Tú Xuân khóc thương tâm như vậy, Liễu nhị phu nhân bèn khuyên: "Xuân nhi đừng buồn nữa, nương con chắc chắn sẽ không sao đâu.
Nào, cầm cái khăn này lau mặt đi."
Đổng Tú Xuân cầm lấy cái khăn lau mặt, nghẹn ngào nói: "Lúc nương trở về, vốn dĩ vẫn ổn, cũng không thấy có gì khác thường.
Nương nói nương muốn yên tĩnh một mình, bảo con bế đệ đệ ra ngoài.
Nhưng con vẫn cứ cảm thấy không ổn, ngồi được một lúc, bèn quay lại.
Vừa vào phòng, thì...!thì nhìn thấy...!" Đổng Tú Xuân lại khóc nức lên.
Liễu nhị phu nhân vỗ vỗ lưng nàng, an ủi: "Uống chút nước đi."
Đổng Tú Xuân nói: "Nương con bị oan, người thực sự không biết cái gì, người thực sự là bị liên lụy rồi, lão gia người không tin nương, nương thật sự sẽ...!thật sự sẽ rất buồn đó.
Thương tâm như vậy, bèn nghĩ không thông."
"Con sai rồi, con nên ở bên cạnh nương.
Nếu như lúc đó con không đi, nương cũng sẽ không..."
"Lão gia, canh sâm nấu xong rồi ạ." Một vú già bưng bát canh sâm nóng hổi đến, đứng bên người Liễu Trùng Sơn.
Một tay Liễu Trùng Sơn đỡ gáy Tô thị, đỡ bà ta ngồi dậy, một tay cầm cái bát, sau đó cúi đầu thổi, rồi bón cho Tô thị.
Bón xong canh sâm, Liễu Trùng Sơn đặt cái bát xuống, hỏi người thầy lang kia: "Ngươi chắc chắn, như thế này nàng ấy sẽ tỉnh lại?"
"Cái này..." lang trung khó xử, "Chỉ có thể nói, tất cả đều phó thác vào ông trời."
"Cha." Bách nhi giơ tay về phía phụ thân, "Cha ôm con."
Liễu Trùng Sơn ôm con trai lên, để thằng bé ngồi trên đùi, sắc mặt bắt đầu trầm xuống.
"Các ngươi về hết đi." Lúc lâu sau, Liễu Trùng Sơn mới mở miệng nói chuyện, "Nghỉ ngơi đi, ta ở đây là được rồi.
Xuân nhi, con cũng về di."
"Không, con muốn ở đây cùng với nương." Đổng Tú Xuân không chịu.
Liễu Trùng Sơn cũng hiểu tâm trạng của của con bé lúc này, không bắt ép nữa.
*
Liễu Phù ngủ không được, mãi đến khi quá nửa đêm mới mơ màng thiếp đi.
Mơ mơ hồ hồ, cảm nhận được Cố Yến quay về, nàng mới yên tâm, rốt cục cũng yên tâm ngủ thật sự.
Liễu Phù ngủ rất ngon, cho đến khi mặt trời mọc cao quá nửa đầu, nàng mới tỉnh dậy.
Kim Tước mang nước nóng vào hầu hạ, nói: "Tô phu nhân tỉnh rồi, lão gia ở đó cả đêm, cũng trắng đêm không ngủ." Vừa nói, vừa vắt khăn nóng đưa có Liễu Phù lau mặt, "Đại tiểu thư, Tô phu nhân đến mạng cũng dám lấy ra đặt cược, cứ coi như là lão gia không tin bà ấy, cũng sẽ không lạnh nhạt bà ấy.
Như thế này thì công sức ngày hôm qua của chúng ta, chẳng phải là phí sao?"
Kết quả này đều đã nằm trong dự liệu của Liễu Phù, vì vậy, nàng không hề ngạc nhiên.
"Không có gì là phí sức hay không phí sức cả, thậm chí, chúng ta cũng đã đạp đổ được một chút công sức của Tô thị." Liễu Phù không để ý lắm.
Lần này, dù có thế nào, ít nhiều Liễu Phù cũng thu hoạch được một ít.
Phu thê Diêu quản gia không ở lại trong phủ được nữa.
Ngoài phủ, cha cũng đã tận miệng đồng ý với nàng, để nàng tiếp tục quản lý chuyện kinh doanh trong nhà, nói như thế, đều là kết quả tốt mà.
Tô thị có con trai bên người, vậy nên đối với cả nhà họ, Tô thị chính là công thần.
Cho dù ả không làm ra cái màn tự sát này, cũng phải kiêng dè vào thân phận của Bách nhi, không thể nào thực sự mà đuổi ả ra khỏi nhà.
Nói cho cùng, cha vẫn cần con trai mà.
Liễu Phù thầm nghĩ, sau này trước mặt cha, sợ là sẽ phải che dấu một số chuyện.
Giống như điều mà hôm qua nàng đã nói, cha có người phụ nữ khác, có con trai với người phụ nữ khác, cha đã không còn thuộc về ba mẹ con nàng nữa rồi.
Mục tiêu của Liễu Phù là không cho Tô thị hủy hoại Liễu gia, còn về cái khác, nàng không có tâm sức đi quản.
Rửa mặt xong, lại thoa thêm một lớp cao Tuyết Lê lên mặt.
Rồi ngồi đó, để Kim Tước giúp nàng chải đầu, thu thập mọi thứ xong Liễu Phù mới nhớ đến Cố Yến.
"Phu quân ta đâu?"
Kim Tước nói: "Sáng sớm cô gia đã dậy rồi, đang ở cùng đại cô gia, còn có cả đại gia nhị gia tam gia nữa."
Liễu Phù lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, giờ này phút nàng, nàng lại có cái trạng thái giống như đang xem kịch.
Nàng nghĩ, đại ca tối qua mất mặt như vậy, sáng nay lại phải đối mặt với muội phu, không biết tâm trạng sẽ thế nào nữa.
"Đi, chúng ta đi tìm đại tẩu đại tỷ chơi đi." Liễu Phù đứng dậy, lại gặp ngay Ngân Xuyến đang thở hồng hộc chạy vào.
"Ngân Xuyến làm sao thế? Lại có chuyện gì nữa à?" Liễu Phù đỡ Ngân Xuyến hỏi.
Ngân Xuyến nói: "Diêu ma ma...!Diêu ma ma không biết làm sao, mà chết dưới gốc cây cổ xiêu vẹo đầu thôn.
Hiện giờ...!hiện giờ Lưu huyện lệnh đã dẫn theo ngỗ tác đến đây, lão gia...!lão gia phu nhân...!họ cũng đi rồi."
(ngỗ tác: người khác nghiệm tử thi, chính là "pháp y" ạ)
"Diêu ma ma chết rồi?" Liễu Phù kinh ngạc, "Chết như thế nào?"
Ngân Xuyến lắc lắc đầu: "Đại tiểu thư, người đừng quản chuyện người chết như thế nào nữa, trước mắt là cô gia xảy ra chuyện kìa.
Có người nói, nửa đêm nhìn thế cô gia lai vãng ở đầu thôn, nói cô gia rất đáng nghi.
Hiện tại, Lưu huyện đại nhân đang muốn dẫn người về tra hỏi kìa.”
Liễu Phù vội vàng đẩy Ngân Xuyến ra, chạy thẳng ra ngoài.
----
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Phù: Dám trêu cố cao lương, một đám đều không muốn sống mệnh!