20.
Ta luôn tưởng rằng cha ta và mẹ kế không phải là người xấu gì cả, cho dù bọn họ đều không thích ta.
Nhưng hôm nay lại là tình huống gì vậy, ta thực sự không hiểu nổi.
“Thật là muốn đòi mạng mà.” Ta ai oán nằm xuống dưới đất.
Vừa nằm xuống, liền bị Trân Châu kéo trở dậy, còn chưa nói, Trân Châu này trông thì có vẻ mềm yếu, nhưng mà sức lực thì không phải nhỏ đâu.
“Đại tiểu thư, tuyết vừa mới rơi, trên đất lạnh lắm.” Trân Châu khuyên bảo.
Ta dựa vào sức lực của tỷ ấy mà đứng lên, hỏi: “Tỷ nói xem ông ấy có ý gì? Chẳng lẽ lừa ta tới cho điện hạ? xung hỉ?”
Càng nói thì cảm thấy có khả năng: “Năm nay điện hạ đã 70 rồi. hổ dữ không ăn thịt con, cha ta làm sao lại nhẫn tâm?”
Đôi mắt Trân Châu lóe lên: “Chắc không phải đâu.”
Trong phút chốc ta liền quan sát được phản ứng của Trân Châu, truy hỏi: “Có phải tỷ biết chuyện gì không?”
Trân Châu trả lời: “Thưa đại tiểu thư, ta không biết.”
Trân Châu không nói dối, nhưng tỷ ấy không dám nhìn vào mắt ta, vậy thì chắc chắn là biết chút gì đó rồi.
Dựa theo kinh nghiệm của bản thân, tỷ ấy nhất quyết không nói, ta sẽ không hỏi được gì đâu.
Từ trước tới nay đều là như vậy cả, cho dù là tỷ ấy, nhũ mẫu hay là Mạnh Tề, đến cả cha ta, hình như trong lòng bọn họ đều có bí mật, chỉ giấu một mình ta.
“Mọi người đều cho ta thấy mọi người có bí mật rồi, nhưng lại không nói cho ta biết bí mật ấy là gì, ta rất khó chịu.”
Ta cau mày, thực sự cảm thấy khó chịu.
Bởi vì ta tò mò, nhưng lại không muốn ép buộc bọn họ.
Dù sao thì mỗi người đều có bí mật của bản thân, ta cũng vậy.
Ví dụ như việc ta thích Mạnh Tề, không chỉ bởi hắn đẹp trai.
Bọn họ không một ai hay biết.
21.
“Ta có thể tin tưởng tỷ không?”
Ta quay người đá tuyết xuống dưới hồ, nhìn đàn cá trong hồ đang tụm lại với nhau trong phút chốc kinh ngạc mà bơi tán loạn khắp nơi.
Còn chưa đợi Trân Châu trả lời, lại gật gật đầu tự hỏi tự trả lời: “Ta đương nhiên có thể tin tưởng mọi người. Nếu như đến cả mọi người cũng không thể tin tưởng được, ta còn có thể tin ai đây?”
Ta cúi đầu bật cười, quay người nhìn Trân Châu.
“Tỷ chỉ cần nói cho ta biết, đêm trừ tịch ấy sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, đúng không?”
“Không đâu.” Anh mắt Trân Châu kiên định mà nhìn ta.
“Được, ta biết rồi.”
Như vậy là được rồi.
Mấy chuyện khác ta cũng không muốn biết.
Ta gật đầu thật mạnh, vỗ vỗ tay, lại thở phào một hơi, nâng giọng nói: “Ta muốn sửa soạn một chút, lần đầu vào cung dự yến tiệc, phải ăn mặc đẹp một chút. Tỷ cùng ta tới Bạch Ngọc đường đi.”
“Được.” Trân Châu dịu dàng đáp.
Bất luận thế nào, Trân Châu sẽ luôn dành những điều tốt cho ta.
22.
Đến Bạch Ngọc đường, mới phát hiện nơi đây vô cùng náo nhiệt.
Cũng phải, sắp tới đêm giao thừa rồi, mọi người đều muốn thay mới đổi cũ.
Ta không thích chen chúc cùng người khác, đang do dự có nên tiến lên hay không liền bị một giọng nói chặn đứng.
“Yo, đây không phải là Tống đại tiểu thư sao? Sao lại tới Bạch Ngọc đường mà không vào thế?”
Cái ngữ khí này ta liền biết được người tới này không có ý tốt gì.
Ta nheo mắt nhìn xung quanh, liền phát hiện ra người đang nói là trưởng tôn nữ Lý Thần Lâm của Tế Tửu Quốc Tử Giám luôn thích gây hấn với ta, cả cái kinh thành này đều biết cô ta vô cùng chanh chua.
Cho dù ta biết mình là người có tài ăn nói, nhưng có lúc cũng đấu không lại cô ta.
Phiền phức.
“Ồ, vừa mới nhớ ra, Tống tiểu thư nghèo như hiện tại, nha hoàn còn chẳng có nhiều, làm sao có thể bước vào Bạch Ngọc đường chứ?” nhìn thấy ta không có phản ứng gì, Lý Thần Lâm tiếp tục mở miệng, nói xong lại che miệng cười cười.
Không lẽ cô ta tưởng rằng mình cười như vậy sẽ thể hiện bản thân rất nhã nhặn chứ?
“Năm mới thật là xui xẻo.” ta nghiến răng nói thầm.
Trân Châu mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay ta động viên.
“Tống Việt Việt, cô thì thầm cái gì vậy? có phải lại đang nói xấu ta hay không?” Lý Thần Lâm bất mãn nhìn ta.
“Đúng vậy, quả thực là đang nói xấu cô.” Ta không kiên nhẫn mà nâng cao giọng.
“Ta vừa mới nói, làm sao Tế Tửu đại nhân gia phong thanh chính, mà lại dạy dỗ không nổi một tôn nữ như vậy, ngày nào cũng học thói ba hoa, chẳng có chút phong thái của danh môn thục nữ gì cả.”
Cô ta không thích nghe nhất chính là người khác nói mình không thục nữ, quả nhiên, vừa mới nghe tới lời này liền nhảy dựng lên: “Tống Việt Việt cô đừng có mà quá đáng!”
Vừa tức giận vừa giậm chân, nhưng mà không qua đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4. Chiều Hư
=====================================
Ta bật cười, đứa trẻ này bị người khác mắng tới đánh nhau cũng không biết, thận đáng thương.
23.
“Tống Việt Việt, cô đắc ý cái gì? Ta như thế nào, cũng tốt hơn người không có mẹ dạy như cô. Có cô nương nhà nào giống cô chứ, cả ngày cùng với Nhan Trường Phong tới kĩ viện, ai cũng có thể coi là trượng phu, không biết nhục nhã.”
Nhìn xem, vẫn là mấy câu cũ rích, đi đi lại lại cũng chỉ có mấy câu này, cũng chẳng có gì mới mẻ cả, vừa nghe xong tai ta cũng đóng kén luôn rồi.
Vừa định đáp lại một câu, liền nghe thấy một giọng nói truyền tới.
“Lý đại tiểu thư thận trọng.”
Người vây xung quanh tránh ra tạo thành lối đi, thì ra là Tống Chi Chi mua đồ xong từ trong Bạch Ngọc đường bước ra.
Những lời vừa rồi lại là do chính miệng muội ấy nói.
Tống Chi Chi bước tới gần, đứng trước mặt, hành lễ với ta trước, chào một tiếng A Tỷ, tiếp đó quay người nói với Lý Thần Lâm: “Lý đại tiểu thư cũng là một nữ tử chưa xuất giá, nếu như có ngưỡng mộ A Tỷ ta cũng không nên nói ra những lời vu khống này. A Tỷ ta chẳng qua chỉ hoạt bát một chút, làm sao bằng được kiểu làm càn như cô nương đây.”
Lý Thần Lâm càng tức giận hơn, tranh nói: “Tống nhị tiểu thư, cô hà tất phải đục nước béo cò, cả kinh thành này ai không biết Tống Việt Việt tùy tiện dễ thay đổi thế nào...”
“Đủ rồi.” Tống Chi Chi cắt đứt lời nói của Lý Thần Lâm, trầm giọng nói: “Lý đại tiểu thư, việc tới nước này, Tống phủ chúng ta có thể không truy cứu những lời nói của tiểu thư hôm nay. Nhưng nếu như còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, ta đành phải nhờ cha đi hỏi Tế Tửu đại nhân rốt cuộc thì ngài ấy đã dạy dỗ tiểu thư như thế nào.”
Tống Chi Chi chỉ thiếu điều viết hai chữ cáo trạng lên trên mặt, Lý Thần Lâm nghe thấy vậy trong tức khắc liền ngừng công kích, chỉ đành không cam tâm mà hừ một tiếng, hậm hực rời đi.
Người xung quanh thấy không còn gì để xem, liền tản ra, người đang làm gì thì làm nấy.
Ta ngạc nhiên nhìn Tống Chi Chi, thậm chí còn âm thầm cho muội ấy một tràng pháo tay.
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị này, một đương sự như ta suýt nữa thì tưởng rằng người bình thường hay đi dạo chơi ở kĩ viện là người khác chứ không phải ta.
Tuy nhiên những lời nói tốt đẹp lại hợp tình này nghe thì có vẻ là đang khuyên người nhưng thực chất lại là đang đe dọa, thực sự nằm ngoài suy nghĩ của ta.
Trong kí ức của ta, muội ấy là một đứa trẻ chỉ biết khóc thút thít, vốn dĩ tưởng rằng sau khi lớn lên muội ấy sẽ là một muội muội chỉ biết khóc.
Lại không thể ngờ.
Ngược lại ta vì những chuyện thời trẻ con mà có thành kiến với muội ấy.
Nghĩ lại thì muội ấy là hoa khôi, là tài nữ số một kinh thành, e rằng không hẳn chỉ dựa vào khuôn mặt, có lẽ ít nhiều là dựa vào bản thân.
24.
Nhưng mà.
“Tại sao muội lại giúp ta?”
Hai bọn ta cùng lắm là chỉ gật đầu chào nhau một cái, tuyệt đối không tồn tại tình nghĩa nào khiến muội ấy có thể đứng ra.
Tống Chi Chi giống như đang nhìn một đứa ngốc vậy, nói: “A Tỷ, một nét không thể viết ra được chữ Tống. Tỷ là đại tiểu thư của Tống gia, muội là nhị tiểu thư, tỷ không tốt vậy thì muội sẽ được lợi ích gì chứ?”
Quá có lý rồi, không thể phản kháng.
Tuy là như vậy, tại sao lại để ta tùy ý lớn lên như vậy? Không cảm thấy mâu thuẫn sao?
“Nhưng có một chuyện A Tỷ làm quả thực không đúng.” Tống Chi Chi trách: “Người ngoài không biết, nhưng muội biết, A Tỷ có ngân lượng, còn nhiều hơn cả Tống gia, ban đầu tại sao lại muốn giảm người hầu trong viện đi? Hại cho nương ta bị người ngoài nghĩ rằng bà là mẹ kế ác độc, làm cái việc bạc đãi đích nữ.”
Sự việc đúng là như vậy, trước đây ta không hề nghĩ rằng người xung quanh sẽ liên tưởng như vậy, ảnh hưởng đến bọn họ, là ta thiếu trách nhiệm.
Nhưng mà vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ta cũng chẳng dùng một xu nào của họ cả, thế mà lại bắt ta bảo toàn danh tiếng cho bọn họ, chỉ bởi vì chúng ta là người một nhà.
Phải rồi, ta bừng tỉnh, thực ra câu nói “A Tỷ có ngân lượng, còn nhiều hơn cả Tống gia.” kia của Tống Chi Chi vô hình chung đã trừ ta ra khỏi Tống gia rồi.
Ta muốn cười, các người không muốn làm, nhưng lại muốn thể diện, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?