Trong Trái Tim Mỗi Người Đều Có Một Chấp Niệm

- ---------

CHƯƠNG 3:

Ta thu hồi thần trí, nhìn sang vị ca ca lạnh lùng ấy. đáng tiếc vị ấy không nhìn ta, chỉ nhìn Mạnh Tề.

Đây có lẽ nào chính là sự đồng cảm giữa các mĩ nam chăng?

“Nên xưng hô với vị tiểu ca này như thế nào đây?” ta mỉm cười hỏi.

Vừa rồi khi tú bà dẫn người vào quả thực đã giới thiệu rồi, nhưng mà trí nhớ của ta không được tốt lắm, nên quên mất rồi.

“Thanh Nghiễn” (Ơ!!!)

Lúc này vị tiểu ca băng lạnh kia mới nhìn về phía ta, câu trả lời vô cùng đơn giản.

Được lắm.

Còn ngầu hơn cả Mạnh Tề.

“Thanh trong thanh sơn? Yến(*) trong yến khách ư?”

(*) đây là hai từ đồng âm

“Nghiên trong nghiên đài.”

“Tên hay.” Ta hết lòng tán thưởng.

“Tống đại tiểu thư quá khen rồi.”

Đôi tay đang bóc vỏ tôm của ta ngừng lại, ngước mắt lên nhìn, nhướng mày hỏi: “Quen ta ư?”

“Bởi vì những nữ tử tò mò mà tới Nam Phong Quản dạo chơi không phải chỉ có một mình Tống đại tiểu thư, nhưng người mà ngang nhiên mặc y phục nữ tử tới đây, duy chỉ có mình Tống đại tiểu thư.” Thanh Nghiễn không che giấu vẻ mặt: “Cả cái kinh thành này có ai chưa nghe tới danh của Tống đại tiểu thư chứ?”


Ta bỏ con tôm xuống, lau sạch tay, nhận lấy chiếc khăn tay mà Mạnh Tề đưa cho, cúi đầu lau nước dính trên tay, đồng ý: “Quả thực là khá nổi tiếng.”

“Nhưng mà cái ngữ khí này của ngươi, khiến ta rất không thoải mái.” Ta không bỏ chiếc khăn xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng.

11.

Giống như là một thỏa thuận ngầm nhiều năm, Nhan Trường Phong và Mạnh Tề đều đã đứng dậy.

Nhan Trường Phong bắt đầu móc ngân phiếu ra, ta cũng từ từ đứng dậy.

“Theo như ta biết, trước giờ Nam Phong quản làm ăn vô cùng thành thực, không bao giờ dám làm cái chuyện dơ bẩn ép mua ép bán ấy, vì vậy tiểu ca ngươi, nhất định không phải thanh cao mà bước vào đây nhỉ.”

Ta lấy ngân phiếu trong tay Nhan Trường Phong, cầm lấy một tờ nhẹ nhàng gãi gãi vào vòng tay Thanh Nghiễn, cong khóe miệng lên mỉm cười với hắn, nói: “Tống đại tiểu thư thưởng cho ngươi.”

Lời vừa nói xong, cũng chẳng xem phản ứng của hắn ra sao, ta và Nhan Trường Phong còn có Mạnh Tề ba người đi một mạch ra khỏi cửa.

Tú bà vốn dĩ đang ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh này sắc mặt hơi biến, liền vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười, hỏi: “Hôm nay các vị rời đi sớm như vậy? món ăn còn chưa lên hết, có phải Thanh Nghiễn không chiếu cố tốt không? Để lão nương bảo nó tạ lỗi với các vị.”

Nói rồi, liền định mở cửa hét vào bên trong.

Nhan Trường Phong đưa đôi tay dài ra ngăn cản, miệng cười nhưng tâm không cười nói: “Tiểu gia ta đây không nói không cao hứng, chỉ là đột nhiên cảm thấy Xuân Phong lầu ở bên cạnh thú vị hơn.”

“Chí ít thì người ta cầm tiền cũng sẽ nói những lời tốt đẹp với gia ta, bà nói xem ta nói như thế này có đúng không?”

Ta khoanh tay đứng một bên nhìn uy phong của Nhan Trường Phong.

Trong lòng nghĩ, hai bọn ta không hổ là cặp đôi tán gia bại sản nổi danh nhất ở trong kinh thành này, bại gia mà, đương nhiên sẽ có dáng vẻ của bại gia.

Không thể không nói, tuy rằng Nhan Trường Phong tướng mạo bình thường, nhưng rốt cục vẫn là người huynh đệ tốt cùng mặc một chiếc quần mà lớn lên với ta.

Huynh đệ một lòng, điều này quá tuyệt.


12.

Sau khi ra ngoài ta mới ý thức được một chuyện, Mạnh Tề từ lúc nãy tới giờ đều chưa hề nói một câu.

Bình thường tuy rằng hắn kiệm lời, nhưng mà cũng chưa từng kiệm lời tới mức độ này.

Ta đưa tay chọt chọt hắn, muốn hỏi hắn điều gì đó.

Hắn lại nhìn thẳng vào ta, như thể là cuối cùng thì cũng hạ được quyết tâm, nói: “Quả thực đại tiểu thư nên thu liễm một chút.”

Ta bất mãn, sao đến hắn cũng muốn đến giáo huấn ta vậy.

“Ngươi thấy ta quá ác độc ư? Có lẽ Thanh Nghiễn có nỗi khổ của hắn, nhưng có liên quan gì tới ta? Ta nợ hắn ư? Mất nhiều ngân lượng như vậy để nghe hắn chế giễu ta ư?”

“Trông ta giống một kẻ tiêu tiền như rác không?”

“Cái đó, gián đoạn một lát.” Nhan Trường Phong giơ tay lên, xen vào: “Tống Việt Việt, ngân lượng là của ta.”

Tôi trừng mắt với hắn, nói: “Hai chúng ta từ nhỏ đã cùng ăn cùng uống cùng học cùng chơi, tình nghĩa mười mấy năm nay, còn phân ta huynh?”

“Tuy rằng nghe có vẻ không đúng lắm, nhưng mà muội nói cũng có lí. Hai người tiếp tục đi.” Nhan Trường Phong nhún vai lui về một bên.

Thật phiền, con người này cắt ngang, khiến cho ta quên sạch những điều mình định nói rồi.

Mạnh Tề nhìn thấy bọn ta đã dừng lại rồi, mới tiếp tục: “Đại tiểu thư, ta nghĩ cách làm của Thanh Nghiễn là không đúng, nhưng lời nói của hắn ta là không sai.”

“Trước đây tiểu thư tuổi vẫn còn nhỏ, thích tới nơi này có thể được coi là tuổi nhỏ thích làm chuyện hồ náo, nhưng giờ đây đã 17 tuổi rồi, vẫn còn làm cái chuyện ảnh hưởng tới danh tiếng này.”

“Danh tiếng của ta đã tốt bao giờ đâu, nhưng mà ảnh hưởng tới niềm vui của ta rồi?” ta khoanh đôi tay nhìn Mạnh Tề, “Hơn nữa người ngoài không biết, chẳng lẽ ngươi lại không biết ư? Ta cùng Nhan Trường Phong tới nơi này, đã từng mất miếng thịt nào chưa? Đến đi dạo cũng không được ư?”


“Ảnh hưởng đến cưới gả.” Mạnh Tề không nhượng bộ chút nào, nhìn thẳng vào ta, “Đại tiểu thư, cuối cùng thì cũng sẽ có một ngày tiểu thư phải gả đi. Mặc dù ta biết tất cả sự tình, nhưng người bên cạnh chỉ nhìn thấy bình thường tiểu thư hay dạo chơi ở nơi bẩn thỉu xấu xa ấy. với cái danh tiếng này của tiểu thư, người tử tế đều không dám lấy vào nhà.”

“Vậy người tử tế thì sẽ cưới nữ tử như thế nào? Giống Tống Chi Chi ư?”

Ta nhướng mày, khiêu khích nhìn Mạnh Tề: “Còn ta, nếu không có ai cưới ta, thì ngươi cưới đi?”

Con người vừa mới thẳng thắn mà nói chuyện với ta, trong phút chốc khuôn mặt liền đỏ bừng rồi.

Lắp bắp nói: “Đại tiểu thư…”

Nhìn xem còn thua cả trẻ con, đến nói chuyện cũng không xong.

Bỗng nhiên ta cảm thấy vô vị.

“Trêu ngươi thôi, ta biết ngươi vẫn luôn thích Tống Chi Chi.” Ta chế nhạo, “Cưới ta? Ta sợ ngươi nghĩ không thông nửa đêm liền đào tẩu.”

13.

Mạnh Tề mở miệng định nói gì đó, Nhan Trường Phong ở bên cạnh dường như được gợi ý, kéo lấy ta, khắp mặt tràn đầy niềm hứng khởi: “Tống Việt Việt, bằng không muội gả cho ta đi.”

Ta vỗ cho Nhan Trường Phong một cái lên đầu, mắng: “Ngươi lại trúng gió ở đâu thế?”

“Ài không phải, muội nghe ta nói đã.” Nhan Trường Phong nắm lấy tay ta đang đặt trên đầu hắn xuống, hai mắt phát sáng đến dọa người, chỉ nhìn chằm chằm ta: “Ngươi nghĩ xem, ta thích chạy tới thanh lâu, chỉ có ngươi mới không tức giận. Không chỉ không tức giận mà còn có thể cùng đi với ta. Phu thê nhà nào có thể cầm sắt hòa minh(*) thế này chứ?”

(*)chỉ tình cảm vợ chồng hòa thuận

Ta bực bội rút tay lại, thương hại nhìn hắn nói: “Đồ ngốc.”

Ban đầu bảo ngươi mua nhiều sách, ngươi cứ đòi đi xem người ta g.iết lợn.

Tiên sinh mà biết ngươi lấy cầm sắt hòa minh ra dùng như thế này, tóc tai cũng bị làm cho tức tới nỗi rụng hết một nắm rồi.

“Chúng ta có thể dạo chơi trong kĩ viện, là bởi vì chúng ta không phải là phu thê, là huynh đệ.”

“Nếu như thành phu thê rồi, xem ta đánh gãy chân ngươi như thế nào.”

Ta sầm mặt dọa nạt hắn.


Nhan Trường Phong bị dọa rụt cổ lại, khom người giả vờ hét lên: “Tống Việt Việt, chân ta bị đau.”

Ta vừa định mở miệng chế giễu, hắn bèn ôm bụng hét lên chân đau, liền nhìn thấy Nhan bá bá từ bên cạnh đi tới mỉm cười như Phật Di Lặc, nói: “Ta ngược lại lại rất mong con có thể trở thành con dâu ta.”

Nhan Trường Phong nghe thấy vậy liền kinh hãi mà quay đầu qua, nhìn cha hắn.

“Đáng tiếc tên tiểu tử con không biết tranh giành, không xứng với Việt Việt.” Nhan bá bá tiến lại gần, đưa tay ra gõ cho Nhan Trường Phong một cái lên đỉnh đầu.

Nhan Trường Phong sững sờ tại chỗ, ta cười ngặt nghẽo tới mức ngửa người ra sau.

Từ trước tới nay Nhan bá bá luôn đứng về phía ta.

Đương nhiên, ông có thể trách phạt nhi tử ruột của mình, người ngoài như ta đây thật không dễ dàng gì mà làm hòa được.

Nếu cứ tiếp tục chê bai như vậy, ít nhiều cũng thể hiện rõ bản thân không hiểu chuyện.

Vì vậy sau khi cười xong ta liền mở miệng: “Nhan bá bá đừng nâng Việt Việt lên như vậy, trong lòng con vẫn biết bản thân như thế nào.”

Không ngờ tới Nhan bá bá lại nghiêm túc hẳn lên, nói: “Việt Việt không cần phải tự coi nhẹ bản thân như vậy. Ta tận mắt chứng kiến con lớn đến ngần này, con là người như thế nào trong lòng bá bá biết rõ. Hơn hết, những tin đồn bên ngoài hơn nửa đều do tên tiểu tử nhà ta mà ra, đều do nó ngày ngày rủ con tới nơi đó chơi, người khác mới nói những lời đó. Sau này nếu như con không có mối lương duyên nào, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Nếu như một ngày nào đó con muốn ở bên Nhan Trường Phong, ta sẽ giúp con áp chế nó, không để nó bắt nạt con.”

Lời này nói ra thực sự vô cùng nghiêm túc, ngược lại ta không biết tiếp lời như thế nào rồi, chỉ có thể cười khan hai tiếng.

14.

Vẫn là Mạnh Tề lên tiếng giúp ta giải vây.

“Nhan đại nhân, hiện giờ đại tiểu thư vẫn còn nhỏ, vẫn chưa tới lúc suy nghĩ những chuyện này. Hơn nữa tiểu thư lớn lên cùng với Nhan công tử, tình như huynh đệ.”

Nhìn thấy hắn nhấn mạnh hai chữ huynh đệ này.

Ta liền coi nó là điều hiển nhiên.

Rất rõ ràng, Nhan Trường Phong cũng nghĩ như vậy. Sau khi ta nói muốn đánh gãy chân hắn, hắn liền từ bỏ cái ý định hồ đồ muốn cưới ta.

“Cha, con thấy con và Tống Việt Việt vẫn là nên làm huynh đệ thì tốt hơn.”

Nhan bá bá liếc Mạnh Tề một cái, lại nhìn về phía Nhan Trường Phong, cười mắng một câu ‘ngu xuẩn’, sau đó lắc đầu rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận