Căn thạch viện nào đó ở thành tây, tường trắng ngói đen, hai cửa đồng sơn đen hướng về phía đông nam.
Trong viện, mai vàng nở rộ đến tận chân tường, tuyết trắng phủ lấp mai đỏ, hương mai lẫn trong không khí.
Viện không lớn, trước sau hai dãy phòng, tổng cộng, cũng có tầm sáu bảy gian, không bì được với nhà giàu có, nhưng cũng hơn rất nhiều so với các nhà lân cận.
Cửa phòng phía trên "kẹt, kẹt" mở, từ trong phòng, một bà lão tóc trắng phơ đi ra.
Bé trai đang ngồi xổm dưới mái hiên nhìn thấy, lập tức đứng dậy đón: "Tằng tổ mẫu, người xem, tứ thúc tự tay làm cho cháu con ngựa gỗ này."
(Tằng tổ mẫu: bà cố)
Người đàn ông ngồi dưới mái hiên không động đậy, toàn thân y phục màu đen, tóc vấn trâm gỗ đào, cách ăn mặc điển hình của tiểu dân tỉnh huyện.
"Doãn nhi ngoan, con tự chơi đi, tằng tổ mẫu tìm tứ thúc của con nói vài câu." lão phu nhân hiền từ xoa đầu của chắt trai, kêu bé qua chỗ khác.
"Trừng Chi, con không định đến phủ Liễu, đón vợ con về sao?" lão phu nhân ngồi xuống trước mặt người thanh niên, ân cần giảng giải, "Con bé rất ngoan, bụng dạ tốt, cũng là người nhiệt tình, còn rất hiếu thuận.
Tuy tình khí có chút tiểu thư, nhưng không phải việc gì nghiêm trọng, con nhường nó một chút là được."
"Nàng ấy tự mình chạy về nhà, con lại không đuổi nàng ấy đi." Người đàn ông đáp lại lời nói của trưởng bối, lời nói lộ rõ vẻ cung kính, thế nhưng, rõ ràng là chẳng hề đặt lời khuyên của lão trưởng bối vào trong tai, vẫn mãi bận rộn với việc trong tay, mặt hơi cúi xuống, "Nếu nàng ấy muốn quay về, thì tự mình quay về.
Nếu không muốn, con có đi đón nàng ấy, nàng ấy cũng không chịu về."
"Con đấy, vẫn giống hệt như lúc còn bé, lạnh lùng kiêu ngạo quá rồi.
Con cho rằng, con vẫn là Cố Trừng Chi ngày bé sao? Tất cả bé gái đều thích con, vây quanh con?", lão phu nhân lắc đầu, nhẹ nhàng thờ dài một tiếng, "Theo ta thấy, vợ con tính tình rất tốt, còn có thể uốn nắn con."
"Lại còn muốn cưới một người nói gì nghe nấy, tôn con lên tận trời.
Cái tính khí này của con, thật là ép người ta quá đáng mà."
Động tác trên tay Cố Yến ngừng lại, ngước mắt nhìn bà lão.
Chỉ trong chớp mắt, ngữ khí của lão phu nhân tuổi quá ngũ tuần kia liền dịu xuống.
"Được rồi được rồi, biết là nói với con cũng vô dụng.
Không quản con nữa, ta đi tìm vợ thằng tam đây."
Nó tức giận? Vậy thì bà còn tức hơn đây, lần này bà buồn lòng như vậy, là vì ai? Trong lòng lão phu nhân không thoải mái, vì vậy sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
Cố Yến nhíu mày: "Người thật sự thích nàng ấy?"
Nếu như không phải tổ mẫu kiên trì hợp tác mối nhân duyên này, thì dù cho Liễu Trùng Sơn kia thúc ép thế nào, cuộc hôn nhân này cũng không bao giờ được định xuống.
"Thích chứ." Nét mặt lão phu nhân nghiêm túc hẳn lên, đôi mắt đục kia cũng sáng thêm mấy phần, “tướng mạo xinh đẹp động lòng người, ai nhìn cũng sẽ thích thôi.
Nhị bá mẫu và tam tẩu của con, còn cả Doãn nhi và Giảo nhi, ai cũng thích."
Cố Yến trầm mặc.
Đây là chọn vợ cho ai chứ?
"Con có đi hay không?" lão phu nhân quyết định cho cháu mình một cơ hội nữa.
Cố Yến ném con ngựa gỗ đang làm một nửa đi, vẫn ngồi yên chẳng hề động đậy, chỉ ngước mắt: "Con đi, nhưng đây là lần cuối cùng." Nhíu mày ngẫm nghĩ, rồi bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, tự giễu: "Nếu như nàng nhất mực đòi ly hôn, thì con không đưa nàng về nữa, mà sẽ đến thẳng nha môn làm thủ tục."
"Nói bậy cái gì đấy?", lão phu nhân không vui, "Con bé không phải người như vậy, trước khi con trở về, chúng ta và con bé còn rất tốt.
Con vừa trở về, con bé đã phải khóc lóc chạy về nhà mẹ, còn không biết lỗi sai do ai đâu, con đừng có mà đổ lỗi lên đầu con bé."
"Tổ mẫu!" Cố Yến "vụt" đứng dậy, mặt đen như đít nồi.
"Làm...!làm gì thế?" Lão phu nhân lùi lại một bước.
Mặc dù là đứa cháu bà yêu quý, cũng là vãn bối, thế nhưng, hắn cũng lớn rồi, cũng đã hai mươi ba tuổi.
Vì vậy, những uy phong mà nam nhi Cố gia nên có, đã sớm hiển hiện trên người hắn, giống hệt với tổ phụ của hắn năm đó, khi nghiêm túc sẽ khiến người khác rất áp lực.
Lão phu nhân nói: "Được, nếu như thực sự do Phù nhi không tốt, ta sẽ bảo con bé.
Con đưa con bé về đây, không được đến nha môn."
"Biết rồi ạ." Cố Yến đáp một tiếng, hướng về phía lão phu nhân khom lưng rồi mới quay đi.
Nhìn bóng lưng cháu trai rời đi, lão phu nhân lẩm bẩm: "Thật quái lạ, lần này nó đi xa về, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."
Liễu Phù ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh dậy hình như cũng sắp đến lúc hoàng hôn, lúc này nàng mới gọi Ngân Xuyến vào hầu hạ mặc quần áo.
Tiết trời hôm nay rất đẹp, nắng chiếu rực rỡ, mặt trời còn chưa khuất hẳn sau dãy núi, Liễu Phù bảo Ngân Xuyến cùng nàng ra ngoài tản bộ.
Đi đến bên hồ, Ngân Xuyến kéo Liễu Phù, nói: "Tiểu thư, chúng ta quay về đi.
Hôm nay hơi lạnh, mà người còn chưa khỏe hẳn nữa."
Ngân Xuyến sợ chủ tử lại nhảy hồ, nhưng thật ra là Liễu Phù cố ý tới đây.
"Ngủ cả ngày trời rồi, cũng nên hoạt động gân cốt một chút.", nàng tiếp tục bước lên phía trước, "đúng rồi Ngân Xuyến, ta ngã ở chỗ này sao?"
"Đúng...!đúng ạ, tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều nữa, cô gia sắp tới đón người rồi." Ngân Xuyến thật sự sợ hãi.
Liễu Phù lại nhìn chằm chằm mặt hồ: "Trời lạnh như vậy, mặt hồ kết băng.
Nếu ta muốn chết, đơn giản lấy một sợi dây thừng treo cổ là xong, đỡ phí sức.
Lại còn đục một cái lỗ trên mặt hồ rồi mới nhảy xuống? Lúc đấy ta ngốc à."
"Tiểu thư, người có ý gì ạ? Nô tì không hiểu." Ngân Xuyến lời nói của chủ tử hôm nay hơi kỳ quái.
Không đúng, nên nói là, từ sau khi tiểu thư tỉnh lại đến giờ, cứ có cảm giác quái lạ.
Nhưng lạ ở chỗ nào, nàng cũng không biết được.
Liễu Phù nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi."
Nàng phủi tay, chỉ đi dạo xung quanh hồ một vòng, rồi sau đó quay về.
Liễu Phù vào Phù Dung các, thì người hầu bên tiền viện đi đến mời: "Đại tiểu thư, cô gia đến rồi.
Lão gia bảo nô tì sang đây, mời đại tiểu thư đến tiền viện."
Cố Yến đến rồi? Cuối cùng hắn cũng đến? Hắn đến đón nàng về nhà ư? Trong lòng Liễu Phù vui mừng.
Nàng vui thực sự, rất vui.
Chỉ cần sau này không ly hôn với Cố Yến, vậy thì, những việc buồn phiền kia, sẽ chẳng còn nữa.
Liễu Phù chẳng thèm thay quần áo, chạy thẳng đến tiền viện.
Liễu Trùng Sơn đang ngồi trong sảnh tiếp Cố Yến, thấy nữ nhi đến ông cười vẫy tay: "Phù nhi, nữ tế tự mình đến đón con.
Lần này trở về, hai đứa phải hòa thuận chung sống, ngàn vạn lần không được ầm ĩ nữa nhé."
(Nữ tế: con rể, cách gọi của người xưa)
Một lần nữa nhìn thấy Cố Yến, không biết vì sao, Liễu Phù lại cảm thấy mông vẫn còn đau.
Trong thâm tâm nàng thực sự sợ hắn, điều này không sao bỏ xuống được.
Thời gian làm phu thê trước kia, mặc dù rất ngắn, nàng chỉ biết được phu quân của mình cực kỳ lạnh lùng, nhưng những thủ đoạn của hắn chưa bao giờ dùng để đối phó nàng.
Khi phụ thân vào tù, nàng cùng đường mới phải đi cầu hắn.
Nàng khép nép như vậy, thế mà hắn còn nói nàng hung hăng càn quấy.
Không những không giúp cha nàng lật lại án, mà còn nói nàng coi thường chốn công đường, thẳng tay hạ lệnh đánh nàng hai mươi roi.
Dù sao cũng đã từng chung chăn chung gối, thế mà hắn nỡ...!Lúc bọn họ vẫn còn luẩn quẩn trong vòng xoáy mơ hồ của cuộc đời, không thấy hắn tàn nhẫn như vậy đâu.
Liễu Phù không tự chủ mà xoa xoa mông, nhịp chân chậm lại, dè dặt cẩn thận bước qua đó.
"Phu quân."
Giọng nói dịu dàng, vừa ngọt lại vừa mềm, thật sự rất yểu điệu thục nữ.
Đừng nói là hoàn toàn khiến Cố Yến ngạc nhiên, đến cả Liễu Trùng Sơn, cũng bị dọa cho một trận.
nữ nhi của ông, tính cách mạnh mẽ như nam nhi, thế mà cũng có lúc thùy mị thế này? Có điều nghĩ thì, nữ nhi dù có mạnh mẽ hơn nữa, gặp được người đàn ông của mình, tóm lại cũng sẽ mềm mại đi vài phần.
Liễu Trùng Sơn vuốt râu cười, Cố Yến đằng kia chỉ ngước mắt lên nhìn thê tử một cái, rồi ôm tay hướng về phía nhạc phụ: "Vậy tiểu tế cùng thê tử về trước."
(Tiếu tế: cách con rể xưng với cha vợ)
"Không vội không vội, nếu đã đến rồi, thì tối nay ở lại đây chúng ta cùng uống một chén." Liễu Trùng Sơn cực kỳ tán thưởng Cố Yến, ông càng lúc càng thấy người thanh niên trước mặt thuận mắt.
Những năm này, ông bôn ba khắp nơi, gặp qua rất nhiều người.
Thế nhưng có được khí độ như nữ tế của ông, cơ hồ chẳng có ai.
"Đa tạ tấm lòng của nhạc phụ đại nhân, có điều nâng rượu thì không cần đâu ạ.
Tiếu tế đưa nương tử về trước, tổ mẫu ở nhà vẫn đang đợi nàng."
"Nếu lão thái thái đã thương nhớ, vậy ta không giữ các con ở lại nữa." Liễu Trùng Sơn không phải là không biết nữ tế vẫn luôn có ý từ chối, thế nhưng thái độ của nữ tế lần này còn lãnh đạm hơn so với những lần trước, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu.
"Đi thôi." Cố Yến đi đến bên cạnh Liễu Phù, hạ thấp giọng nói.
Liễu Phù nhìn hắn một cái, thấy nét mặt có vẻ bình thản nhưng hai đầu lông mày hiện rõ ý không kiên nhẫn, trong lòng nàng bắt đầu bồn chồn, tự nhiên có chút chột dạ.
Cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười, Liễu Phù tận lực khiến cho giọng nói mình trở nên ôn nhu mềm mại.
"Tổ mẫu đợi thiếp, trong lòng thiếp cũng mong người vô cùng.
Thiếp còn nhớ, khẩu vị của tổ mẫu cứ luôn không tốt, thường thì ăn được rất ít.", ngừng lại, rồi Liễu Phù nhìn về phía phụ thân của mình nói, "Cha, con có đưa Hồ ma ma sang ở cùng vài ngày không ạ? Hồ ma ma làm cơm rất ngon, con muốn mượn bà một khoảng thời gian, đợi vài ngày nữa sẽ để bà trở về."
"Đương nhiên là được rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ." Liễu Trùng Sơn rất thoải mái, "Thân gia lão thái thái nếu như quen cơm Hồ ma ma nấy, thì để nàng ta ở bên đó luôn đi, cũng không sao."
"Cảm ơn cha." Liễu Phù không nói được, cũng không nói là không được, chỉ hướng về cha mình hành lễ, rồi sau đó để Kim Tước đi gọi Hồ ma ma.
Cố Yến ngước mắt nhìn thê tử, dáng vẻ hắn đã nhìn thấu cả rồi.
Có điều, cuối cùng cũng chẳng vạch trần thê tử mình.
Tô thị bị ốm, bởi vì không đề phòng, bị Liễu Phù chặt mất hai tay.
Nhất thời lửa nóng công tâm (*), bắt đầu nằm đấy từ hồi chiều.
(*) Lửa nóng công tâm: Tâm lý không tốt mà sinh ra bệnh.
Cũng không cho người đi gọi đại phu, chỉ nằm trên giường.
Ngủ cũng không ngủ được, trong lòng có tâm sự, cứ lo lắng đề phòng.
Đổng Tú Xuân vội vàng chạy vào trong phòng Tô thị, hốt hoảng gọi: "Nương, không ổn rồi."
"Sao thế? Hoảng hốt cái gì?" Trong lòng Tô thị không khỏe, sắc mặt nhìn nữ nhi cũng không tốt, "Nhìn mày hấp ta hấp tấp thế kia, vừa làm việc đã để đại tiểu thư nắm được lỗi sai, mày quay về cái nhà rách của mày đi."
Đổng Tú Xuân nắm chặt tay, cúi đầu rất lâu sau mới nói: "Tỷ phu tới đón tỷ tỷ."
"Biết rồi." Tô thị lại nằm xuống, "Trước sau gì Cố gia cũng sẽ đến, trước sau gì tỷ tỷ của mày cũng sẽ về đó.
Nó không chết chìm, xem như mạng nó tốt."
Đổng Tú Xuân ngước mắt nhìn mẫu thân mình, mắt híp lại: "Nương, người có biết, nàng xin đưa Hồ ma ma sang bên kia, cha đã đồng ý rồi."
"Mày nói cái gì?" Tô thị ngồi bật dậy, vén chăn lên, chẳng thèm quản đến hình tượng gì nữa, vội vàng cao giọng hô nha hoàn phía bên ngoài, bảo bọn chúng đưa nước hầu bà ta rửa mặt thay y phục.