Trong Thôn Có Một Cô Nương


Tháng ngày hạnh phúc cứ như nước chảy, trôi qua lúc nào không ai biết.

Ngày hai mươi tháng giêng, Trấn Bắc quân tới tập kết ở cửa Tây của kinh thành mang theo khí thế đằng đằng đầy uy vũ.

Theo cùng bọn hắn là vị Đại tướng quân đã từng lập nhiều chiến công hiển hách, giờ đây lại đang chuẩn bị bước lên hành trình hộ gia vệ quốc.

Ánh mặt trời cực kỳ xán lạn.

Trên người Lục Nguyên Sướng được khoác đầy binh khí.

Nàng đứng ở trên đài chỉ huy để tiếp nhận Hổ Phù từ tay Chính Sóc Đế.

"Đại tướng quân phải đi chinh phục Tây Hạ lần này, biên cương Đại Chu ta, xin nhờ cả vào ngươi." Chính Sóc Đế trấn trọng đem Hổ Phù đặt vào hai tay đang giơ lên cao của Lục Nguyên Sướng.

"Mạt tướng một lòng chiến đấu không màng sống chết, sẽ không phụ tín nhiệm của hoàng thượng!" Lục Nguyên Sướng cao giọng đáp.

"Lên đường thôi! Tất cả hãy bảo trọng!" Bộ dáng lúc này của Chính Sóc Đế, vừa có sự uy nghi của Hoàng Đế, lại vừa có sự quan tâm của người thân.

Ở trước mặt dân chúng, những biểu hiện này cực kỳ được lòng người.

Lục Nguyên Sướng xoay người lên ngựa, mang theo đoàn quân dạn dày chiến trận của mình đi ra chiến trường.

Trong đám người đưa tiễn còn có đám nô bộc của Lục phủ chen chúc cùng Cố Tiểu Phù và Trứng Gà.

Tất cả đều đến đây để tiễn đưa Lục Nguyên Sướng.

Khi Lục Nguyên Sướng đi tới trước mặt các nàng không một ai có biểu hiện nhi nữ thường tình.

Những điều muốn nói, muốn làm thì đều đã thu xếp thỏa đáng từ mấy ngày trước đây.

Nàng ra đi mà trong lòng rất an tâm.

Bởi vì nàng biết rõ, phía sau nàng đã có Cố Tiểu Phù chống đỡ.

"Mẹ, cha thật là uy vũ!" Trứng Gà nói khẽ ở bên tai Cố Tiểu Phù.

Cố Tiểu Phù nhìn đầy vẻ mặt sùng bái của khuê nữ thì không nhịn được mà hơi mỉm cười.

Bàn tay ngọc ngà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trứng Gà hướng về Lục Nguyên Sướng vẫy vẫy, đôi môi đỏ mấp máy không thành tiếng: "Hãy bảo trọng."
Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng gật đầu, mang theo nỗi hổ thẹn đối với vợ con của mình, trong lòng là sự cảm khái vô tận.

Nàng không muốn phải tiếp tục che giấu hùng tâm của mình nữa nên nhanh chóng bước đi.

Đúng vậy, bấy lâu nay nàng vẫn đang bị vận mệnh đẩy về phía trước, bây giờ nàng không còn muốn mất hứng vì bị động như vậy nữa.

Lần này nàng sẽ không lại nhu nhược, không né tránh.

Nàng không còn muốn phải khúm núm đối với người khác, cũng không muốn sinh mệnh người nhà của mình lại để cho kẻ khác đến uy hiếp.

Nàng muốn thoát khỏi cảnh khốn khó.

Nàng muốn được sống trong cảnh tiêu sái và tự tại.

Bởi vì quân tình khẩn cấp, Lục Nguyên Sướng cùng Trấn Bắc quân hành quân cực nhanh.

Trên đường đi qua, các châu phủ đều toàn lực phối hợp trong việc cung cấp lương thảo cùng đồ quân nhu.

Mỗi khi Trấn Bắc quân đi qua thành thị nào đó thì đều được bách tính trong thành hết sức hoan nghênh.


Ở Quan Trung, ở Vân, Tương, ở Cam châu uy danh của Trấn Bắc quân đều cực kỳ vang dội.

Trong khi đó quân kỷ của Trấn Bắc quân lại cực kỳ nghiêm cẩn, điều này càng làm cho bách tính thêm vừa ý.

Nói một câu đại nghịch bất đạo thì bách tính ở những khu vực này cũng chỉ biết đến Lục Nguyên Sướng mà không biết đến Chính Sóc Đế.

Vì đây đều là những vùng đất bị cướp mất đi được Lục Nguyên Sướng thu phục lại.

Công lao an dân của nàng cực lớn, đây cũng chính là vốn lớn của nàng.

Ở kinh sư, công lao giúp đỡ phò trợ lập nên tân quân là nơi mọi người cùng nhau phân chia, nhưng ở những khu vực này, quân công Lục Nguyên Sướng lại không ai sánh bằng.

Khi Lục Nguyên Sướng vượt quá Vân châu, vừa tiến vào Cam châu thì tại kinh sư đã cử hành cực kỳ long trọng lễ sắc phong hoàng hậu theo đúng chuẩn mực.

Lễ sắc phong này so với lễ tết thì lại càng xa hoa hơn nữa.

Từ phủ đệ Võ Uy Quận Vương đến hoàng cung đều được chăm sóc băng cách lót đường bằng thảm đỏ.

Còn ở hai bên đường, cứ cách hai trượng thì lại có một tên cấm quân đứng nghiêm, cách năm trượng thì lại có một chiếc đèn lồng.

Những bông hoa được tết từ giải lụa đỏ chăng dọc hai bên đường ngăn tách dân chúng ra.

Thế nhưng dân chúng ở phía xa cũng vẫn có thể thấy rất rõ chiếc kiệu hoa của hoàng hậu do ba mươi hai tên cung nhân mặc trang phục lộng lẫy vác trên vai.

Bên ngoài kiệu được phủ những tấm rèm được dệt bằng vàng, thân kiệu được khảm nạm bằng đủ loại bảo thạch.

Đặc biệt là ở trên đỉnh kiệu có một viên Dạ minh châu cực lớn, toả hào quang lấp lánh, lấn át hết thảy hào quang quanh đó.

Đội ngũ đón dâu thật dài, phải đi ròng rã một canh giờ mới đến được cửa Chính Dương.

Đến đây các nhạc công hợp tấu khúc nhạc chào mừng, còn Vương Mẫn thì được Vương Siêu cùng mấy huynh đệ đem Vương Mẫn đưa vào bên trong cửa Chính Dương, tại đây nàng được trao vào tay những người trong dòng họ.

Vương Mẫn lại được những người này dẫn dắt, chậm rãi đi vào đại điện Chính Đức.

Chính Sóc Đế ở trước cửa đại điện chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Mẫn đã đến.

Chính Sóc Đế đi xuống khỏi bậc thềm trải thảm đỏ, tự mình nghênh đón Vương Mẫn vào bên trong đại điện.

Nhạc được đổi sang điệu khác, điệu sắc phong hoàng hậu vang lên.

Sau khi Lễ bộ Thượng thư tuyên đọc chiếu thư sắc phong, Chính Sóc Đế tự tay đội cho Vương Mẫn thứ tượng trưng cho ngôi vị hoàng hậu, mũ phượng! Hai người cùng dắt tay nhau, ngồi chung trên một chiếc ghế bảo, tiếp nhận quần thần quỳ lạy.

Trên khuôn mặt xấu xí của Chính Sóc Đế mơ hồ hiện lên một nụ cười, khiến cho vết sẹo trên mặt của hắn trông lại càng kinh khủng hơn.

Với hắn mà nói, hành động cưới Vương Mẫn là để lung lạc Vương gia, lấy điều này để chống lại thế lực của Tống gia cùng Lục gia.

Cho dù trước đây Vương Mẫn có mất hết thanh danh thì hắn cũng không quan tâm.

Còn Vương Mẫn, cũng nở ra nụ cười hết sức đoan trang, hơn nữa còn cười đến đặc biệt phong tình.

Bởi vì nàng vào cung, cũng không phải vì vị trí hoàng hậu hay là để cho gia tộc vinh quang.

Mà vì tất cả mọi người đều ám chỉ cho nàng biết, Tam công chúa đã trở lại hậu cung, sau khi nàng vào cung sẽ được cùng Tam công chúa canh giữ cho nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Hai người đồng sàng dị mộng như vậy lại kết thành đôi phu thê tôn quý nhất trên đời này.

Lễ nghi kéo dài vô tận nên khiến người ta rất là mệt mỏi, thế nhưng Cố Tiểu Phù vẫn kiên trì chịu đựng.


Làm một mệnh phụ có tước vị cao, làm biểu muội của Vương Mẫn, không thể nghi ngờ Cố Tiểu Phù là người được Vương Mẫn chọn làm người bạn tốt nhất của mình.

Lần này thái độ Cố Tiểu Phù khác hẳn trước đây, không còn vẻ thanh cao như thường ngày nữa, mà lại tận lực trợ giúp Vương Mẫn đọ sức bên trong với đám mệnh phụ, xây dựng mối quan hệ thật tốt cùng Vương Mẫn.

Hết thảy những điều này cũng là vì Lục Nguyên Sướng, chỉ vì Lục Nguyên Sướng cùng với gia đình nhỏ này của các nàng.

Còn Vương Mẫn, sau khi đã trải qua nhiều sóng gió như vậy rồi, cuối cùng nàng cũng thành người hiểu chuyện.

Được Vương Siêu cùng với Vương phi Võ Uy Quận không ngừng khuyên bảo, nàng đã hiểu được một cách sâu sắc rằng sức mạnh đến từ Lục gia là cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ một khi cái ghế ngồi hoàng hậu của nàng thật vững vàng thì nàng mới có thể cùng Tam công chúa ở trong cung chăm sóc được cho nhau.

Mà để bảo vệ cho được vị trí hoàng hậu này của nàng, ngoại trừ cần sự hậu thuẫn mạnh mẽ của Vương gia, cũng cần Lục gia là đại diện cho sức mạnh của quân đội.

Vì vậy, Vương Mẫn đối với Cố Tiểu Phù lễ ngộ hơn rất nhiều, mà ban thưởng đối với Trứng Gà lại càng đặc biệt.

Khánh yến hoa lệ này kéo dài tới bảy ngày mới kết thúc.

Đến lúc này, cho dù Cố Tiểu Phù có đến vạn phần không muốn thì vẫn lệnh cho Lục Ngũ tự mình hộ tống Trứng Gà trở về thôn Lạc Khê.

Cũng đến lúc này, Cố Tiểu Phù mới hiểu rõ hơn nỗi khổ tâm của Lục Nguyên Sướng.

Để Trứng Gà ở lại thôn Lạc Khê cho lão lang trung trông coi mới là biện pháp an toàn nhất.

Cho dù mai sau nàng cùng Lục Nguyên Sướng có thất bại thì Chính Sóc Đế cũng sẽ tìm không được Trứng Gà để xả giận.

Lúc ra đi, Trứng Gà tỏ ra cực kỳ oan ức.

Bình thường nàng là một tiểu cô nương hết sức thận trọng, vậy mà lúc này lại khóc như mưa, luôn miệng nói cha mẹ không muốn mình nữa.

Những lời đó của nàng đã làm cho tâm can Cố Tiểu Phù đều tan nát.

Lúc đưa tiễn nàng cứ theo mãi đến tận lúc ra khỏi thành ba mươi dặm mới chịu nghe lời Tống Văn Quý khuyên bảo mà dẹp đường hồi phủ.

Trở về phủ không được bao lâu thì Cố Tiểu Phù bị bệnh.

Điều này đã làm cho Lục Nhị sầu gần chết.

Tất cả mọi người của Tống gia cũng sầu gần chết.

Tất cả mọi người đều nhìn vào hài tử trong bụng Cố Tiểu Phù, nếu mà có làm sao, ai sẽ làm người đứng ra nói chuyện với Lục Nguyên Sướng được đây!
Sau khi Vương Mẫn biết được liền phái thái y vào ở trong Thái Bình Hầu phủ, mỗi ngày đều dốc lòng chăm sóc.

Mãi đến tận khi xuân về hoa nở, Cố Tiểu Phù mới hồi phục trở lại mà vào cung tạ ân.

Đi lại được mấy lần thì trở thành bằng hữu của Vương Mẫn, không có gì để giấu nhau nữa.

Trong khoảng thời gian này Vương Mẫn vẫn không ngừng ở trong cung âm thầm tìm kiếm, thế nhưng cũng không thể phát hiện ra được bất kỳ dấu vết nào của Tam công chúa, ngoài một ít thông tin mờ mịt.

Cố Tiểu Phù biết được những việc này nhưng nàng không hề nói gì, chỉ dùng lời nói nhỏ nhẹ để trấn an Vương Mẫn.

Đến trung tuần tháng ba thì Lục Nguyên Sướng tới được thành quan trọng nhất của Tây cảnh -- thành Liệt Phong.

Nhưng so với việc nàng hành quân gấp gáp bao nhiêu thì sau khi vào thành Lục Nguyên Sướng lại tỏ ra thong thả bấy nhiêu.


Nàng vẫn chưa lập tức phái binh diệt địch ngay mà lại để cho tướng sĩ an nhàn tĩnh dưỡng.

Nếu như có quân địch đột kích, thì cũng chỉ lấy cung tên đẩy lùi quân địch, nghiêm cấm ra khỏi thành ứng chiến.

Cứ như vậy đến ba, năm trận, quân Tây Hạ bị loại bỏ đi một ít nhân mã.

Tường thành của thành Liệt Phong cực kỳ cao to, do năm đó đã được Quách Đạt Minh dốc lòng xây đắp, sửa chữa mà trở thành dễ thủ khó công.

Nếu như quân Tây Hạ muốn đi vào được cảnh nội của Đại Chu mà không phải hạ được thành Liệt Phong thì không thể.

Sau khi Tây Hạ vương biết được Lục Nguyên Sướng cùng Trấn Bắc quân đã đến, hắn cũng tự biết Lục Nguyên Sướng chỉ là đang giả vờ, cũng như biết được Trấn Bắc quân dũng mãnh.

Vì vậy mà hắn tăng binh thêm mười vạn, khiến cho bầu không khí biên cảnh càng ngày càng trở nên ngột ngạt hơn.

"Đại tướng quân, Trấn Bắc quân ta chỉ mới có hơn bốn vạn quân, thêm vào số quân trú ở nơi đây cũng chỉ mới có bảy vạn.

Tinh binh Tây Hạ lại có gần hai mươi vạn.

Cuộc chiến này sợ là đánh không dễ a ~" Phùng Hoài đã thăm dò được quân tình, đối với việc binh lực hai bên chênh lệch đến như vậy thì rất là lo lắng.

"Ai nói chúng ta muốn cùng Tây Hạ đánh nhau? Hãy quên mấy cái trò chém giết kia đi đã.

Hai mươi vạn đại quân của hắn đang ở biên cảnh kia, việc cung cấp lương thảo đồ quân nhu sẽ rất khó khăn.

Chờ thêm chừng ba, năm tháng thì hắn sẽ tự rút quân mà thôi." Lục Nguyên Sướng nói với vẻ dửng dưng như không.

"Thế nhưng hoàng thượng lại liên tục giục tiến quân để phá địch, chúng ta cũng không chờ nổi đến lúc đó a ~" Phùng Hoài vẫn rất băn khoăn.

Dĩ nhiên là hắn hiểu rằng không thể liều, nhưng mà lệnh hoàng thượng cũng không thể trái.

"Một khi quân đội đã ra bên ngoài, ngoài lệnh của tướng quân ra, không nhận lệnh của ai nữa.

Nếu không được như vậy thì chúng ta giải giáp, để hoàng thượng tự mình đi đánh lấy." Lục Nguyên Sướng hất tay, lệnh cho Lương Bảo Đảm hoàn tất an bài việc phòng ngự, còn mình thì đi định ngày hẹn với giới quý tộc Tây cảnh uống rượu.

Nếu nói Tây cảnh, thì phải biết rằng các quý tộc đã sớm bị Quách Đạt Minh đầu độc ra thành tư tưởng phản kháng mãnh liệt.

Chỉ là bọn hắn không ngờ rằng Quách Đạt Minh vào đến kinh rồi vẫn còn bị thất bại, con vịt đến miệng rồi lại bay đi.

Từ lúc Chính Sóc Đế đăng cơ đến nay, bởi vì mối quan hệ của Tây cảnh với Quách Đạt Minh mà tháng ngày của đám quý tộc này tưởng chừng đảm đương không nổi nữa.

Giới quý tộc bị triều đình tùy ý bóc lột, còn dân chúng thì phải chịu thuế má so với các nơi khác cao hơn không ít.

Có một số thế lực quý tộc ở Tây cảnh hận Chính Sóc Đế đến nghiến răng, nhưng mà bây giờ bọn họ thế đơn lực bạc, chỉ có thể nuốt hận vào bụng mà thôi.

Tại thời điểm bọn họ khó khăn nhất thì cái người tâm phúc triều đình là Lục Nguyên Sướng từ phái tạo phản thành người chiến thắng.

Vị Đại tướng quân hung hăng nhất của Đại Chu lại xuất hiện, điều này làm cho quý tộc của Tây cảnh mừng đến phát điên.

Nhìn quý tộc Bắc cảnh người ta mà xem, theo Lục Nguyên Sướng thì được ăn ngon uống say, tước vị cũng thăng, đất đai nhiều hơn, quyền thế lớn hơn làm cho bọn họ đến đỏ con mắt.

Mà cách Lục Nguyên Sướng làm người, giới quý tộc Tây cảnh đã sớm nghe được rất là rõ ràng.

Phúc hậu, trượng nghĩa, chỉ cần theo người này hắn sẽ liền vì ngươi che gió che mưa.

Nếu trên người bọn họ có dấu hiệu tạo phản thì chỉ cần một câu nói của Lục Nguyên Sướng liền sẽ bị trừ diệt, không đi cùng với hắn thì còn với ai nữa.

Quách Đạt Minh bị bại trận là bởi một tay Lục Nguyên Sướng.

Nhưng với tình thế trước mắt, giới quý tộc Tây cảnh cũng không thèm nhớ tới mối thù cũ này nữa.

Bọn họ chỉ hận Chính Sóc Đế.

Ai bảo Chính Sóc Đế đăng vị để tự mình biến thành bia đỡ đây.

Sau khi Lục Nguyên Sướng đến thành Liệt Phong, ngoại trừ tăng cường việc phòng ngự, thời gian còn lại đều dành cho việc lung lạc quý tộc Tây cảnh.

Vì hai bên ăn nhịp với nhau như vậy nên chỉ ngắn ngủi trong hai tháng, Lục Nguyên Sướng đã lôi kéo được không ít người, chẳng khác nào Giao Long vào biển lớn, không đánh lên thành sóng lớn thề không bỏ qua.


Có điều, dù Lục Nguyên Sướng không xuất binh, nhưng cũng không thể đắc tội với Chính Sóc Đế.

Vì vậy mà cho trạm dịch đem thư tấu trình lên, hôm nay đánh một trận nhỏ, diệt địch được năm ngàn, quân ta tổn thất ba ngàn, thắng nhỏ.

Ngày khác đánh một trận nhỏ, diệt địch được ba ngàn, quân ta tổn thất một ngàn.

Cứ như vậy trạm dịch không ngừng truyền tin đến triều đình, thỉnh thoảng lại cầu cần lương muốn thưởng.

Chính Sóc Đế tự mình nhẩm tính, sau khi Lục Nguyên Sướng đến thành Liệt Phong, Trấn Bắc quân đã bị tổn thất hơn một vạn, còn quân Tây Hạ thì bị tổn thất chừng hai, ba vạn, như vậy là rất tốt.

Làm sao Chính Sóc Đế lại có thể ngờ được rằng, những tin quân báo này đều là tin giả dối chứ không có thật.

Trong khi đó, quân Tây Hạ lại vì Lục Nguyên Sướng không chịu xuất chiến mà đã tức giận đến phát điên lên.

Ngày đi tháng đến, chẳng bao lâu kinh sư đã vào hạ.

Cố Tiểu Phù bộ quần áo bằng lụa mỏng manh, ở bên hành lang xem thư Lục Nguyên Sướng gửi về, thỉnh thoảng trên mặt lại hiện lên nụ cười ngọt ngào.

"Vợ thân yêu của ta, đây là đôi lời thăm hỏi cùng báo tin.

Kinh sư hẳn là đã vào mùa hạ rồi, bởi thời tiết nơi này cũng đã trở thành khô nóng.

Những lúc hành quân ta vẫn thường nhớ tới người vợ yêu quý cùng con nhỏ, không biết hài nhi có ngoan ngoãn hay không? Công việc ở Tây cảnh hiện giờ đã hoàn toàn tốt đẹp, trên dưới thống nhất thành một thể, đều nghe theo hiệu lệnh của ta.

Ta đã mở rộng được thêm mười vạn quân, lúc nào cũng chăm chỉ thao luyện, năm sau đã có thể làm được việc lớn.

Người được vợ phái đến đây ta đã thu nhận rồi.

Người này rất giỏi trong việc kinh doanh, đã thu được hơn một vạn mẫu đất ở Tây cảnh, việc cấp lương thảo cho mười vạn đại quân là dư sức, vợ hiền đừng lo lắng nhé! Nghe nói 50 ngàn tinh binh do biểu ca Vương Siêu thu nhận, hoàng thượng có ý định thu về tự sử dụng, không biết thực tế là thế nào? Lại nghe nói hoàng thượng trưng binh toàn quốc, số lượng lính mới đạt hơn 200 ngàn, không biết có đúng như vậy hay không? Ta ở nơi biên cảnh này vẫn thường nhớ mong tới vợ hiền đang hoài thai.

Cho dù mọi người có mời tửu yến thì ta cũng chỉ uống rượu thưởng khúc nhạc, cũng không có nô tỳ làm bạn.

Nơi đây vẫn lấy chuyện ta sợ vợ làm lời đùa bỡn.

Mỗi khi nghe nói như vậy, ta đều có cảm giác rất là vinh quang..."
Cố Tiểu Phù đọc đi rồi đọc lại mà cười rơi lệ, tay khẽ vuốt cái bụng tròn thành nửa cánh cung, ôn nhu nói: "Cha đang rất nhớ chúng ta.

Tháng ngày của nàng hẳn là đã trải qua rất thảm đây mà."
"Phu nhân, gió nổi lên rồi, chúng ta vào nhà thôi." Bình Nhi đã thành phụ nhân.

Bởi vì Lục Nguyên Sướng không có ở đây, nên ngoại lệ vẫn ở lại bên người Cố Tiểu Phù để hầu hạ.

Cố Tiểu Phù để cho Bình Nhi nâng mình đứng dậy rồi chậm rãi vào trong nhà, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bình Nhi, hãy cho Lục Nhị đưa lệnh bài theo, ta muốn gặp hoàng hậu."
"Phu nhân, thân thể ngài đã rất nặng nề..."
"Không cần phải lo lắng quá, thân thể ta vẫn khỏe.

Đứa nhỏ này so với tỷ tỷ của hắn ngoan hơn rất nhiều, không sảo cũng không nháo." Cố Tiểu Phù đánh gãy lời Bình Nhi muốn khuyên giải, vẫn quyết định tiến cung.

Lời ngon tiếng ngọt của Lục Nguyên Sướng nàng đã nhìn thấy, nỗi lo lắng của Lục Nguyên Sướng nàng lại càng thấy rõ hơn.

Trong tay Hoàng thượng có bao nhiêu binh mã, nhất định nàng phải điều tra cho rõ.

Cố Tiểu Phù để Bình Nhi đốt đuốc lên, tự mình viết thư cho Lục Nguyên Sướng, tuy rằng các nàng đã dùng mật ngữ để câu thông, nhưng vì để bảo đảm an toàn, không thể không tiêu hủy.

Cố Tiểu Phù vừa để Bình Nhi giúp thay y phục lại vừa âm thầm tính toán.

Trước mắt Lục Nguyên Sướng đành phải dựa vào tinh binh mình đang có trong tay mà tùy cơ ứng phó.

Nhưng cũng vì chuyện Lục Nguyên Sướng không tích cực ứng chiến mà Chính Sóc Đế tỏ ra khá là bất mãn.

Nếu như Chính Sóc Đế tự mình xuất binh, thì ưu thế mà Lục Nguyên Sướng đang có sẽ không còn sót lại chút gì.

Điều làm cho Cố Tiểu Phù sợ nhất, chính là Chính Sóc Đế điều động Lục Nguyên Sướng trở về kinh, rồi phái người khác vào Tây cảnh ứng chiến.

Nếu chuyện như vậy xảy ra thì hết thảy nỗ lực nàng cùng Lục Nguyên Sướng làm từ trước đến nay đều trở thành uổng phí..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận