Trong Thôn Có Một Cô Nương

Ngày mười lăm tháng giêng cũng là tiết nguyên tiêu, người cùng trăng đều đang vào lúc viên mãn, đó hẳn là ngày khởi đầu thật tốt.

Ngày hôm đó, ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi cùng làn gió thổi nhẹ, toàn bộ thôn Lạc Khê đều tràn ngập trong một bầu không khí vui vẻ. Hôm nay chính là ngày đại hôn của thủ phủ thôn Lạc Khê, Lục đại quan nhân.

Vì hôm qua đã được dự tiệc mời riêng, do Lục Nguyên Sướng linh động mà có, thôn dân Lạc Khê đối với Lục gia đã tỏ ra cực kỳ thân thiết. Giữa thời buổi thiên tai đói kém này, vậy mà lại được ở Lục gia thịt rượu tận hứng, lẽ nào lại không cao hứng đây?

Từ rất sớm Dương Minh đã mặc một bộ y phục mới, hắn sắp xếp cho các tráng hán tiểu tử* tạo thành đội ngũ đón dâu đến Lục gia chờ tân lang đi đón tân nương trở về. Đừng thấy thôn dân trong ngày thường ăn mặc không theo kiểu dáng nào mà xem nhẹ, hãy xem, hiện tại ai cũng mặc bộ đồ mới, chải chuốt lại tóc, hơn nữa nhìn ai cũng một thân bắp thịt, tinh thần hùng dũng, diện mạo oai vệ khỏi nói có bao nhiêu khí thế.

Nhưng mà bọn họ chờ mãi, chờ mãi vậy mà tân lang quan vẫn còn chậm chạp không xuất hiện. Dương Đại nương cài lên một cái trâm cài đầu rồi vô cùng lo lắng đi vào phòng nhìn thử. Tân lang vẫn đang ngủ thật ngon đây.

* Tráng hán tiểu tử: Thanh niên khỏe mạnh chưa vợ.

Tối hôm qua vì Lục Nguyên Sướng bị kích động quá mức, nên không cách nào ngủ được. Chỉ đến lúc rạng sáng, khi không chịu đựng được nữa mới thiếp đi thành một giấc ngủ ngon, nếu không thì làm sao chậm trễ được đây.

Dương Đại nương tức giận đến gần chết. Nàng vừa đem Lục Nguyên Sướng từ trên giường kéo đổ ập xuống đất vừa mắng liên hồi: "Ai gả cưới vợ mà không căng thẳng chứ. Vậy mà ngươi, cái tên vô tâm không phế này lại ngủ như chết! Phù nương còn chờ ngươi đi đón đây. Ngươi xem đi, mặt trời đã sưởi nóng cái mông rồi mà vẫn còn ngủ. Lục gia còn phải dựa vào ngươi để khai chi tán diệp đây."

Dương Đại nương vừa mắng vừa đem bộ y phục dành cho tân lang được đem từ Chúc gia tới khoác lên người Lục Nguyên Sướng. Rồi chải đầu, rửa mặt, buộc hoa hồng, làm thân mẹ đẻ mà đem Lục Nguyên Sướng ăn diện thật chỉnh tề.

Lục Nguyên Sướng chỉ biết ngây ngốc đi ra cửa, ngoài cửa các tráng hán không khỏi che miệng cười nhạo nàng. Nông hộ cưới vợ không phải là chuyện dễ dàng, ai lại không sốt sắng. Cũng chỉ có Lục đại quan nhân mới lười nhác như vậy được thôi.

"Lục hiền đệ, lên ngựa đi. Nếu không đi nữa sợ là tân nương chết vì chờ quá sốt ruột thôi." Quản Trọng nín cười, đem con ngựa đầu đội hồng hoa lớn dắt đến trước mặt Lục Nguyên Sướng.

Mấy ngày trước đây Quản Trọng trở về Phần Thành, đem việc Lục Nguyên Sướng trở thành thân quân của Vương Siêu nói cho Quản lão đại nghe, Quản lão đại liền giao cho Quản Trọng phải hết lòng giúp đỡ Lục Nguyên Sướng lo liệu việc kết hôn. Vì vậy mấy ngày nay, Quản Trọng đã rất nhiều lần lui tới giữa Phần Thành cùng thôn Lạc Khê. Hắn không chỉ có tìm kiếm gà vịt thịt cá chu cấp cho Lục Nguyên Sướng, mà còn đặc biệt vì nàng chuẩn bị tuấn mã cùng kiệu rước dâu.

Ở nông thôn, đón dâu mà có được đầu lừa đã là tốt lắm rồi. Còn ngựa cùng cỗ kiệu, đó là thứ mà người ta dù chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới.

Lục Nguyên Sướng vỗ vỗ mặt của mình rồi nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, mang theo đội ngũ đón dâu thật dài hướng về Chúc gia đi tới.

Dọc theo đường đi, chiêng trống vang trời, niềm vui tràn ngập. Có không ít hương dân ở hai bên đường đều dừng chân quan sát. Khi bọn họ mới nghe nói là Lục gia cưới vợ thì từng cái từng cái miệng đều giương lên thật to, đầy vẻ mặt là không dám tưởng tượng. Đây không chỉ vì chiêu thức đón dâu quá mức long trọng, mà chính là cái người Lục Nguyên Sướng kia, vậy mà lại còn có thể lấy được vợ, hơn nữa lại còn là nghĩa nữ của Chúc Bảo trường. Thật sự là sấm giữa trời quang.

Ai có thể tin nổi, năm đó cái người Lục Nguyên Sướng này ngay cả một hoa cúc khuê nữ đều cưới không nổi. Vậy mà bấy giờ hắn lại có phúc lớn cưới được vào tay nghĩa nữ của Chúc Bảo trường!

Đến Chúc gia, tất nhiên là lại một phen hành lễ bái kiến, sau đó Lục Nguyên Sướng liền dẫn Dương Vinh cùng những người đi cùng đi đến hậu viện đón Cố Tiểu Phù.

"Tiểu cô cô, Lục dượng đến rồi! Lục dượng tới đón ngươi!" Chúc Tiểu đại lang cất giọng trong trẻo lao vọt về phía Cố Tiểu Phù báo tin vui.

"Tân nương, mau ra đây. Lục Đại lang ta tới đón ngươi."

"Chúng ta muốn xem tân nương, ha ha!"

Cố Tiểu Phù nghe thấy vậy thì trong lòng không khỏi hồi hộp cùng luống cuống. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến một ngày này.

Trong phòng Cố Tiểu Phù đám nữ nhân thấy thế còn tưởng rằng Cố Tiểu Phù sợ hãi đây, ai bảo bên ngoài các hán tử hung hăng quá mức. Các nàng mang khăn voan màu đỏ cho Cố Tiểu Phù che mặt, họ kéo tay nàng mà nói: "Phù nương, ngươi đừng sợ. Để tỷ muội chúng ta đi gặp bọn họ, nhất định không để ngươi chịu thiệt."

Cố Tiểu Phù nghe xong lại càng căng thẳng, lần này sợ là Lục Nguyên Sướng sẽ bị đám phụ nhân e sợ thiên hạ không loạn này làm khó dễ mất. Nàng vừa định xốc khăn voan lên ngăn cản thì lại bị Chúc tiểu thư kéo lại.

"Phù nương, ngươi cứ ngồi yên đó. Nếu không thể cho Lục Đại lang một ít ra oai phủ đầu thì sợ là hắn vì quá đắc ý mà sau này sẽ bắt nạt ngươi. Phù nương, ngươi nên nhớ là còn có nhà cha mẹ của ngươi đây." Chúc tiểu thư đem Cố Tiểu Phù ngồi lại trên giường, còn mình thì không nhịn được kích động, cũng xông ra bên ngoài gia nhập đám người đi đùa giỡn Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng mang theo một đám tráng hán ở ngoài phòng kêu la, lúc này rốt cục nàng cũng đã tỉnh táo trở lại. Thật kích động a, nghĩ đến Cố Tiểu Phù đang ở trong phòng kia, trong lòng hào hứng đến tràn đầy, thật chỉ muốn hướng về trong phòng xông tới.

"Này Lục Đại lang, thật không có quy củ gì. Muốn tiếp tân nương tử sao? Đã biết quy củ chưa?" Đúng lúc này các phu nhân vừa ra đến, liền oanh oanh yến yến mà đem Lục Nguyên Sướng đẩy ra ngoài cửa, nhân cơ hội còn véo thêm hai cái. Ai bảo Lục Nguyên Sướng một thân hồng y, nhìn qua quả là tú sắc khả xan đây.

"Các vị chị dâu, tỷ tỷ, A Nguyên có lễ, đây là tiền mừng, kính xin chị dâu cùng các tỷ tỷ có thể giơ cao đánh khẽ." Lục Nguyên Sướng nhìn các phu nhân từ trang phục đến trang điểm đều rất lộng lẫy, trong lòng run cầm cập. Nàng ra trận giết địch không sợ, sợ nhất chính là những cô gái được chiều chuộng như vậy, một khi họ mà nháo trò lên, nàng biết làm sao đây.

Hai tay Lục Nguyên Sướng nâng lên chỗ tiền mừng đã chuẩn bị trước, lại còn khom lưng hành lễ nữa. Các hán tử thấy một loạt thiếu phụ bắt nạt Lục Nguyên Sướng như vậy, tuy rất buồn bực vì thấy nàng không tiền đồ nhưng lại không dám phản bác. Bọn họ cũng sợ phụ nhân a, đặc biệt là phụ nhân xinh đẹp.

Mà Chúc gia đây, luôn luôn có truyền thống đèn sách thơ phú, nữ tử trong dòng họ cũng đều được đọc sách học chữ. Hơn nữa Chúc gia một nhà của cải giàu có, bồi dưỡng nữ tử tuy nói không phải đều xinh đẹp như hoa, nhưng khí chất thì không thể bàn cãi. Các nàng cùng nhau xếp hàng ngang, chặn ngay ở cửa. Muốn đi vào lĩnh Cố Tiểu Phù sao? Thực sự là làm khó dễ một đám hán tử vốn không sợ trời không sợ đất mà.

Chúc tiểu thư cười híp mắt nhận lấy tiền mừng rồi nũng nịu nói: "Lục Đại lang, ngươi có biết quy củ khi cầu cưới nữ tử của Chúc gia ta hay không?"

"Tiểu đệ không biết, kính xin đại tỷ nương tay một chút." Lục Nguyên Sướng cúi đầu chắp tay nói lấy lòng.

"Chúc gia ta đều là môn đệ thư hương, làm con rể dĩ nhiên phải biết viết văn thông tỏ. Ta đây ra vế trên, nếu ngươi có thể đối được vế dưới, ta liền để ngươi đi vào đón Phù nương." Chúc tiểu thư ra cái vẻ không làm được thì không xong, kỳ thực nàng đang không ngừng nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng có đến Chúc gia mấy lần trước đây, nhưng nàng cũng chỉ vội vã gặp mặt một hai lần, chính xác là nhìn thấy từ xa xa. Hiện tại nàng cùng Cố Tiểu Phù cảm tình đã rất sâu nặng, nên lại càng muốn nhìn kỹ hơn cái người em rể này.

Theo lời đồn thì người em rể này võ nghệ hơn người, làm người lại khiêm tốn. Hôm nay gặp mặt thì quả thực đúng như vậy. Vóc dáng cao ráo, da dẻ mịn màng, nếu như da trắng thêm một chút, trong tay cầm một cây quạt gì đó thì đúng là một giai công tử nho nhã. Nếu như còn có thể ngâm lên mấy bài thơ thì chẳng phải làm người ta mê chết hay sao.

Bên này Chúc tiểu thư nhìn thấy mà thực thoả mãn, nhưng ở đầu kia Lục Nguyên Sướng lại há hốc miệng. Đầy một đám hán tử đều là những người thô kệch. Với họ việc lên núi đánh con cọp không thành vấn đề, nhưng ba cái chuyện ngâm thơ đối xướng này, còn không phải là làm khó bọn họ hay sao? Lục Nguyên Sướng cố đè nén cơn giận trong lòng xuống, phải nhớ nàng cưới được người vợ này nào phải dễ dàng, vậy mà đến thời khắc này rồi lại còn phải đối câu đối, nàng làm sao mà làm được đây?

Lúc này Lục Nguyên Sướng rất nhớ mẹ của nàng. Nếu như mẹ vẫn còn ở đây, có lẽ là hôm nay nàng cũng đã có thể ngâm được mấy bài thơ.

Ở đầu kia các phu nhân thấy các hán tử từng cái từng cái mặt đỏ bừng lên, khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu. Đối lập với đám người văn nhược mà các nàng được gả cho, những người được Lục Nguyên Sướng mang đến đều là những tráng hán ngay thẳng, ngang tàng, thân cao bảy thước, lại được chọn lựa tỉ mỉ. Hiện tại một đám tráng hán đứng chung một chỗ, cái cỗ khí tức khỏe khoắn kia tỏa ra nồng đậm khiến cho các phu nhân vốn được nuôi dưỡng ở bên trong khuê phòng này rất là kinh ngạc.

Chúc tiểu thư trầm tư một chút rồi đọc: "Mười lăm Nguyên tiêu, trăng viên*, người viên, mọi chuyện viên."

Lục Nguyên Sướng vừa nghe liền làm ra vẻ trầm tư. Kỳ thực nàng làm sao có thể nghĩ ra được vế dưới, trong đầu của nàng thì đều là tròn tròn viên viên. Viên thì phải đối với cái gì, đối với đánh có được không? Món đồ gì là đánh đây? Lục Nguyên Sướng méo miệng trầm tư suy nghĩ, có điều nàng không thấy miệng mình thực sự là đang bị đánh nha.

* Viên: viên mãn, tròn.

Lục Nguyên Sướng nghĩ quá lâu rồi, các phu nhân từng người từng người che miệng cười. Nhìn thấy cái trán Lục Nguyên Sướng toát mồ hôi lạnh, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu vừa ý.

"Đại tỷ, tiểu đệ không giống." Lục Nguyên Sướng lúng túng lên tiếng.

"Không giống? Vậy ngươi hãy trở về suy nghĩ thật kỹ, khi nào nghĩ ra thì hãy tới đón Phù nương." Chúc tiểu thư cười đến như hoa, thế nhưng sắc mặt của Lục Nguyên Sướng thì ngược lại.

"Đại tỷ, khoan đã." Lục Nguyên Sướng vội vã hô theo bước chân Chúc tiểu thư đang trở về phòng.

"Sao, ngươi nghĩ ra rồi?"

"Không có, tiểu đệ không giỏi thi thư, cho nên không giống." Sắc mặt Lục Nguyên Sướng không tốt lắm, nàng xác thực không giống. Nàng suy nghĩ thêm một chút rồi đối mặt với đám phụ nhân cùng với Cố Tiểu Phù đang ở trong phòng cao giọng nói: "Lục Nguyên Sướng ta tuy không giỏi thi thư, nhưng ta có thể dựa vào một thân võ nghệ để bảo vệ Phù nương. Bảo vệ Phù nương là ước nguyện của ta, sao chỉ cần một bài thơ đơn giản như vậy được?"

"Đúng lắm! Lục Đại lang nói thật hay!" Các hán tử nghe lời nói hùng hồn của Lục Nguyên Sướng thì đều dồn dập vì nàng tiếp sức.

"Quản đại ca, có thể mượn kiếm của ngươi để dùng một lát hay không!" Lục Nguyên Sướng nghe người phe mình ủng hộ thì lập tức trở nên sức lực mười phần. Nàng thẳng người lên, quay về phía Quản Trọng hỏi.

"Hiền đệ, nhận lấy này!" Quản Trọng lập tức lấy kiếm trên người ra vứt cho Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng một bước nhảy lên, rút kiếm ra, bay vút lên không trung, chớp mắt đã đứng ở trên mảnh đất trống trong viện. Nàng vung tay lên, thế kiếm hoa bay lượn, dáng người mạnh mẽ trôi chảy, cỏ khô trong viện bay lên theo kiếm khí. Lúc này Lục Nguyên Sướng, người kiếm hợp nhất, trên người nàng toả ra khí chất mãnh liệt, nhưng ánh hào quang tỏa ra từ lưỡi kiếm sắc bén cũng mang theo nhu tình mật ý đối với Cố Tiểu Phù.

Chúc gia không có người luyện võ, nên các phu nhân làm sao mà gặp được kiếm pháp phiêu dật khoan thai như vậy. Vóc người Lục Nguyên Sướng dong dỏng, nhìn qua tựa hồ có hơi mỏng manh, nhưng bên trong động tác múa kiếm lại tràn ngập sức mạnh. Động tác của nàng lúc nhanh lúc chậm, khi thì tiến vào khi thì lùi ra, thoăn thoắt xê dịch, toàn thân dẻo dai. Mỗi đường kiếm tài hoa kia như một chuỗi xuyến đẹp đến vô cùng, làm cho đám phụ nhân kia đều nhìn đến mê li.

Đã bao nhiêu lần Cố Tiểu Phù nhìn thấy Lục Nguyên Sướng múa kiếm, nhưng lần này, nàng mơ hồ cảm nhận được không hề giống với trước đây. Mỗi một đường kiếm của Lục Nguyên Sướng tuy chứa đầy sức mạnh nhưng đều là nhu kình. Trong mũi kiếm có kiên cường, nhưng tràn ngập là nhu tình bền lâu của nàng đối với Cố Tiểu Phù. Sau khi Lục Nguyên Sướng thu thế, trên đất đột nhiên xuất hiện đám cỏ dại được sắp xếp thành ba chữ: Ta duyệt* Phù.

Cố Tiểu Phù che miệng, viền mắt có chút hồng. Từ đêm qua sau khi biết được thân thế của mình, tâm hồn nàng vẫn chưa hề an tĩnh lại, nhưng giờ đây, sau khi thấy ba chữ này, trong lòng nàng trở nên cực kỳ kiên định, đây là thân nữ tử Lục Nguyên Sướng trao cho mình.

* Duyệt: Yêu thích, ái mộ.

"Đại tỷ, như vậy đã đủ chưa?" Lục Nguyên Sướng cầm kiếm hỏi.

"Chúc tiểu thư, nếu như cảm thấy huynh đệ ta múa chưa đủ, tại hạ cũng có thể đánh một bộ quyền, cho đến lúc nào tiểu thư hài lòng mới thôi." Quản Trọng chắp tay nói. Vừa nãy Lục Nguyên Sướng múa bộ kiếm pháp kia, đã là đến mức tận cùng. Hắn rất hiểu người múa kiếm, nên dĩ nhiên là nhìn ra môn đạo trong đó, trong lòng không khỏi tự thề, người bạn Lục Nguyên Sướng này, đời này hắn nhất định phải kết giao.

Chúc tiểu thư nghe thấy như vậy mới từ trong mê muội tỉnh lại. Nàng nhìn sắc mặt cực kỳ thật lòng của Lục Nguyên Sướng mà lòng không khỏi bị tình nghĩa hai người Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù làm cho cảm động. Mặc dù nàng đã được gả vào nơi tốt đẹp, vậy nhưng mình cùng phu quân chỉ là lấy lễ để mà đối xử, cử án tề mi*, trong lòng chưa từng có cảm giác động tâm. Hiện nay nàng thực là ước ao được như Cố Tiểu Phù, dịch cầu vô giá bảo**, tình lang hiếm có.

"Được rồi, đi đón Phù nương thôi, nàng chờ ngươi đã lâu." Mắt Chúc tiểu thư có chút hồng, nàng nói.

"Cảm ơn đại tỷ, cảm ơn các vị chị dâu." Lục Nguyên Sướng đem kiếm vứt trả lại cho Quản Trọng, không thể chờ đợi được nữa, nàng tiến vào phòng.

* Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ việc vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý).

** Dịch cầu vô giá bảo: Nhặt, cầu được bảo vật vô giá.

Trong mắt Lục Nguyên Sướng lúc này, cái gì nàng cũng không nhìn thấy, cái nàng nhìn thấy duy nhất là người đang ngồi yên tĩnh ở một bên giường, được che kín bằng khăn voan hồng, Cố Tiểu Phù.

Lục Nguyên Sướng đi từng bước một đến trước mặt Cố Tiểu Phù, cầm lấy bàn tay trắng mịn của nàng, nội tâm ngột ngạt bởi sự kích động, nàng nói: "Phù nương, ta tới đón ngươi về nhà."

Cố Tiểu Phù cảm thụ được lòng bàn tay quen thuộc đã bị chai thành kén, thô ráp của Lục Nguyên Sướng, nhẹ nhàng nắm thật chặt bàn tay ấm áp kia. Tân nương tử không được phép lên tiếng, nhưng Lục Nguyên Sướng hiểu được điều Cố Tiểu Phù muốn nói: Ta vẫn một mực chờ đợi ngươi.

Lục Nguyên Sướng dẫn Cố Tiểu Phù đến trước phòng khách, bái biệt Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương. Chúc Đại nương hai hàng lệ rưng rưng, nàng hung hăng mà kéo tay Cố Tiểu Phù lại cẩn thận dặn dò, trong lòng cực kỳ không nỡ. Cố Tiểu Phù cũng ôm Chúc Đại nương không chịu buông tay. Chúc Đại nương chăm sóc nàng như con gái của mình vậy. Thường ngày dốc lòng giáo dục đã không cần phải nói, Lục Nguyên Sướng đặt mua đồ cưới cho nàng cùng cho Chúc gia sính lễ tất cả đều cho Cố Tiểu Phù, lại còn vì Cố Tiểu Phù cho thêm bốn đài đồ cưới, phần ân tình này, trong lòng Cố Tiểu Phù nhớ kỹ.

Chúc Bảo trường thấy canh giờ cũng không còn sớm, vì vậy mà để cho Lục Nguyên Sướng đem Cố Tiểu Phù đi. Tuân theo lễ tiết, Cố Tiểu Phù được Chúc Đại lang ôm lên kiệu hoa. Lục Nguyên Sướng xoay người lên ngựa, đám nhạc thổi vang khúc nhạc vui mừng đón dâu, các hán tử giơ lên đồ cưới, Quản Trọng cùng Dương Vinh liên tục đốt pháo, nhiệt nhiệt nháo nháo đón Cố Tiểu Phù về Lục gia.

Suốt một đường đi đều được phủ bằng màu đỏ.

Đến Lục gia đã là lúc hoàng hôn, giờ lành chờ đợi.

Bắn tên, không làm khó được Lục Nguyên Sướng, thế nhưng việc đá cửa kiệu lại làm nàng khó xử. Vì có tâm nên nàng chỉ nhẹ nhàng đá một cái, việc này đã khiến các hán tử ồn ào, nhất định bắt phải nàng phải đá thật tàn nhẫn. Sau một trận đỏ mặt, Lục Nguyên Sướng vẫn cứ nhẹ nhàng đá lại một cái, các hán tử nhất thời cười ồ lên.

"Không nghĩ tới a, Lục Đại lang oai hùng là vậy nhưng lại là người sợ vợ."

"Có đúng vậy không? Lục Đại lang, không phải hôm nay ngươi ăn cơm không no đấy chứ?"

"Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, Lục Đại lang làm sao cam lòng mà ra sức đá a."

"..."

Lục Nguyên Sướng xấu hổ đến nỗi mặt đỏ chót. Hôm nay nàng ăn diện một thân y phục tân lang đỏ rực, lại phối hợp gương mặt tuấn tú đầy ý cười, thật là làm cho cô dâu nhỏ mê mẩn đến hôn mê a.

Bây giờ là lúc nàng giúp đỡ Cố Tiểu Phù ra khỏi kiệu, qua yên ngựa, vượt chậu than rồi đi tới chính sảnh. Dương Minh cùng Dương Đại nương nhìn đôi trẻ đi tới trước mặt mình cười đến không ngậm mồm vào được. Cuối cùng, A Nguyên nhà bọn họ cũng đã thành thân.

"Nhất bái thiên địa..."

"Nhị bái cao đường..."

"Phu thê giao bái..."

"Đưa vào động phòng..."

Lục Nguyên Sướng sốt sắng mà đứng trước mặt Cố Tiểu Phù, tay cầm cái khăn đội đầu, xung quanh đám người chờ xem tân nương tử không ngừng thúc dục.

Lục Nguyên Sướng hít một hơi lấy bình tĩnh, nhẹ nhàng đem khăn voan hồng vén lên, trong nháy mắt những người chung quanh phát ra tiếng than thở khi nhìn thấy tân nương tử đẹp đẽ. Thế nhưng Lục Nguyên Sướng, lại là sợ đến sắc mặt mũi đều trắng bệch. Đây là Phù nương của nàng sao? Đây là Phù nương cực kỳ đẹp đẽ kia hay sao?

"Tân nương tử thật xinh đẹp!"

"Đúng đấy, xem trâm cài trên đầu của tân nương tử đi."

"Này có là gì, hãy nhìn cái đôi vòng tay Long Phượng trên tay tân nương tử kia đi, chắc phải đến hai lạng đây."

"Áo cưới của tân nương tử sợ là thêu kim tuyến thôi, chói mắt a."

"Nếu sớm biết, lúc trước Lục gia đến cầu thân thì ta đã gả cho Lục Đại lang rồi."

Cố Tiểu Phù nghe tiếng than thở bên tai, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên Sướng, ai ngờ dáng vẻ Lục Nguyên Sướng lại là một bộ bị kinh sợ.

Lục Nguyên Sướng đâu chỉ là bị kinh sợ a, mặt nàng bị dọa đến trắng bệch. Có ai có thể nói cho nàng biết được không, người nào đã đem Phù nương của nàng chỉnh thành như vậy?

Lục Nguyên Sướng đáng thương, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì có bao giờ được tham gia hôn lễ đâu mà biết. Năm đó Dương Vinh cưới Trân nương, đối với nàng mà nói, thực sự là đã quá xa xôi, ký ức cực kỳ mơ hồ, vậy nên nàng làm sao biết được trang điểm cho tân nương lại kinh khủng đến như vậy.

Trên mặt Cố Tiểu Phù thoa một tầng dày đặc phấn trắng, cả khuôn mặt trắng bạch không khác gì một tờ giấy vậy. Trên hai gò má là hai đám son đỏ tươi, môi lại được vẽ đến cực nhỏ. Dáng vẻ này trông thật là quái dị đi, làm sao lại không đem Lục Nguyên Sướng dọa sợ cho được.

"Ái chà, vì tân nương tử quá xinh đẹp, nhìn xem tân lang kìa, nhìn mà không nháy cả mắt." Bà mối Triệu trêu ghẹo, nàng đem Lục Nguyên Sướng đặt bên người Cố Tiểu Phù rồi quay về hai người nói lời chúc mừng.

Cuối cùng, sau khi cả một đám người được thỏa sức bình phẩm từ đầu đến chân một phen rồi mới tản đi, trong phòng chỉ còn lại Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng.

"Phù... Phù nương, ngươi là Phù nương thật sao?" Lục Nguyên Sướng thấy trong phòng quá yên tĩnh, bèn nhắm mắt mở miệng hỏi.

"A Nguyên, ngươi đây là làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù lòng tràn đầy vui mừng nhìn Lục Nguyên Sướng. Thấy nàng đến nhìn cũng không dám nhìn mình, liền kéo tay người này hỏi.

Lục Nguyên Sướng nghe được âm thanh, lại sờ qua thân hình, đến lúc này mới dám xác định người trước mặt đúng là Phù nương mà mình ngày nhớ đêm mong. Nhưng đối với gương mặt đó, vẫn là đầy lòng sợ hãi.

"Phù nương, là ai trang điểm cho ngươi vậy?" Lục Nguyên Sướng hỏi.

"Lão nương a. Đẹp mắt không?" Cố Tiểu Phù quay về Lục Nguyên Sướng nở nụ cười xinh đẹp. Còn Lục Nguyên Sướng lại nhìn ra đó là một người xấu xí với nụ cười quái dị.

"Tam triều lại mặt, ta muốn tìm Chúc gia tính sổ!" Lục Nguyên Sướng tức giận đến mức cả người đều phát run.

"Ngươi đây là làm sao vậy? Đang là ngày vui, ai ở Chúc gia chọc giận mà ngươi phải tức giận như vậy chứ?" Hiện tại Cố Tiểu Phù thật không hiểu Lục Nguyên Sướng đang nghĩ gì, nàng chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của người này mà an ủi.

Lục Nguyên Sướng mới vừa muốn nói rõ nguyên do thì Dương Đại nương đẩy cửa đi vào thúc dục: "A Nguyên, bên ngoài đã mở yến, ngươi làm sao còn làm vạ ở trong tân phòng như vậy đây? Nhanh đi chiêu đãi khách mời a, chờ yến tiệc tan rồi thì sẽ có thời gian bồi Phù nương."

"Lão nương, ngươi xem, Chúc gia lại đem Phù nương chỉnh thành như vậy!" Lục Nguyên Sướng thấy Dương Đại nương thì chẳng khác gì đứa trẻ mách mẹ vậy. Phù nương đẹp đẽ kia của nàng, đi tới Chúc gia thì lại thành như vậy a.

"A, Phù nương hôm nay thật là xinh đẹp, lão nương còn không nhận ra." Dương Đại nương thấy Cố Tiểu Phù thì không nhịn được tán thưởng. Thường ngày Cố Tiểu Phù đều trang điểm cực nhẹ, hôm nay trang điểm đậm hơn, quả nhiên là xinh đẹp đến động lòng người.

Lục Nguyên Sướng nghe vậy thì nhất thời choáng váng. Chẳng lẽ con mắt của nàng có vấn đề, làm sao mọi người đều nói Cố Tiểu Phù đẹp đẽ đây? Chẳng lẽ là vì đêm qua nàng không ngủ đủ? Lục Nguyên Sướng còn muốn nói lý, thế nhưng Dương Đại nương không còn kiên nhẫn được nữa bèn đẩy nàng ra khỏi phòng tân hôn.

Lục Nguyên Sướng vừa ra khỏi cửa phòng lập tức lại bị các hán tử cười nhạo một trận nữa. Họ nói vì nàng nhìn tân nương tử xinh đẹp quá mà không nỡ đi ra, câu phạt rượu khỏi cần phải nói, sau đó từng người từng người như hổ như sói, bưng chén lớn đến chúc rượu.

Dương Minh, Quản Trọng, Hoa Nhị lang làm người tiếp tân cho Lục Nguyên Sướng tất nhiên là đã dũng cảm đứng ra vì nàng chặn rượu. Có điều các hán tử lại quá nhiệt tình, dù có người chống đỡ thì Lục Nguyên Sướng cũng đã phải uống vào không ít rượu.

Một bàn ăn thành nơi chúc rượu, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người. Lục Nguyên Sướng cũng đè xuống cảm giác bất đắc dĩ, bắt đầu toàn tâm xã giao. Chính yến xếp đặt hai mươi bàn tiệc, đi cho hết một vòng chúc rượu, ba người tiếp tân đi cùng thì có hai đã không trụ được nữa, chỉ còn một mình Quản Trọng khổ sở chống đỡ. Mà Lục Nguyên Sướng cũng đã một mặt ửng đỏ, trên mặt là vẻ men say, làm cho một số thiếu nữ kích động không thôi. Một vài thiếu nữ có lá gan lớn hơn thì sấn lại chỗ Lục Nguyên Sướng chúc rượu, thậm chí còn lén lút sờ sờ vài cái.

Cứ vậy nhiệt nháo cho đến khi trăng lên đến đỉnh thì bữa tiệc mừng mới giải tán. Còn không chờ Lục Nguyên Sướng kịp thở một hơi, một đám người uống đã say một nửa liền ôm lấy nàng vào nhà. Bọn họ muốn trêu chọc cô dâu chú rể!

Một cái dây nhỏ, xuyên một quả táo, hai người đồng thời ăn, vừa muốn ngoạm ăn, dây nhỏ bị kéo lên cao, hai người phải nhón lên theo, còn không phải là thành nụ hôn hay sao? Mọi người được một trận cười to, còn đôi tân hôn thì xấu hổ đến đỏ mặt.

Một cái dây nhỏ, một quả táo, một cái dây nhỏ, một viên đậu phộng...

Người điều khiển trò chơi vừa mới bắt đầu mà thôi. Hôn cái miệng nhỏ thì đã tính là cái gì. Bên trong quần áo của Lục Nguyên Sướng, chính xác hơn là bên trong đũng quần, thả quả táo vào đó, Cố Tiểu Phù phải mò ra cho bằng được, lúc đó mới được tính là đã ghiền.

Lục Nguyên Sướng cũng còn đỡ một chút, nhưng Cố Tiểu Phù thì xấu hổ đến nỗi mặt đều vùi vào ngực. Như thế này còn không phải là đùa chết người hay sao!

"Tân nương tử, nhanh đi tìm a, tìm được thì sẽ sinh được cái đại tiểu tử béo!" Quản Trọng uống say rồi, thấy Cố Tiểu Phù vì quá xấu hổ mà ngồi một chỗ bất động nên cao giọng thúc dục.

"Nhanh tìm, thẹn thùng thì đại tiểu tử béo có thể sẽ chạy mất đó!" Một tráng hán khác cũng phụ họa theo.

"Nhanh tìm, nhanh tìm, nhanh tìm..." Toàn bộ gian nhà người đều lên tiếng phụ họa.

Cố Tiểu Phù thẹn thùng hết chỗ, đưa bàn tay nhỏ run run tiến vào mò mẫm trong quần Lục Nguyên Sướng, một viên, hai viên...

Bị tay nhỏ của Cố Tiểu Phù sờ loạn chung quanh, ánh mắt của Lục Nguyên Sướng liên tục đảo qua đảo lại. Sau khi tìm khắp, cuối cùng Cố Tiểu Phù cũng tìm được quả táo từ trong y phục của Lục Nguyên Sướng đem ra. Nàng bị ánh mắt biến sắc của Lục Nguyên Sướng sớm làm cho mất hết khí lực. Nghĩ đến cái thứ bên trong đũng quần kia, làm sao cũng không đủ dũng khí để ra tay.

"Phù nương, nhanh a, chưa hết đâu, đừng sợ phiền."

"Nhanh lên một chút nha, nếu không đại tiểu tử béo sẽ chạy mất..."

"Các ngươi chơi đủ rồi đấy, còn không ra ngoài cả đi! Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, lưu lại cho đôi trẻ chút thời gian đi." Dương Đại nương thấy màn trêu đùa này đã đến quá mức rồi thực sự không nhịn được nữa liền mở miệng mắng, rồi từng cái từng cái đem đám người kia đuổi ra khỏi tân phòng.

Lục Nguyên Sướng thấy mọi người đều đã rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngồi trên giường nhìn Cố Tiểu Phù. Lúc này hai gò má Cố Tiểu Phù chuyển thành màu hồng, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, nàng cúi đầu, xinh đẹp đến cực điểm.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy mà cực kỳ mê tít. Nàng ôm lấy Cố Tiểu Phù rồi hôn lên đôi môi đỏ mà nàng đã nhớ nhung từ lâu.

Tim Cố Tiểu Phù đập như trống chầu, nàng nhẹ nhàng đẩy Lục Nguyên Sướng ra. Ai ngờ Lục Nguyên Sướng là cái người có tính bướng bỉnh, càng đẩy nàng thì nàng càng ôm thêm chặt, đem cả thân mình đè lên trên người Cố Tiểu Phù, rồi hăng hái mút vào.

"A Nguyên, ta còn chưa uống rượu lễ hợp cẩn đây." Cố Tiểu Phù biết đêm nay sẽ phải làm gì, chỉ là lần trước cũng vì người này uống rượu đến gần như mơ hồ mới dám lớn mật thành chuyện, may sao đêm nay người này vẫn còn tỉnh táo. Nhưng vừa nghĩ tới đây sẽ cùng Lục Nguyên Sướng hành phòng, trong lòng cực kỳ căng thẳng. Vừa là xấu hổ lại vừa là sợ hãi. Nàng cảm thấy có thể kéo dài thêm được lúc nào hay lúc đó.

"Không uống." Lục Nguyên Sướng vẫn không ngừng gặm nhấm vị thơm ngon của Cố Tiểu Phù. Đang tới lúc hăng hái đây, làm sao đồng ý dừng lại được đây.

"A Nguyên, nghe lời, ngươi có hi vọng chúng ta sau này sẽ cùng tốt đẹp và mĩ mãn chứ?" Cố Tiểu Phù có chút thở không nổi nữa. Việc Lục Nguyên Sướng cứ ở trên người nàng tìm tòi đã làm cho nàng có chút cảm giác.

"Được rồi." Lục Nguyên Sướng nằm nhoài trên người Cố Tiểu Phù thở dốc chờ cho cảm xúc lắng lại, thật không tình nguyện mà nói.

Hai người uống xong rượu, Cố Tiểu Phù tìm được trong rương đồ cưới một cái áo cưới màu đỏ đem ra rồi hướng về Lục Nguyên Sướng cười.

"Phù nương, đây là ngươi..." Lục Nguyên Sướng ngơ ngác mà nhìn cái áo cưới màu đỏ. Cố Tiểu Phù không phải đã mặc vào một cái rồi đó sao. Thành hôn cần phải có hai cái áo cưới hay sao?

"A Nguyên, hôm nay chúng ta thành hôn. Ta đã vì ngươi mà làm thêm một cái nữa, ngươi có thích không?" Cố Tiểu Phù vuốt gương mặt ửng hồng của Lục Nguyên Sướng, si ngốc nói.

"Phù nương, ta..."

Trong thoáng chốc, hai mắt của Lục Nguyên Sướng đỏ chót. Nàng nguyên tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội mặc vào áo cưới, làm sao có thể nghĩ đến Cố Tiểu Phù lại sẽ vì nàng chuẩn bị. Cầm lên cái áo cưới, này kiểu dáng, này sắc màu so với áo cưới mà Cố Tiểu Phù đang mặc trên người giống nhau như đúc. Lục Nguyên Sướng nắm cái áo cưới thật chặt, nước mắt nhỏ xuống, trên áo cưới hiện lên một vệt đỏ tươi.

Có biết bao nhiêu tháng ngày, nàng không phân biệt nổi bản thân mình là nam hay là nữ. Đã có bao nhiêu tháng ngày, nàng cảm thấy số mệnh thật bất công. Nhưng có một điều nàng không thể phủ nhận được là, cho dù nàng mang dáng vẻ của nam tử bao lâu, cho dù võ nghệ của nàng cao cường đến đâu đi nữa, ở sâu trong lòng của nàng, nàng biết chính mình vẫn luôn là một cô gái. Nàng khát vọng ngày thành hôn sẽ được mặc vào áo cưới, đây là một nguyện vọng bình thường nhất của nữ tử phổ thông. Nhưng mà nàng lại không thể, nàng cho rằng vĩnh viễn nàng cũng chỉ có thể như vậy đi qua cuộc đời, nhưng Cố Tiểu Phù đã giúp nàng đạt được giấc mơ.

Cởi xuống y phục tân lang, mặc vào áo cưới, Lục Nguyên Sướng ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn Cố Tiểu Phù nhàn tĩnh, vì mình mà tỉ mỉ làm búi tóc của một tân nương, nước mắt muốn ngăn cũng ngăn không nổi.

Đội lên chiếc mũ hồng, kẻ lông mày, tô đôi môi. Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng ăn diện thành nữ tử, thật quyến luyến mà nói: "A Nguyên, ngươi thật xinh đẹp."

"Phù nương mới đẹp đẽ." Lục Nguyên Sướng để mặc cho Cố Tiểu Phù giúp mình lau đi giọt lệ rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn ngươi, Phù nương."

"Giữa ngươi và ta mà vẫn cần nói lời cảm ơn hay sao? Mệnh của ta là do ngươi cứu, người của ta cũng là của ngươi, cần gì phải nói lời cảm ơn." Cố Tiểu Phù nhăn đôi lông mày đẹp đẽ.

Lục Nguyên Sướng nghe được lời tự đáy lòng của Cố Tiểu Phù, trong lòng chợt lóe. Nàng cầm một cây kéo, cắt đi của mình một chòm tóc, lại cắt của Cố Tiểu Phù một chòm tóc, đem hai túm tóc kết lại, quấn quýt vào nhau rồi bỏ vào một trong túi gấm.

"A Nguyên, ngươi đây là..."

"Kết tóc tình duyên, đời này không bao giờ quên." Lục Nguyên Sướng vuốt ve gương mặt của Cố Tiểu Phù thâm tình nói.

Cố Tiểu Phù cảm động nắm lấy túi gấm có kết tóc, đặt tay lên người Lục Nguyên Sướng, nhón chân lên, hôn thật sâu.

Trong chiếc gương đồng sáng bóng, hai cô gái xinh đẹp ôm nhau cùng hôn mà toả ra vô hạn nhu tình mật ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui