Trong Trái Tim Mỗi Người Đều Có Một Chấp Niệm

90.

Ta vô tri vô giác ngủ mất một ngày, lúc tỉnh dậy đã là ngày thứ 2.

Ta mở mắt, nhìn thấy Nhan Trường Phong mặc áo tang nằm sấp bên giường ta, sau đó liền nhận ra bản thân đang nằm trong một căn phòng xa lạ.

Trong phòng không có nhiều đồ vật, giống như một ngôi nhà bình thường ở vùng nông thôn.

Nhan Trường Phong nghe thấy động tĩnh của ta liền tỉnh dậy, vươn người ngáp một cái.

Ta nhìn bộ đồ tang trên người hắn, trái tim lại bắt đầu đau đớn.

“Tìm nhũ mẫu chưa?” ta kiềm chế tâm trạng, hỏi Nhan Trường Phong.

“Lục Tử đón nhũ mẫu tới rồi, hiện giờ bọn họ đang ở chỗ Trân Châu.” Nhan Trường Phong trả lời.

“Đưa ta qua đó.”

“Được.”



Lúc nhìn thấy nhũ mẫu, suýt chút nữa ta không nhận ra bà.

Nhũ mẫu vốn bảo dưỡng rất tốt trong một đêm đã già đi rất nhiều, có rất nhiều sợi tóc bạc xen lẫn trong mái tóc đen. Nhìn thấy ta và Nhan Trường Phong chỉ đau đớn mà khóc, không nói bất cứ lời nào.

Ta quỳ xuống, Nhan Trường Phong không hiểu gì cũng quỳ xuống theo.

“Nhũ mẫu, từ hôm nay trở đi, người chính là mẫu thân của con.” Ta ngồi bệt tại chỗ nói.

Nhũ mẫu vội đi tới, liên tục lắc đầu, kéo ta và Nhan Trường Phong đứng lên, miệng thì thầm: “Sao có thể được.”

“Trân Châu vì cứu ta nên mới c.hết.”

Nhũ mẫu nghe thấy vậy liền ngẩn người, lùi lại hai bước, được Lục Tử đỡ, sau đó lại ngồi thụp xuống che mặt khóc nức nở.

Ta nợ Trân Châu một mạng.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc nên đau lòng.

Ta an ủi nhũ mẫu, gọi tất cả mọi người tới, kể hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Những lời này của Tống cốc chủ là thật?” nam tử lạ mặt mở miệng hỏi.

“Tuyệt đối không có nửa lời là giả.” Ta khẳng định, lại nói: “Không cần gọi ta là cốc chủ, gọi ta là Tống cô nương là được rồi.”

“Sự việc trọng đại, ta cần phải báo với gia chủ.” Nam tử lạ mặt trầm giọng nói.

Ta gật đầu đáp ứng.

“Ta phải g.iết hai tên giặc đó.” Lục Tử bi phẫn nói, đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài.

“Đứng lại!” nhũ mẫu hét lên: “Hiện giờ ngươi đi làm gì? Chê người ta g.iết chưa đủ, định dâng thêm mạng hay sao?”

Nói rồi, bắt bản thân phải bình tĩnh quay đầu hỏi ta: “Việt Việt, con có dự định gì?”

Ta liền nói thật tỉ mỉ kế hoạch của mình ra.

Một là phát tán tin tức, nói Mạnh gia là tay trong của Tây Lê.

Hai là công khai thân phận công chúa của mẫu thân ta, đồng thời lấy ta để thu hút sự chú ý của Mạnh gia.

Ba là âm thầm báo tin về cho kinh thành, nói với Tống gia thân phận thực sự của điện hạ chính là Tam hòang tử của Tây Lê, hắn không phải là người của Nhạc gia, mà nên gọi là Lê Kiền. đồng thời, để bọn họ bí mật liên lạc với các gia tộc khác thương lượng kế sách đối phó.

Sau đó mới từ từ bàn kế.

“Tuy rằng bọn họ đều là người Tây Lê, nhưng mục đích không hoàn toàn giống nhau, dù sao thì Tây Lê không chỉ có vài vị hoàng tử, Thánh nhân vẫn còn khỏe mạnh. Bọn họ mỗi người có chủ của riêng mình, đồng cam cộng khổ vẫn tốt, đến cuối cùng vì phân chia lợi ích chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn.” nói tới đây, ta dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Bên Dung trưởng lão cứ mặc kệ đừng động, đợi phía kinh thành có tin, cố gắng để bọn họ nghi ngờ lẫn nhau.”

“Nhưng mà như vậy muội sẽ rất nguy hiểm.” Nhan Trường Phong nói.

“Chúng ta đã rất nguy hiểm rồi.” ta bình đạm nói.

Bùn nước lẫn lộn, chúng ta mới có cơ hội đục nước béo cò.

91.

Sau khi bàn bạc, bọn ta bèn tìm một nơi thật tốt để hạ táng Trân Châu. Lục Tử đích thân làm cho tỷ ấy một tấm bia, kiên trì khắc lên đó dòng chữ “Cố Lục Tử chi thê”.

“Khi còn nhỏ ta cùng gia đình chạy loạn, trên đường đi thì bị lạc mất người thân, chỉ mơ hồ nhớ được mình họ Cố, là con thứ sáu trong nhà.”

Giờ đây ta mới biết được Lục Tử họ Cố.

Sau đó Lục Tử quấn chiếc trâm ngọc mới khắc xong vào một chiếc khăn tay sạch sẽ nhét vào trong người, cuối cùng nhìn nấm mộ của Trân Châu, sau đó quay người rời đi.

Nhan Trường Phong nắm chặt tay ta, nói: “Tống Việt Việt, muội gả cho ta có được không? Ta không muốn phải đợi thêm nữa.”

Ta chuyển tầm nhìn từ bia mộ của Trân Châu lên, chăm chú nhìn Nhan Trường Phong.


Đôi mắt Nhan Trường Phong phiếm đỏ, nói từng chữ một: “Trước đây ta luôn nghĩ đợi muội buông bỏ được Mạnh Tề rồi hẵng tính, nhưng mà giờ đây nhìn thấy Lục Tử như vậy, ta sợ ta sợ bản thân mình cứ chờ đợi, chờ tới nỗi không còn cơ hội nữa.”

“Tống Việt Việt, muội gả cho ta, có được không?”

Ta để Nhan Trường Phong nắm chặt lấy tay mình, từ đầu tới cuối không rút tay ra, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

“Được.” ta nhỏ giọng đáp.

“Đợi ta báo thù cho Trân Châu, sẽ gả cho huynh.”

Sao lại không được chứ.

Nhan Trường Phong gì cũng tốt.

Đặc biệt là rất tốt với ta.

92.

Hai tháng sau, trong giang hồ bởi vì thân phận của ta và Mạnh gia mà xảy ra náo động.

Nhất thời, các nhân sĩ trong võ lâm đều tới Bình Dương thành để tìm bằng chứng, Mạnh gia và Tinh Nguyệt cốc sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi vì phải ứng đối.

Ta phái người chú ý động tĩnh bên đó, không bỏ sót bất cứ người vật quan trọng nào cả.

Đồng thời cũng đang đợi tin từ kinh thành truyền tới.

Chỉ cần kịch hay ở kinh thành mở màn, thì phía bên Bình Dương này mới có động tĩnh lớn.

Đây là một canh bạc lớn, cược đại bá bọn họ sẽ không làm ta thất vọng.

Nếu như tới bọn họ cũng không thể giải quyết, có nghĩa là ít nhất Đông Nhạc đã mất một nửa. cho dù võ lâm có che trời, cũng không quan trọng bằng vị trí đó.

Mà bên này, những người trung thành với ta ở Tinh Nguyệt cốc hợp lực với sự giúp đỡ của Tiêu gia, vẫn luôn bày mưu tính kế, hiện giờ đã thay đổi nơi ở rất nhiều lần. một lần lại một lần giao phong, ta đã không thể rõ trên Xích Diễm nhuốm bao nhiêu máu thịt.

Lớn như vậy rồi, ta cũng chưa từng thấy bản thân lòng dạ sắt đá như vậy.

Chỉ có một người khiến ta cảm thấy khó khăn.

Ta nhìn thấy Mạnh Tề thủ ở bên ngoài.

Hắn quay người lại với ta, đứng thẳng lưng, giống như cậu bé lén đem kẹo hồ lô cho ta sau đó còn giúp ta canh chừng nhũ mẫu khi ấy.

Một tháng trước, ta và Nhan Trường Phong đợi người liền bị người của Mạnh gia bao vây, hai bên xảy ra giao tranh kịch liệt trong vòng nhiều ngày.

Đánh đến cùng, Nhan Trường Phong thân mang trọng thương, ta cũng không ổn. Vào lúc này Mạnh Tề liền xuất hiện.

Ta không biết hắn âm thầm quan sát bao lâu, cuối cùng mới quyết định xuất hiện.

Khoảnh khắc hắn xuất hiện, người của Mạnh gia có dừng tay, cuối cùng rút lui.

Ta dìu Nhan Trường Phong, rồi lại nhìn Mạnh Tề thương tích đầy mình, trầm mặc rất lâu, mới nói với Mạnh Tề “Đa tạ”.

Ta đã tốn rất nhiều tâm tư mới thuyết phục được bản thân: người giết Trân Châu là Mạnh gia chủ, không phải Mạnh Tề, Mạnh gia là Mạnh gia, Mạnh Tề là Mạnh Tề.

Mạnh Tề nghe thấy lời đa tạ của ta, yên lặng rất lâu, mới hồn bay phách lạc mà nói: “Trước đây muội chưa từng nói với ta chữ tạ này.”

Ta cảm nhận được sức nặng của Nhan Trường Phong trên người mình, nhìn chằm chằm vào Mạnh Tề nói: “Bằng hữu giúp đỡ, tự nhiên phải đa tạ.”

“Bằng hữu ư.” Mạnh Tề nở một nụ cười, khổ sở quay người đi.

Từ đó trở đi, hắn không rời bọn ta nửa bước, lúc động thủ thì cố gắng dùng toàn lực, giống như một thị vệ thực thụ vậy.

Chỉ là sau mỗi lần kết thúc, hắn đều đứng trước những thi thể của Mạnh gia trầm mặc rất lâu. Những người đó vốn dĩ đứng cùng một chiến tuyến với hắn, giờ đây lại c.hết trên lưỡi kiếm của chính mình.

“Từ lúc nào ngươi biết thân phận thực sự của Mạnh gia?” ta hỏi.

“Sau khi võ lâm đại hội kết thúc.” Mạnh Tề đáp.

Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối không hề rời khỏi những thi thể kia, ánh mắt ngập vẻ bi thương.

Ta thở dài một hơi.

Ta có thể nhìn ra sự thống khổ trong nội tâm hắn, nhưng mà không thể giúp được gì, cũng không rảnh mà quan tâm.

93.

Lại qua nửa tháng nữa, cuối cùng cũng nhận được tin cấp báo từ kinh thành.

Nhũ mẫu đem thư đưa cho ta, ta mở ra mới phát hiện là nét bút của đại bá. Nội dung thư rất ngắn, chỉ có 14 chữ: “Lê Kiền c.hết, Chi Chi mất, không phát tang, mong hãy tự bảo trọng.”

Hai từ bảo trọng này như từng có vệt nước mắt lăn qua, hơi hoen vàng.

Ta giữ chặt bức thư, nhớ lại những lần hiếm hoi ở cạnh nhau của ta và Chi chi.

“A tỷ, một nét không thể viết ra được chữ Tống.”

“Từ nhỏ muội đã ngưỡng mộ tỷ, vì vậy tỷ đừng để muội thất vọng.”


Nhũ mẫu thấy sắc mặt ta không đúng, nghiêm trọng nhìn ta, lo lắng hỏi: “Có phải tin xấu không?”

“Không, là tin tốt.” Ta mở to mắt, cố khiến bản thân làm ra vẻ bình thường, sau đó ném bức thư vào trong chậu lửa, nhìn thấy nó trong phút chốc đã bị ngọn lửa thiêu rụi, cháy thành cho bụi, quay người dặn dò nhũ mẫu: “Thông báo cho Tiêu gia, để họ tập hợp võ lâm, phải chắc chắn rằng các gia tộc đều tới. phải nhanh, còn nữa, mang theo nhiều người một chút.”

Nhũ mẫu nhận lệnh lui ra.

Ta đóng cửa phòng, ngồi yên rất lâu.

Cụ thể trong kinh thành xảy ra chuyện gì tạm thời không rõ, nhưng mà với tính cách của đại bá, lại cố ý viết cái c.hết của Chi Chi lên trên bức thư, có thể thấy rõ cái c.hết của Chi Chi có liên quan tới cái c.hết của Lê Kiền.

Rốt cục là xảy ra chuyện gì, chỉ để sau mới hỏi.

Mà không phát tang, xem ra các đại gia tộc cũng không muốn công khai dòng máu hoàng thất đã bị nước địch tráo đổi này.

Nhưng mà vua một nước c.hết không thể giấu được bao lâu, thời gian của ta không còn nhiều.

Ta nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trong chậu, vẻ mặt hoảng hốt.

94.

Hành động của Tiêu gia rất nhanh, vừa tới nửa đêm đã truyền tới tin tức đã sẵn sàng, người đã tập hợp ở đại môn Mạnh gia, 3 con đường toàn bộ đã bị bao vây.

Không thể không nói, những người trong giang hồ này quả thực sấm rền gió cuốn.

Phủ quân và châu quân cách Bình Dương gần nhất cũng đã bị nhũ mẫu và Lục Tử đem theo kim bài miễn tội của ta đến điều động trước để dọn dẹp đống lộn xộn ở ngoài thành, và mắt nhắm mắt mở với sự tập hợp đêm nay.

Ta chuẩn bị xong ra ngoài, Nhan Trường Phong cùng đi với ta, người của Tiêu gia chịu trách nhiệm dẫn đường.

Lúc đi qua Mạnh Tề, ta dừng lại một chút, lại hỏi hắn: “Ngươi có cần quay về Mạnh gia không?”

Mạnh Tề quay đầu nhìn về màn đêm đen nơi phương xa, nở nụ cười nhẹ nhõm: “Chút nữa sẽ quay về.”

Ta im lặng, sau đó dẫn đầu đi trước.

Lời này trước đây ta đã từng hỏi qua hắn một lần.

Lúc đó hắn trả lời ta: “Ta muốn tùy hứng một lần.’





Đêm nay Bình Dương đèn đuốc sáng trưng, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, chắc chắn không ai có thể ngủ ngon.

Lúc ta dẫn binh tới Mạnh gia, tất cả tránh ra nhường đường.

“Tống Việt Việt vậy mà vẫn còn sống.”

“Ai có thể tưởng tượng nổi đại danh đỉnh đỉnh Việt nữ hiệp lại là công chúa?”

“Vậy cũng không ai biết được Mạnh gia vậy mà lại là người của Tây Lê?”

“Đúng vậy, thế mới nói thế sự khó lường.”

Bất cứ nơi nào, người người đều đang nhỏ giọng bàn tán, ta mắt điếc tai ngơ.

Cuối cùng cũng tới đại môn, lọt vào tầm mắt chính là những gương mặt quen thuộc.

Tiêu gia chủ bước lên trước, nhiệt tình gọi ta. Sắc mặt Lỗ gia chủ biến hóa không nói gì, Tề gia chủ nhìn như tâm sự trùng trùng, ta đột nhiên nhớ ra Tề Nguyệt đã gả cho Mạnh Thanh Nghiễn, giờ đây đã là người của Mạnh gia.

“Tống cốc chủ.” Tông chủ Trường Minh tông cười tít mắt hỏi ta: “Mạnh gia thực sự do Tây Lê phái tới làm gián điệp ư?”

Ta cũng mỉm cười đáp: “Giờ đây ta đã không còn là cốc chủ Tinh Nguyệt cốc, các vị cứ gọi ta là Tống cô nương. Còn về Mạnh gia, thiết nghĩ mọi người hai tháng nay cũng không phải vô ích, trong lòng lẽ ra phải có một đáp án rồi mới phải.”

Trang chủ Thanh Lâm sơn trang đứng ra vỗ vỗ: “Đương nhiên đương nhiên, chỉ là khó tin vào lời đồn, muốn xác nhận lại một lần nữa.”

“Sự việc hoàn toàn đúng.” Ta trả lời.

Đúng vào lúc này, Mạnh Tề chậm rãi đi ra từ trong đám người, mọi người đều nhìn về phía hắn.

“Cho qua.” Hắn đi tới trước mặt trưởng môn Lạc Dương phái đang đứng trên con đường buộc phải đi qua liền mở miệng, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

Trưởng môn Lạc Dương phái liếc hắn một cái, không nói chuyện, nhường đường cho hắn đi qua.

Mạnh Tề không nhìn ai cả, một thân một mình đi tới đại môn, gõ nhẹ cửa.

Khắp nơi yên ắng tới lạ, không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng gõ cửa vang lên trong không khí.

Không bao lâu, Mạnh Tề không gõ cửa nữa, hạ tay xuống mở miệng.

“Cha, con trở về rồi.”


Đám người nín thở nhìn chằm chằm.

Cửa lớn quả nhiên được người chầm chậm mở ra, người Mạnh gia cầm đuốc lửa, xếp hàng đứng đó, ánh lửa soi sáng khuôn mặt từng người.

Người đứng đầu chính là Mạnh gia chủ, và Dung trưởng lão.

“Nghịch tử.” Mạnh gia chủ mở miệng trước, nói với Mạnh Tề. ngữ khí vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn có chút không bình thường.

Mạnh Thanh Nghiễn gọi một tiếng đại ca, muốn đi tới kéo Mạnh Tề lại, nhưng mà bị Mạnh gia chủ ngăn cản.

Đùng một tiếng Mạnh Tề quỳ xuống đất, hai tay chắp lại đưa thanh kiếm lên, bình tĩnh trần thuật: “Nhi tử bất hiếu, tùy cha xử lí.”

Ta siết chặt ngón tay, Nhan Trường Phong thở dài, nhẹ nhàng ôm ta.

Mạnh gia chủ nhìn Mạnh Tề hồi lâu, đột nhiên cười to ba tiếng, cười tới nỗi có chút điên cuồng lại cay đắng.

“Tây Lê quốc đã có hai thế hệ tham gia vào âm mưu này, mắt thấy thành công trước mắt, không ngờ tới lại bại dưới tay con trai ruột của ta. Uổng công ta run sợ, nhẫn nhịn bao năm nay.”

Mạnh gia chủ ngưng cười, trong tức khắc lạnh mặt, đón lấy thanh kiếm Mạnh Tề đưa lên.

“Thay vì cứ để ngươi đứng ở giữa, không bằng ta tiễn ngươi một đoạn.”

Nói rồi, đưa thanh kiếm lên cắt ngang cổ họng.

Mạnh Tề không tránh.

“Đừng!” Tề Nguyệt hét lên thoát khỏi sự kìm hãm của Mạnh Thanh Nghiễn, đổ lên người Mạnh Tề: “Đừng…”

Nhan Trường Phong vội vàng che mắt ta lại, run rẩy nói: “Đừng nhìn.”

Ta cứng đờ đứng tại chỗ, mùi máu tanh nồng nặc qua những ngón tay của Nhan trường Phong xộc vào mũi ta, khiến ta choáng váng, chớp mắt bèn thấy nước mắt đã lăn dài, thuận theo lòng bàn tay mà rơi xuống.

“Nguyệt nhi…”

“Nguyệt nhi…”

Mạnh Thanh Nghiễn và Tề gia chủ bi thương cùng hét lên, tay Nhan Trường Phong khựng lại, càng che chặt mắt ta hơn.

Mùi máu tanh trong không khí càng nồng, người bên cạnh bay nhanh qua, đem theo một trận gió, trong gió truyền tới tiếng leng keng không ngừng, là âm thanh của kiếm lần nữa rơi xuống đất.

Ta dùng sức nắm lấy bàn tay Nhan Trường Phong đang che mắt ta.



Mạnh gia chủ tự mình giết nhi tử của mình xong, lại tự giết con dâu của mình, vẫn cảm thấy không đủ, liền chỉ tay về phía ta.

“Mạnh gia ta là người của Tây Lê là thật, nhưng mà Tống Việt Việt cô ta cũng không phải là người tốt đẹp gì cả? chẳng phải mấy nhân sĩ võ lâm các người trước nay luôn coi thường chó săn triều đình hay sao? Giờ đây từng người từng người một đều bị cô ta chơi đùa, có còn mặt mũi nữa không?”

“C.hết tiệt, c.hết tới nơi rồi vẫn còn li gián!” người mở miệng đầu tiên chính là người tính cách nóng nảy nhất Lỗ gia chủ, “Bọn ta ghét những tên chó săn triều đình đạo đức giả là thật, nhưng mà có liên quan gì tới các ngươi? Người Đông Nhạc chúng ta bất hòa, còn cần tới chó Tây Lê các người nói sao?”



95.

Sau một đêm quyết chiến, Mạnh gia một trong tứ đại gia tộc trong giang hồ vương triều Đông Nhạc đã sụp đổ, các gia tộc phe phái khác cũng có những tổn thất khác nhau.

Dưới sự phẫn nộ bao vây trấn áp của chúng võ lâm, Mạnh gia chính thống không còn lấy một người, Dung trưởng lão cũng không thể thoát khỏi.

Tới đây, kế hoạch mà Tây Lê bố trí ở Đông Nhạc cũng hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại một vài tôm tép không đáng phải lo lắng.

Cho tới khi trời hửng sáng, châu quân và phủ quân mới dựa theo chỉ thị mà tiến vào dọn sạch đường phố, duy trì trị an.

Tề gia chủ đem Tề Nguyệt đã tự sát về Tề gia an táng. Nhan Trường Phong lệnh người đưa thi thể của Mạnh Tề đi, tìm một nơi phong thủy tốt an táng, quay lại hỏi ta có muốn tới xem không, ta từ chối rồi.

Ta một mình ngồi trong phòng, mấy ngày liền không ra khỏi cửa.

Nhan Trường Phong làm việc xong liền tiến vào tìm ta, gặp mặt liền mở miệng: “Tống Việt Việt, muội ngày ngày ngồi ở đây cũng không ra ngoài, chẳng lẽ tưởng rằng bản thân hết việc làm rồi sao?”

Ta lắc đầu.

Sao có thể chứ. Ta đương nhiên biết mình còn rất nhiều việc phải làm rồi. chỉ là trong phút chốc xảy ra quá nhiều chuyện, có chút mệt mỏi.

“Chỉ là hơi mệt.” ta giải thích.

Nhan Trường Phong âm âm quái khí: “Ta cũng rất mệt, Tống đại tiểu thư có phải cũng nên đau lòng cho ta không?”

Ta nhìn hắn một cái: “Đàng hoàng một chút, đừng có ép giọng nói chuyện.”



Không nhịn nổi rồi.

“Nếu như ngươi không biết cách an ủi người khác thì im miệng, ồn chết đi được.” ta đứng dậy, bắt đầu chỉnh lại tay áo.

Nhan Trường Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt, kéo ta qua ôm vào lòng, giống như là đang trút bực bội đặt cằm lên vai ta, muộn phiền nói: “Có phải muội không buông được Mạnh Tề không?”

Ta ngây người, thì ra hắn đang sợ điều này.

Một lúc sau ta mới mở miệng: “Không phải, huynh đừng nghĩ nhiều. Nếu như ta đã đồng ý ở bên huynh, thì sẽ không nghĩ tới người khác.”

Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy con người sống thật khó khăn, thời gian ngắn như vậy, nhiều người như thế, nói hết là hết rồi, khiến cho người ta không có một chút chuẩn bị nào cả.”

Mấy ngày này ta luôn nghĩ, nếu như ta thông minh hơn một chút, mạnh hơn một chút, thì có thể ngăn cản những chuyện này xảy ra không.

Trân Châu sẽ không c.hết, Mạnh Tề sẽ không c.hết, Tống Chi Chi cũng không c.hết.

Mọi người có thể khỏe mạnh mà sống.



“Không phải lỗi của muội, Tống Việt Việt.” Nhan Trường Phong đưa tay lên xoa đầu ta, an ủi.


“Huynh là con giun trong bụng ta à?” ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ta không nói huynh cũng biết ta đang nghĩ gì.”

“Vậy chắc chắn…không phải.” Nhan Trường Phong nâng khóe miệng, nói: “Giun trông rất buồn nôn, ta là Nhan Trường Phong.”

“Ta là Nhan Trường Phong thích Tống Việt Việt.”

96.

Sau lời an ủi đầy độc đáo của Nhan Trường Phong, cuối cùng ta cũng đi ra khỏi cửa, bắt đầu suy nghĩ chuyện tiếp sau.

Giờ đây thân phận của ta đã được sáng tỏ, còn ở trong giang hồ sẽ không hợp lẽ, trừ phi mai danh ẩn tính nhàn nhã qua một đời.

Nhưng mà đại bá vẫn còn ở trong kinh thành, vẫn còn rất nhiều ân tình chưa trả, giờ đây mai danh ẩn tính thì quá đỗi vô tình.

Tốt hơn hết vẫn cứ nên quay về xem xem.

Hơn nữa hoàng vị vẫn còn bỏ trống cũng không biết bọn họ quyết định thế nào, vẫn nên hỏi qua mới có thể an tâm.



Nhưng mà đoàn người mới đi được nửa đường, thì đã gặp được Dương công công dẫn theo một đoàn binh tới tuyên chỉ.

“Thánh chỉ?” ta nhìn về gương mặt quen thuộc của Dương công công, trong triều không có thiên tử, lấy đâu ra thánh chỉ?

Dương công công cho ta một ánh mắt, ra hiệu ta bớt nói vài lời tiếp chỉ trước đã.

Ta làm theo, đợi hắn đọc xong thánh chỉ mà vẫn còn đang thất thần.

“Chúc mừng Vĩnh An giám quốc công chúa.” Dương công công cười nói.

“Thánh chỉ này…”

“Thánh chỉ đương nhiên là tiên đế để lại.” nụ cười của Dương công công không biến trả lời.

Ta tin ngươi cái quỷ.

Lê Kiền có thể để lại thánh chỉ để ta giám quốc? còn để nhi tử ta sinh hạ làm hoàng đế?

Hắn lại không phải là bồ tát sống đại từ đại bi.

Ta biết chắc thánh chỉ này nhất định có vấn đề, nhưng mà trước mắt không phải lúc để nói điều này.

Nhưng mà cái vị trí công chúa này tới quá đột nhiên.

“Vẫn mong công chúa nhanh chóng khởi hành hồi kinh, dù sao một nước không thể không có vua.” Dương công công cung kính nói: “Tất cả nhân quả sau khi về kinh tự nhiên sẽ biết.”



97.

Cho tới khi về kinh gặp đại bá ta mới biết được nguyên nhân trong đó.

Cái phong hào Vĩnh An giám quốc công chúa này không phải vô duyên vô cớ mà cho ta, có lẽ là bởi vì trước mắt hoàng thất Đông Nhạc không có người thừa kế, không phải bệnh liệt giường thì là ảnh hưởng tới nhân sinh quan, nhìn đi nhìn lại chỉ có ta là phù hợp nhất, nhưng mà ngặt nỗi ta là thân phận nữ tử, rất nhiều người không muốn tiếp nhận Đông Nhạc có một nữ đế, vì vậy liền nghĩ ra cách này.

Ta lấy thân phận công chúa làm giám quốc, có thể đặc biệt xử lí công việc, sau này đợi khi ta sinh hạ nam hài tử liền trực tiếp lập thành tân đế, như vậy có thể bảo toàn huyết thống thuần túy của hoàng thất.

Giai đại hoan hỉ.

Hay cho câu giai đại hoan hỉ, căn bản không có ai hỏi qua ý kiến của ta.

Đại bá nhìn ta, thở dài: “Đa số người trong hoàng thất đều là thân bất do kỉ.”

“Nhưng mà con không hiểu việc triều chính.”

“Không sao, mọi người đã nghĩ tới điều này, quyết định thành lập Phụ Các Hiệp giúp công chúa giám quốc, đợi khi tân đế trưởng thành mới giải tán. Trước mắt đã chọn lựa vài vị đại thần, đều là những đại thần có thể tin tưởng.”

“Nghĩ cũng thật chu toàn.” Ta cười khổ.

Đại bá nghiêm nghị nói: “Quốc gia đại sự, không thể qua loa.”



Cứ như vậy, ta bị đưa lên giá, từ cốc chủ Tinh Nguyệt cốc xoay người một cái biến thành giám quốc công chúa Vĩnh An, hơn nữa phải dọn ra ngoài Tống phủ, vào phủ công chúa.

Như vậy ngày ngày dậy sớm hơn gà đi thượng triều, tối ngủ muộn hơn cả chó học trị quốc.

Cả ngày ở cùng một chỗ với mấy vị lão tử đầu tóc hoa râm điểm bạc, cảm thấy bản thân già thêm vài phần.

Không có cơ hội gặp Nhan Trường Phong, cũng không biết hắn ở Tống phủ có tốt hay không.





98.

Hôm nay như thông lệ ta hạ triều xuất cung, ta ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện ánh nắng sán lạn, thời tiết rất đẹp, vì vậy quyết định không ngồi kiệu mà đi bộ về phủ công chúa.

Lúc về tới phủ liền nhìn thấy Nhan Trường Phong đang đứng ở cửa.

Mặt ta vui vẻ, liền gia tăng tốc độ đi qua, Nhan Trường Phong nghe thấy động tĩnh cũng quay người lại, nhìn thấy người tới là ta, cũng nhanh chóng đi về phía này.

Còn chưa đứng vững đã nghe thấy huynh ấy mỉm cười nói: “Có phải công chúa vẫn còn thiếu một phò mã không?”



...

- ----HẾT-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận