Cố Yến bước lên trước một bước, Liễu Phù quay người chạy thẳng ra ngoài.
Liễu Phù đi vào phòng bên cạnh, Kim Tước và Hồ ma ma đã thắp đèn, đang mặc quần áo.
Nhìn thấy Liễu Phù, Kim Tước vội vàng chạy xuống giường: "Tiểu thư, sao người dậy sớm vậy ạ? Lại còn mặc ít vậy nữa, sẽ lạnh cóng mất."
"Không sao, ta qua đây ngồi một lát thôi.", Liễu Phù nhớ đến lời tam tẩu Tống thị nói với nàng lúc trước, cười nói: "Sớm thế này, các ngươi dậy làm cơm sao? Làm những gì thế? Ta học một chút."
Kim Tước nói: "Tiểu thư, người về phòng nghỉ ngơi một lát đi.
Nếu mà lão gia biết, lão gia sẽ mắng bọn nô tỳ chết mất."
Hồ ma ma cũng đã mặc xong y phục, ướm dây lưng lên, thắt vào, nói: "Đại tiểu thư, người về phòng ngủ một lát đi.
Trời vẫn còn sớm, người có gấp xuống dưới thăm nhị lão gia, cũng không vội vàng một khắc này được."
Hôm nay là mười sáu tháng chạp, là ngày Mạch nhi đầy tháng.
Nhưng Liễu Phù không phải vì điều này, chỉ giả nghiêm túc nói: "Người ta nói, gả chồng theo chồng, ta đã gả vào Cố gia thì phải học theo thói quen ở Cố gia.
Nhị thẩm và tam tẩu đều làm việc, không lý nào ta ngồi không hưởng phúc được.”
"Tiểu thư, người không giống với bọn họ." Kim Tước kiên trì nói, "Người là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã được nuông chiều, trước nay chưa từng chịu khổ bao giờ.
Lại nói, có nô tỳ đây không sợ cô gia bọn họ nói gì hết."
Liễu Phù lại nghĩ, Cố gia lão phu nhân, nhị phu nhân, tam thiếu phu nhân, có người nào không phải là cành vàng lá ngọc?
Đặc biệt là lão phu nhân, bà là cô mẫu ruột của thánh thượng đương thời, Lệ Dương đại trưởng công chúa.
Đã từng hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý nhưng khi phạm tội, thì dù có tôn quý hơn nữa, cũng phải từ bỏ, sống cuộc sống khổ cực.
Thật ra Liễu Phù không hề sợ khổ, nếu nói là khổ, lão phu nhân là nữ nhi nhà vương, mà phải mò mẫm từng bước đi trong nhà dân, chẳng phải là càng khổ sao?
Chịu khổ chịu thiệt nàng không sợ, nàng chỉ muốn làm việc mà bản thân cho là đúng.
Nếu đã quyết định ở lại Cố gia, thì nên cùng người của Cố gia đồng cam cộng khổ.
"Được rồi, đừng phí lời nữa.
Những lời thế này, ta sẽ không nhắc lại lần hai.", Liễu Phù lạnh mặt, lúc mà nàng nghiêm túc cũng mang đến cảm giác áp lực lắm đấy.
Mặc dù Kim Tước vẫn còn muốn nói gì đấy, nhưng nàng ấy cũng chỉ có thể thuận theo chủ tử an bài.
Hồ ma ma bêncạnh nói: "Nếu đại tiểu thư đã muốn làm trọn chữ hiếu, tất nhiên nô tỳ sẽ giúp người thành toàn.
Sáng hôm nay, nô tỳ sẽ dạy đại tiểu thư hai món điểm tâm.
Những ngày này ở đây, nô tỳ phát hiện lão thái thái rất thích ăn đồ ngọt.
Có điều, người già cũng không nên ăn đồ quá ngọt."
Hồ ma ma nói liên miên một hồi, hao tâm tổn trí nói rất điều có ích với Liễu Phù, thói quen ăn uống, khẩu vị ưa thích của Cố lão phu nhân đều được bà ta kể hết ra.
Hồ ma ma dạy Liễu Phù món tửu nhưỡng thang viên (*), Liễu Phù ghi nhớ từng bước từng bước mà làm.
(Tửu nhưỡng thang viên – 酒酿圆子: món này gần như tương tự với cơm rượu Việt.
Cơm rượu được dùng chung với bánh nếp viên – thang viên, thành món tửu nhưỡng thang viên, hay được pha thêm với hoa Mộc quế để thành món Quế hoa tửu nhưỡng.
Những món này được dùng để cúng Tổ tiên trong Ngày Đông chí.
Phổ biến tại vùng phía Nam
Kim Tước đang nhóm lửa, còn Liễu Phù thì theo sau Hồ ma ma bận bịu trên kệ bếp.
Ngoài trời đang dần hửng sáng, từ từ, cả con phố tràn đầy hơi thở nhân gian.
Tống thị đi vào phòng bếp, nhìn thấy Liễu Phù cũng đang ở đây, thì giật mình.
"Muội dậy từ lúc nào vậy?" Tống thị ngạc nhiên, sau đó thì mừng lắm, nhanh chân đi qua hỏi, "Muội làm món gì thế?"
Liễu Phù nói: "Hồ ma ma đang dạy muội làm tửu nhưỡng thang viên, nghe bảo lão thái thái thích ăn món này ạ."
Tống thị hít hít mấy cái, trong khoang mũi toàn là mùi thơm ngọt ngào, bèn ngưỡng mộ nói: "Hay lúc nào Hồ ma ma cũng dạy ta làm đi? Phu quân thường thức đêm đọc sách, ta đang định sẽ làm điểm tâm cho chàng mỗi tối."
Hồ ma ma không lưỡng lự gật đầu: "Khi nào tam phu nhân có thời gian, nói với nô tỳ một câu là được ạ."
Tống thị nói: "Vất vả cho mọi người rồi, có mọi người, ta được nghỉ ngơi không ít."
Hồ ma ma vội nói: "Không khổ ạ.
Đây đều là những việc mà nô tỳ và Kim Tước nên làm.
Tam phu nhân, đại tiểu thư, bữa sáng còn chút nữa mới xong, trong phòng nhiều khói, mọi người ra ngoài trước đi ạ."
Liễu Phù kéo tay Tống thị: "Vậy thì chúng ta đến chỗ tổ mẫu thỉnh an trước đi."
Ra bên ngoài, Tống thị mới nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thúc về rồi à?"
"Vâng, về rồi ạ." Bước qua bậc cửa, lại nói: "Sáng sớm chàng về rồi, bây giờ chắc đang nghỉ ngơi."
Tống thị lại hỏi: "Tối qua bọn muội lại cãi nhau à?"
Lại cãi nhau? Có cãi nhau đâu.
Có điều, cũng có thể gọi là giận dỗi nhỉ.
"Tam tẩu yên tâm, bọn muội không sao.
Dù sao, sau này muội sẽ không cãi nhau với chàng nữa."
"Như thế mới tốt." Tống thị che miệng cười, thì thầm nói, "Muội và tiểu thúc rất xứng đôi, mà nhé, tổ mẫu nói đúng lắm, chỉ có muội mới có thể áp đi cái tính khí kia của tiểu thúc."
Liễu Phù không dám tự khen như vậy, nàng áp được cái gì đâu.
Cái tính cách kia của Cố Yến, chỉ có thiên tiên hạ phàm mới trị được.
Có điều, nàng cũng không đá đổ cái bục cao của mình, chỉ hùa vào nói: "Tổ mẫu nói là trị được, vậy thì muội chỉ có thể nhờ vào phúc của lão nhân gia thôi."
"Muội thật là đáng yêu." Tống thị rất vui, hai người vừa nói vừa cười, đi vào trong phòng của Cố lão phu nhân.
Phòng của Cố lão phu nhân, Cố nhị phu nhân đã ngồi đó rồi.
Cố phu nhân cũng đã mặc chỉnh tề, nhìn thấy hai cháu dâu, nên mỗi tay kéo một người.
"Trừng Chi đang ngủ à?" Cả đêm lão phu nhân đều ngủ không yên, cứ lo cho cháu của mình, sau đó nghe Anh Bà nói là đã về rồi, bà mới yên tâm nghỉ ngơi một lát.
"Vâng." Liễu Phù đỡ lấy bà, "Sáng sớm nay đã về rồi, cũng không biết chàng đi làm cái gì ạ."
"Con không hỏi nó?", Sau khi lão phu nhân tự mình ngồi xuống, bèn cho con cháu cùng ngồi theo.
Liễu Phù trả lời: "Con không dám hỏi."
Cố nhị phu nhân cảm thấy rất thú vị: "Lần này trở về thê tử của Trừng Chi sao lại như biến thành người khác thế? Có vẻ hiền dịu đi không ít, đến cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng thủ thỉ nữa này."
"Nhị thẩm lấy cháu làm trò cười rồi." Liễu Phù giả vờ giận.
Cố nhị phu nhân nói: "Cháu đừng có nói oan ta, lời này không phải ta nói, là lão thái thái nhà chúng ta nói."
"Tổ mẫu!" Liễu Phù dậm chân, nũng nịu gọi.
Cố lão phu nhân cười đến rung cả mái tóc: "Những lời này là ta nói, ta cũng bảo thêm, Trừng Chi nhà ta lúc nào cũng làm mặt lạnh dọa người.
Đối với thê tử mình, nhìn thì như không để tâm.
Nhưng rốt cục không phải là vẫn qua đón người về đây hay sao? Hai đứa ở chung, làm gì có chuyện không xảy ra cãi vã, phu thê với nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, suy cho cùng vẫn là người một nhà, là người cùng bái đường thành thân, nâng rượu giao bôi mà."
"Mẫu thân nói đúng." Cố nhị phu nhân cũng cười, "Nếu có thêm đứa trẻ nữa, chơi cùng Giảo nhi và Doãn nhi, thì tốt biết mấy."
Nghe những lời này, lão phu nhân càng mừng, cảm thấy Cố nhị phu nhân nói thật là phải.
"Việc này không vội được." Vừa hay huynh đệ Cố Thành, Cố Yến dắt theo Doãn nhi, Giảo nhi đi vào, lão phu nhân vội nói, "Trừng Chi con đến thật là đúng lúc, vừa mới nhắc con đây.
Hai đứa các con, phải nhanh chóng cho ta một đứa chắt mập mạp, để ta vui hưởng tuổi già đấy."
Hai huynh đệ Cố Thành và Cố Yến, nghiêm chỉnh hành lễ với lão phu nhân.
Cố Thành cười góp vui: "Việc này cháu tán thành."
"Cháu cũng tán thành." Doãn nhi nói.
"Cháu cũng thế." Giảo nhi học theo ca ca.
Bé gái mới hai tuổi, tính thêm tuổi mụ cũng mới là ba tuổi, phát âm còn trệu trạo chưa rõ tiếng.
"Hai đứa bây biết cái gì." Cố lão phu nhân vẫy tay, gọi hai đứa trẻ qua đó, mỗi tay bà ôm một đứa.
Cười đủ rồi, lão phu nhân mới nghiêm túc nói: "Hôm nay là ngày cháu của Phù nhi đầy tháng, ta có một bị lễ vật, khi nào các cháu đi nhớ mang theo.
Anh Bà, ngươi đem ra đây."
*
Liễu Trùng Sơn phái xe ngựa tới đón nhi nữ, sau đó mới cùng nhau đi thôn Minh Tú.
Từ huyện Phú Dương thôn Minh Tú, xe ngựa chạy mất một canh giờ.
Cổng vào thôn Minh Tú, nữ tế của Liễu Trùng Hà, Trương Bách Nghiệp đã đứng dưới một gốc cổ thụ đợi từ lâu.
Nhìn thấy xe ngựa từ xa đi tới, hắn đã bước thật nhanh tới đón.
"Đại bá, nhạc phụ đại nhân bảo cháu ra đón người." Dáng người Trương Bách Nghiệp cân đối, làn da thì rất trắng, không giống như người phải làm ruộng.
Liễu Trùng Sơn xuống xe ngựa, ông chống hai tay hoạt động gân cốt, lại hít vào một hơi thật sâu.
"Vẫn là ở thôn quê thích, khó trách lão nhị vẫn muốn sống ở đây, không chịu chuyển lên thành thị." Liễu Trùng Sơn cảm thán.
Trương Bách Nghiệp cười lên, cung kính nói: "Nếu đại bá có thời gian, mời người thường xuyên về chơi ạ."
"Chắc chắn rồi." Liễu Trùng Sơn quan sát Trương Bách Nghiệp một hồi, bỗng nhiên cười lên vỗ vai hắn, rồi cùng đi vào trong thôn.
Người đằng sau vẫn chưa xuống xe, phu xe chầm chậm theo phía sau.
Một đoàn người, lần lượt đi đến nhà Liễu Trùng Hà.
Người trong thôn đều ùa ra, trẻ nhỏ thì chạy theo sau xe ngựa, ồn ào ầm ĩ.
Mặc dù Liễu Trùng Hà không chuyển đến phố huyện, thế nhưng Liễu Trùng Sơn vẫn bỏ tiền, giúp ông ấy xây hai cái trạch viện ở thôn Minh Tú.
Tám gian nhà lớn lợp ngói, bên ngoài có hai cái sân rộng, cùng mấy gian chứa đồ dùng lặt vặt.
Trong khắp thông Minh Tú này, thì nhà của Liễu Trùng Hà đã thuộc vào dạng giàu có nhất, cuộc sống thoải mái nhất.
Liễu Trùng Hà là người thật thà, mang đậm tính nông dân chất phác.
Ở trong làng, cũng giúp đỡ mọi người rất nhiều, cuộc sống với người xung quanh vô cùng hòa thuận.
Nhân dịp cháu ông đầy tháng, Liễu Trùng Hà mời toàn bộ người trong thôn đến dùng cơm, còn nói rõ là, tuyệt đối không lấy của họ một phân tiền, mọi người cứ tự nhiên ăn uống vui đùa thoải mái.
Xe ngựa dừng trước cổng nhà Liễu Trùng Hà, xóm đã có rất nhiều người đứng đó.
Một nhà lớn bé của Liễu Trùng Hà, đều đang đợi ở bên ngoài.
Sau khi lão thái thái xuống xe, Liễu nhị phu nhân Triệu thị cùng con dâu bé tiểu Triệu cùng đến dìu bà.
"Mạch nhi, chào mọi người đi." Thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi đang ôm bé trai trong ngực trêu chọc đứa bé đó.
"Nha nhi đừng đùa nữa, Mạch nhi bây giờ làm sao đã biết gọi được." Liễu Hà nói, nàng ấy là trưởng nữ của Liễu Trùng Hà.
(cùng phát âm là "hé"- Hà, nhưng Hà trong tên của Liễu Hà có nghĩa là "sen, cây sen", còn Hà trong tên Liễu Trùng Hà có nghĩa là "con sông")
Liễu lão thái thái sờ lên cái đầu bé bé của chắt trai, cực kỳ vui mừng.
Bà đang nghĩ, nếu như Hàng nhi cũng lấy vợ, chắc chắn sẽ sớm cho bà thêm một đứa chắt nữa để bế thôi.
"Nương, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi." Triệu thị thấy ngoài trời đang rét, sợ lão thái thái sẽ lạnh, "Trong phòng ấm áp, sớm nay con đã đốt than rồi ạ."
"Nhị tỷ." Liễu Nha gọi Liễu Phù, sau đó, đưa Mạch nhi cho Liễu Hà ôm, thân thiết kéo tay Liễu Phù, mắt lướt qua người Liễu Phù, rơi trên người Cố Yến, nhìn Cố Yến cười, "Chào tỷ phu ạ."
Cố Yến gật gật đầu với Liễu Nha, đứng chắp tay, không nói thêm câu gì.
Liễu Nha thì thầm vào tai Liễu Phù: "Nhị tỷ, đến phòng muội nói chuyện đi.
Lâu lắm chúng ta không gặp rồi, người ta nhớ tỷ lắm đấy.
Nhưng mà tỷ lại gả đi rồi, ngày sau muốn gặp tỷ khó khăn lắm đây."
Liều Phù nhìn qua Cố Yến, không nỡ bỏ mặc hắn.
Nói thật, cái tình cảnh này, Cố Yến có vẻ hơi lạc lõng.
Vốn dĩ tính cách Cố Yến không phải kiểu dễ hòa hợp, cũng có chút cao ngạo.
Mà những người mà hắn kết giao kia, cũng không phải kiểu nhà nông thật thà chất phác.
Kiếp trước, giờ phút này hắn đã ly hôn với nàng rồi, vì vậy, cái tiệc đầy tháng này, hắn đâu có đến.
Trong chuyện kinh doanh, hắn toàn tiếp xúc với những người khôn khéo tinh ranh.
Sau này gia đình được sửa án, trở về Quý kinh, vòng tròn quan hệ đều là thế gia cao quý.
Hắn không phải người nhiệt tình, người kết giao với hắn hầu như đều là những người cần cầu cạnh hắn.
Mà không phải là hắn hạ tự cao của mình xuống, chủ động tìm người khác giao du.
Liễu Phù nói với Liễu Nha: "Muội đi chơi trước đi, ta ở bên tỷ phu của muội một lát đã."
Cố Yến nhướn mày, nhìn thê tử mình một cái.
Liễu Nha dậm chân: "Tỷ phu có đại ca nói chuyện cùng rồi, hơn nữa nhị ca, tam ca đều ở đây, sao mà sợ tỷ phu lạc lõng được chứ? Tỷ phu mới không cần tỷ đi cùng đấy."
Bên kia Liễu Thực dài bước đi về phía cổng, nói với mấy người Trương Bách Nghiệp: "Heo nhà Khánh bá ở đầu thôn xổng chuồng rồi, đang gấp lắm.
Ai có thời gian, nhanh chóng đi giúp họ một tay."
"Nhị tỷ phu đang rảnh kìa." Liễu Nha lập tức chỉ Cố Yến.
Liễu Thực cười vỗ vỗ Cố Yến, khoác vai hắn nói: "Vậy thì cùng đi đi, giúp họ chút."
Liễu Phù kinh ngạc biến sắc, để Cố Yến đi bắt heo á?
"Đợi chút." Liễu Phù không muốn, kéo miệng nói: "Đại ca, đại tỷ phu đi là được rồi, chúng ta vừa xuống xe ngựa, còn mệt lắm đây."
Liễu Thực sững sờ trong chốc lát, nhìn về phía Cố Yến có chút ngượng ngùng.
Cố Yến không nói lời nào, chỉ vén vạt áo nhét vào trong thắt lưng.
"Đi thôi, cùng nhau đi."
"Vậy chàng cẩn thận một chút." Liễu Phù nhìn phu quân đứng bên cạnh, nhẹ nhàng dặn dò, "Để đại ca đại tỷ phu bọn họ bắt heo, chàng đứng đó là được rồi, nhất định không được để bị thương đấy.”
Cố Yến giật giật môi: “Biết rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tú ân ái nga ~
Cố Yến: Ngươi liền trang đi, ta yên lặng nhìn ~