Trọng Sinh Vương Gia Cưng Sủng Thê Tử



Liễu Phù vẫn luôn cho Kim Tước theo sau Hồ ma ma, nói rằng sợ bà ấy đã có tuổi nên vất cả, để Kim Tước đến phụ việc.

Thực ra, là Liễu Phù bảo nàng ấy đến giám sát Hồ ma ma.

Chí ít trong mấy ngày nay, khiến cho người của Tô thị và Hồ ma ma không thể qua lại.

Ngoài ra, Liễu Phù còn đưa cho Hồ ma ma năm mươi lượng văn tiền, bảo Kim Tước cùng bà ta đi đến Hồ gia một chuyến.

Trái với lúc trước, bây giờ Liễu Phù càng xem trọng Hồ ma ma này hơn, kỳ thực bà ấy cũng không một lòng trung thành với Tô thị.

Nếu như một lòng một dạ với Tô thị, chó khôn không cậy hai chủ, thì sẽ không nhận lợi lộc từ chỗ nàng.

Con người sống đến tuổi của bà ấy, tất nhiên sẽ hiểu được thế thái nhân tình.

Sẽ không thật sự cho rằng, nàng ra tay hào phóng như thế , một lần vung tay là năm mươi lượng, là vì bà ta làm đồ hợp với khẩu vị của lão phu nhân.

Hay là, nàng đã sai rồi? Chuyện nàng rơi xuống nước, không phải do Hồ ma ma động tay động chân?

Nhưng nếu Hồ ma ma thật sự không có vấn đề gì, thì hôm nàng bảo đưa bà ta đến Cố gia ấy, Tô thị sẽ không lo lắng như vậy.

Lại nói, nàng rõ ràng nhớ rằng, ở kiếp trước, Đổng Tú Xuân trong lúc nóng ruột, đã nói hớ ra trước mặt nàng.

Chắc chắn là bà ta, không thể sai được.

Thế nhưng nếu vạn nhất không phải thì sao? Nếu không không phải Hồ ma ma động tay động chân, mà là người khác, thì những việc mà nàng đang làm bây giờ, chẳng phải đã uổng công rồi sao?

Liễu Phù càng nghĩ càng nôn nóng, gọi Kim Tước đến, bảo nàng ấy đi kêu Hồ ma ma đến nói chuyện.

Hồ ma ma có được năm mươi lượng của Liễu Phù, không những chuyện hôn sự của con trai đã được dàn xếp ổn thỏa, mà còn có thể giữ thêm chút bạc vụn.

Cũng sắp qua năm mới rồi, dùng chút tiền này mua đồ tết, nhìn đâu cũng thấy là việc tốt.

"Đại tiểu thư, nô tỳ mang lạp xưởng mới ướp trong nhà đến.

Nấu lên, đêm đến thì ăn.

Trong nhà cũng không có đồ gì tốt, chỗ lạp xưởng này, là con dâu cả của nô tỳ mang từ nhà đẻ đến, nói là rất thơm.", Hồ ma ma xoa tay, nụ cười có mấy phần lấy lòng, "Đại tiểu thư, thật sự nên cảm ơn người nhiều, người nói người vừa vung tay là đã vung ra năm mươi lượng ....!cái này làm sao để bảo đáp tiểu thư đây..."

Liễu Phù mím môi, cười: "Ma ma là người trong phủ, cũng nửa đời người làm công cho Liễu gia.

Điểm tốt của bà, ta nhìn thấy."

"Lại nói năm mươi lượng đối với ta mà nói, chẳng là gì.", Liễu Phù hiểu rõ nhất việc mua chuộc lòng người, nàng kéo tay của Hồ ma ma, "Xem bàn tay lạnh cứng của ngươi đi, không tốt đâu.

Kim Tước, lấy hộp cao Tuyết Lê đến đây, đưa cho Hồ ma ma."

Hồ ma ma vội nói: "Đại tiểu thư, cái này không được đâu."

Cao Tuyết Lê xuất xứ từ phường Hương Tuyết, là một sản nghiệp dưới tên Liễu gia.

Phường Hương Tuyết chính là cửa hàng son phấn, đừng nói trong huyện Phú Dương, mà ngay cả trong mấy huyện lân cận, cũng rất nổi tiếng.

Một hộp, hai lượng bạc.

Nàng ta da thô thịt dày, dùng làm sao được.

"Không có gì không được cả, ma ma bà gần đây đã vất vả rồi." Liễu Phù lấy cái hộp trong tay Kim Tước đưa đến, đặt vào trong tay Hồ ma ma, nắm chặt tay bà, "Nếu bà không nỡ dùng, thì cho con dâu bà dùng.

Tóm lại, ta cũng biết rằng bà muốn về Liễu phủ."

Ánh mắt xoay chuyển một vòng, Liễu Phù cười đến là khôn khéo.

"Di nương thiện tâm, thương các ma ma nhất.

Nếu như bà còn ở Liễu gia, bình thường lúc rửa rau làm cơm, còn có mấy nha hoàn phụ giúp bà một tay nhỉ?", Liễu Phù bâng quơ nói, "nhớ hôm đó, lúc ta muốn dẫn bà rời đi, di nương còn không nỡ nữa đấy."

"Đại tiểu thư.", tự nhiên Hồ ma ma khóc thành tiếng, nước mắt vòng quanh, "Nô tỳ...!nô tỳ thực lòng xin lỗi người."

Liễu Phù vừa nghe câu này, lặng lẽ nắm chặt tay.

Trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, nàng biết làm những việc này, chí ít đã không phí công.

Liễu Phù nói: "Ta biết, từ đầu bà đã không muốn theo ta, là sợ khổ cực, nhưng đây cũng là lẽ thường, ta không trách bà."

Liễu Phù biết, hành sự phải từ từ không thể gấp quá, dục tốc bất đạt, ngược lại sẽ lộ ra là mình có ý đồ khác.

Mặc dù, nàng làm như vậy quả thực là do có ý đồ khác.

"Không phải ạ, đại tiểu thư, không phải vì những chuyện đó." Hồ ma ma lời đã lên đến miệng, định nói ra, nhưng nhất thời ngừng lại.

Việc này nghiêm trọng, nếu bà nói ra, liệu đại tiểu thư có thể không trách bà chăng?

Liễu Phù nhìn bà ta một cái, liền biết, bà lão này còn chưa dám đắc tội Tô thị.

Bà ta chắc chắn cũng biết, địa vị của Tô thị trong phủ hiện giờ không thấp, nếu như đắc tội Tô thị, lật đổ được bà ta còn được.

Chứ nếu không lật đổ được Tô thị, những ngày tháng sau này của bà ta sẽ chẳng yên ổn gì.

Cha tín nhiệm Tô thị, Tô thị lại sinh được con trai, vì vậy, địa vị của Tô thị trong Liễu gia, đang dần dần vượt qua mẹ nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Phù lại khó chịu.

Sau này dã tâm của Tô thị lớn như vậy, còn không phải do vị cha tốt của nàng sao?

Nàng nói với cha cái gì, cha đều nói nàng tính khí không tốt.

Cho đến tận khi cha bị giam vào đại lao của Kinh Triệu Doãn, cha cũng không tin, thật ra, Tô thị sớm đã đục khoét Liễu gia rồi.

Trong lòng Liễu Phù nguội lạnh, có đôi khi nàng cảm thấy cha nàng rất tốt, có khi lại cảm thấy, cha nàng thật quá ngu ngốc.

Thế nhưng cha nàng ngốc sao? Nếu ngốc, sao có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựng lên cái cơ nghiệp to lớn thế này.

Có lẽ, sau này, cha cũng biết đến những thủ đoạn kia của Tô thị, có điều lâu ngày ở chung sinh tình cảm, tự mình dối mình, không muốn thừa nhận thôi.

Liễu Phù biết cha yêu nương, nhưng trong lòng cha, Tô thị cũng có một chỗ trống nhất định.

Đặc biệt là sau khi nương qua đời, bên cạnh cha chỉ có Tô thị.

Lâu ngày, nếu không sinh tình, mới là lạ.

Lại nói, nam nhân có sự nghiệp lớn, tâm luôn lớn như vậy.

Bọn họ thích kiểu phụ nữ hiền dịu nhu thuận, cũng sẽ tán thưởng những người phụ nữ thông minh.

"Tiểu thư." Kim Tước thấy chủ tử ngây người không nói lời nào, nên nhỏ giọng gọi một câu.

Dần dần Hồ ma ma cũng đè nén cảm xúc trong lòng lại, bàn tay vội vàng lau mồ hôi trên mặt, nói: "Đại tiểu thư, trong nồi còn đang hầm đồ, nô tỳ phải đi trông chừng."

"Đi đi.", Liễu Phù cũng chẳng còn tâm tình chơi trò vờn nhau với bà ta, phân phó Kim Tước, "Ngươi cũng qua đó giúp một tay."

"Dạ, tiểu thư." Kim Tước trả lời một tiếng, đi theo sau Hồ ma ma.

Không lâu sau, Cố Yến đẩy cửa đi vào.

Liễu Phù đang ngồi ngẩn người trên giường dưới cửa sổ, nghe có tiếng động, lập tức nhìn qua phía cửa.

Nhìn thấy phu quân của mình đang đi vào, vẻ mặt nàng lập tức đổi thành nụ cười.

Xỏ giày qua đón, thân thiết hỏi han: "Sao hôm nay chàng về sớm thế, chuyện bên ngoài xử lý xong rồi ư?"

Cố Yến đi vòng qua nàng, nhè nhẹ "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Liễu Phù cắn cắn môi, ngửa cổ trừng mắt, rồi lại mặt dày mày dạn bám theo Cố Yến.

"Chàng mệt không? Thiếp lấy chậu nước ấm đến để chàng rửa tay nhé." nói xong, không đợi Cố Yến trả lời lời đã lập tức chạy ra ngoài.

Rất nhanh, nàng đã bưng chậu nước ấm đi vào, để trên ghế rửa mặt.

Trong phòng ấm áp, Cố Yến cởi bỏ ngoại y, bên trong chỉ mặc bộ trung y màu đen.

Liễu Phù nhìn qua, hắn cũng nhìn lại.

Liễu Phù ngượng ngùng sờ lên cằm.

Hơi sợ, nhưng vẫn uyển chuyển bước qua đó, kéo tay của hắn, ngẩng đầu nói: "Chàng đã làm cái gì rồi? Mỗi ngày đều đi sớm về khuya, có mệt không đây."

"Sắp qua năm mới rồi, chàng cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ."

Liễu Phù cật lực làm một người vợ hiền, kéo hắn qua chỗ chậu nước, tay nhỏ trắng ngần ấm áp của nàng ôm lấy tay lớn nhuốm hơi lạnh của hắn, cùng đặt trong chậu nước, nàng tự mình giúp hắn rửa tay.

Lúc này nàng là thật sự quan tâm sao?

Cố Yến trừng mắt nhìn nàng, để yên cho nàng giúp mình, nửa buổi mới nói: "Hôm nay mời Lưu huyện lệnh uống rượu."

"Á?" Liễu Phù đột nhiên giật nảy người.

Hiện giờ, từ mà nàng không muốn nghe nhất, chính là "Lưu huyện lệnh" và "Nha môn".

"Sao lại thế? Chàng bị quấn vào vụ kiện cáo gì rồi?"

"Bên ngoài thì chẳng có gì, có điều trong nhà vừa hay có việc cần." Cố Yến nghiêng đầu, ánh mắt hơi cụp xuống, liếc Liễu Phù, như cười như không nói, "Hai ngày này có thể xuống giường rồi? Cơ thể khỏe chưa?"

Liễu Phù vội nói: "Khỏe thì khỏe rồi, nhưng không thể chịu kích động.

Nếu chàng mà làm ta kích động, ta...!ta lại sẽ bệnh đấy."

Thật sự nàng không muốn ly hôn đâu, nàng không muốn rời xa hắn.

Kiếp trước khổ cực, vất vả nàng chịu đủ rồi, kiếp này, nàng muốn theo hắn hưởng vinh hoa phú quý.

"Thật sao? Kích động?" Cố yến rút tay ra, lau vào khăn tay treo trên giá, rồi nói, "Ta lại không biết, mình có bản lĩnh này, có thể khiến Liễu Phù tiểu thư kích động.

Lúc trước, vô duyên vô cớ gây sự là nàng, hiện giờ, phỉ báng ta làm nàng kích động cũng là nàng.

Liễu đại tiểu thư nói cho ta biết, ta nên làm gì, mới có thể dỗ tiểu thư vui vẻ đây?"

Cố Yến ngồi xuống giường, người hơi nghiêng, nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp.

Quần áo bao lấy một đôi chân mạnh mẽ đầy sức lực, ánh mắt Liễu Phù nhìn chằm chằm từ chân hắn lên đến bắp đùi, sau đó mặt nóng dần lên, không dám nhìn nữa.

Cố Yến lợi hại, nàng biết chứ.

Đừng nhìn hắn bên ngoài trưng ra cái bộ mặt cao cao tại thượng không màng sự đời, sự điên cuồng của hắn, sự thô lỗ, sự tham lam vô bờ của hắn, nàng đều đã từng được chứng kiến.

Bởi vì đã từng được chứng kiến, nàng mới sợ.

Nghĩ đến đây, Liễu Phù vô thức lui về sau.

Nếu không phải có việc nhờ cậy hắn, thì nàng sẽ không đời nào đến gần hắn thế này.

Nhất cử nhất động của nàng, ngay cả một ánh mắt, toàn bộ đều lọt vào trong mắt Cố Yến.

Sắc mặt Cố Yến dần lạnh lẽo, nhất thời cũng không nói gì thêm.

Liễu Phù sợ đêm xuống hắn sẽ đòi ngủ cùng giường với nàng, vội nói: "Nhân lúc rảnh rỗi, thiếp trải giường cho chàng."

Cố Yến vỗ vỗ vài cái trên giường, lông mày nhăn lại thành hình chữ "Xuyên"

Liễu Phù bị dọa, không dám cử động nữa.

Cố Yến muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, chỉ đứng dậy choàng ngoại y rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Liễu Phù nhè nhẹ thở ra một hơi, đầu cũng đau nhức.

Lẽ nào, cứ chia giường thế này? Thế này cũng quá là không thực tế rồi?

Cả tối Cố Yến không quay lại, cả đêm Liễu Phù không ngủ.

Lão nhân gia bên kia, phái Anh Bà đến hỏi mấy lần.

Đến canh năm, Cố Yến mới trở về.

Nghe bên ngoài có tiếng động, Liễu Phù lập tức choàng áo ra đón.

Trong sân viện, Cố Yến đang múc nước giếng.

Thấy hắn quay lại, Liễu Phù nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vội vàng chỉnh đốn quần áo rồi qua đón hắn, nhìn thấy trên đầu hắn toàn là mồ hôi, mấy sợi tóc lại đông lạnh vào, Liễu Phù vội nói: "Thiếp đi đun nước, lát nữa chàng tắm nhé."

"Không cần đâu." Cố Yến chỉ nói ba từ, sau đó xách thùng nước vào nhà.

Liễu Phù thấy thế, lập tức theo hắn đi vào.

Trong phòng đốt đèn, thùng nước đặt ngay cạnh giường, Cố Yến đang cởi quần áo của mình.

Vốn dĩ Liễu Phù đang ngây ra nhìn, cho đến khi trên người Cố Yến chỉ còn một cái quần, nàng mới cảm thấy không đúng lắm.

Đột nhiên Cố Yến ngừng động tác trong tay lại, nhìn ra phía cửa, Liễu Phù giật nảy mình giống con thỏ bị dọa sợ.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Yến nội tâm diễn: Ngươi lại muốn ôm ta đùi, đi theo ta vinh hoa phú quý, lại không nghĩ cho ta ngủ, thật lấy ta đương ngốc tử 250 (đồ ngốc) sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui