Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới


Dư Chu và Cẩm Xuyên lặng lẽ trao đổi ánh mắt trong chốc lát, rất nhanh thì hai người họ đã đưa ra quyết định cuối cùng, để cho hai huynh đệ Lý Hoài quay trở lại phủ thành thêm một chuyến xem có thể mời được vị đại phu kia tới đây chuẩn bệnh hay không.
Qua khoảng thời gian tiếp xúc gần đây thì Dư Chu và Cẩm Xuyên đã có sự hiểu biết nhất định với mọi người bên trong nhà di mẫu, cũng biết rõ mọi người đều thật lòng thật dạ yêu thương quý mến Cẩm Xuyên cùng gia đình bọ họ.

Nếu hai người mở lời thỉnh cầu thì chỉ cần đó không phải là chuyện quá khó thực hiện thì một nhà di mẫu nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ hoàn thành.
Điều quan trọng là hai người nghĩ rằng thỉnh cầu biểu ca giúp đỡ nhiều lắm cũng chỉ tính là thiếu ân tình của người thân trong nhà.

Để mà so sánh ra thì nếu như thực sự có cơ hội điều trị cho Trần đại nương khỏe mạnh trở lại mà hai người không vươn tay bắt lấy, thì có khả năng nó sẽ trở thành nỗi tiếc hận vĩnh viễn cũng không thể nào quên được trong lòng hai người họ.
Sau khi đưa ra quyết định thì Dư Chu liền nói: "Mấy ngày đi trở về đây đã vất vả cho hai người các ngươi rồi, tạm nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại kính nhờ hai huynh đệ các ngươi trở về phủ thành một chuyến, giúp đỡ chúng ta chuyển bức thư tới cho biểu ca."
Vốn chuyện gửi thư chỉ cần một người là đủ rồi, thế nhưng chuyện tình nơi này đúng là có chút nóng vội, để cho hai huynh đệ Lý gia cùng trở về thì lúc một người nghỉ ngơi vẫn còn một người khác có thể luân phiên đánh xe ngựa, như vậy mới có thể tiết kiệm được thời gian đi đường.
"Ngài viết sẵn thư trước đi ạ, chúng ta tùy thời đều có thể xuất phát đi trở về." Lý Hoài cười nói.
Hai huynh đệ bọn họ thuộc nhóm người làm xuất sắc nhất xuất thân từ Lý gia, mấy ngày hôm nay cũng chỉ cần làm mỗi việc đánh xe ngựa từ phủ thành trở về thôn Dư gia mà thôi, trong khoảng thời gian đó vì muốn chiếu cố cho tâm trạng của Tiểu Thần Thần mà trên đường bọn họ đều là chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, chẳng khác nào đang đi du lịch cả.

Lượng công việc như thế này căn bản không tính là gì với những gì hai huynh đệ nhà hắn được huấn luyện trong quá khứ.

Nên thực sự không cảm thấy mệt mỏi chút nào cả.
Dư Chu trầm ngâm một lúc liền nói: "Vậy để ta đi viết luôn bây giờ."
Cẩm Xuyên cũng nói: "Ta qua bên nhà Trần thẩm mượn nhà bếp làm chút đồ cho các ngươi ăn lót dạ rồi hẵng đi."
"Không cần phiền phức như vậy đâu," Lý Hoài mỉm cười nói, "Chút nữa chúng ta đi qua trấn trên còn muốn mua thêm chút đồ dùng trên đường nữa, thuận tiện mua thêm chút lương khô mang theo bên người là được rồi."
Cẩm Xuyên cảm thấy như vậy không được tốt cho lắm, nhưng phương pháp Lý Hoài đưa ra đúng là cách tiết kiệm thời gian nhất trong lúc này.

Huống hồ bây giờ cũng mới vào đúng giờ mùi, cách thời gian cơm tối còn rất lâu.
Vậy nên cậu ngẫm nghĩ một chút liền xoay người đi vào bên trong gian phòng ngủ chính, lật tìm bên trong chiếc rương đồ mới vừa chuyển từ trên xe ngựa xuống trong chốc lát, lúc đi ra thì trong tay đã nhiều thêm một chiếc hà bao,
"Trong đây có chút ngân lượng các ngươi cầm theo dùng để chuẩn bị đồ cần thiết khi đi đường."
Không chỉ có lương thực sử dụng trong thời gian đi đường, ngay cả dầu đèn dùng để chiếu sáng đường vào ban đêm đều cần dùng tiền để mua cả, hai người Lý Hoài trở về phủ thành là muốn làm việc cho một nhà bọn họ nên tất nhiên là nhà cậu cần phải cung cấp ngân lượng sử dụng trong chuyến đi rồi.
Nào ngờ Lý Trì nghe thấy cậu nói vậy liền nhanh chóng lui về sau một đoạn, Lý Hoài cũng cười cười nói lời từ chối, "Biểu thiếu gia không cần khách khí, trên người chúng ta vẫn còn ngân lượng phu nhân đưa cho vẫn chưa dùng hết."
Cẩm Xuyên kiên trì nói: "Mang theo trên đường mua đồ ăn."
Lần này ngay cả Lý Hoài cũng lui về sau một bước, cười nói: "Biểu thiếu gia làm như vậy thực khó xử cho hai huynh đệ nhà chúng ta, lúc chúng ta tới đây phu nhân đã dặn dò kĩ lưỡng, không cho phép cầm tiền bạc của ngài, nếu bà mà biết chúng ta nhận tiền thưởng của ngài thì lúc trở về hai chúng ta nhất định sẽ phải chịu xử phạt."
Hắn đã nói tới mức như vậy thì Cẩm Xuyên cũng chỉ đành thu hà bao về.
Đúng lúc này Dư Chu cũng vừa viết xong thư mang ra, trên tay hắn đang cầm theo tờ giấy Tuyên Thành vừa đi ra khỏi thư phòng vừa thổi cho khô mực.
Đi tới trước mặt bọn họ Dư Chu mới gấp bức thư vừa viết xong lại, trịnh trọng giao nó cho Lý Hoài, lại nói rõ nguyên nhân nhiễm bệnh của Trần đại nương với gã một lần rồi mới nói: "Các ngươi vất vả rồi."
Lý Hoài nhận thư xong cất kĩ đi, đem những vật phẩm hai huynh đệ nhà hắn cần sử dụng trên đường đi để vào bên trong cỗ xe ngựa cần dùng rồi mới hướng về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên nói lời cáo từ,
"Chúng ta sẽ đi nhanh về nhanh."
Dư Chu và Cẩm Xuyên gật đầu, cùng nhau đưa tiễn hai huynh đệ ra tới cổng nhà, dùng ánh mắt tiễn hai người rời đi.
Bóng xe ngựa khuất dần sau con đường làng vòng vèo khúc khửu, lúc này hai người mới đóng cửa cổng trở lại bên trong sảnh chính tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Thần Thần vẫn đang ngủ say như cũ, Cẩm Xuyên chuyển từng thứ mang theo về ra bên ngoài đặt vào vị trí nên đặt của nó, Dư Chu thì đi múc nước dấp ướt khăn lau hết số bụi bẩn bám trên đồ gia dụng trong nhà.
Lúc Thần Thần tỉnh lại thì công việc trong tay Cẩm Xuyên cũng đã làm xong được phần lớn, vậy nên việc trông nom Thần Thần liền giao lại cho Cẩm Xuyên, hai cha con ngồi chơi bên trong căn sảnh đường đã được lau dọn sạch sẽ, còn Dư Chu thì tiếp tục quét dọn nhà bếp và rửa ráy lau chùi dụng cụ làm bếp.
Mấy thứ như nồi bát gáo chậu đã có hơn một tháng chưa dùng tới, mặc dù trước khi rời đi họ đã cọ rửa sạch sẽ và phơi khô ráo nước rồi nên lần này kiểm tra lại cũng không thấy có hiện tượng mốc meo gì, nhưng dù có thế nào thì cũng đã không sử dụng trong khoảng thời gian dài nên vẫn cần dùng nước đun sôi luộc lâu một chút mới có thể yên tâm dùng lại được.
Hai người vừa đem tất cả đồ vật trong phòng sắp xếp về với trạng thái có thể sử dụng được thì cũng vừa vặn nghe thấy tiếng Trần Phong đứng ở bên kia sân nhà lớn giọng gọi một nhà bọn họ qua ăn cơm tối
Phu phu hai người đem số lễ vật chuẩn bị cho Trần gia thuận tiện mang theo cùng qua đó.
Thấy chỉ có một nhà ba người bọn họ thì Trần thẩm còn đang bận rộn bưng thức ăn từ dưới bếp ra liền sững người một chút, "Hai người cùng quay trở về với các ngươi đâu rồi? Sao không gọi họ cùng qua đây ăn cơm? Ta nấu đủ phần thức ăn cả đấy."
Dư Chu và Cẩm Xuyên nghe bà hỏi vậy mới nhớ ra chuyện mình để hai huynh đệ nhà Lý Hoài quay trở lại phủ thành mời đại phu đã quên nói với Trần thẩm.
Bởi vì không chắc chắn có mời được đại phu tới hay không nên Dư Chu cũng không nói quá tỉ mỉ, chi bảo với bà rằng: "Hai người họ có chuyện cần đi xử lý gấp, chắc phải vài ngày nữa mới có thể trở về được, ta quên mất không thông báo một tiếng cho thẩm."
"Không sao, không sao cả," Trần thẩm buông bát trên tay xuống đùa vui nói, "Ha người họ không có ở đây liền ít đi hai cái miệng ăn, chúng ta có thể ăn nhiều thêm một chút ấy chứ."
Tiểu Quyên cũng bưng một bát trứng chưng đi ra, nghe bà nói vậy liền mỉm cười nói: "Bữa tối nay còn có món trứng gà trưng mà Thần Thần thích nhất đó nhé."
Hiện giờ Thần Thần đã có thể nghe hiểu được một vài từ đơn giản, vừa nghe thấy chữ trứng gà trưng liền nhảy nhót vui vẻ trong lòng Dư Chu, không ngừng giãy giụa tỏ ý nhi tử của ngài đã đói bụng rồi.
Một nhà Dư Chu trở lại, còn mang theo bao nhiêu là tin tức tốt trở về như vậy cũng miễn cưỡng ép được cảm xúc bi thương do Trần đại nương nhiễm bệnh nặng xuống, mọi người cùng nhau vui vẻ ăn xong bữa tối ngày hôm nay.
Ngày tiếp theo Dư Chu bắt đầu đưa tặng lễ vật cho Văn tiên sinh cùng với các trưởng bối trong thôn.
Mấy việc vặt vãnh này lúc bắt tay vào làm cũng khá là phiền phức, bởi vì trừ những lễ vật mà nhà họ tặng đi, sau khi biết hiện tại Dư Chu đã có thân phận tú tài thì cũng có không ít người tới nhà chúc mừng bọn họ, phu phu hai người từ sáng tới tối gần như không có thời gian để mà nghỉ ngơi.
Nhưng dù có như vậy thì một ngày ít nhất có hai lần, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối họ đều sẽ đi qua thăm nom Trần đại nương, cùng ngồi nói chuyện phiếm với bà.
Chớp mắt đã qua hết sáu ngày, mặc dù thân thể Trần đại nương không thấy có bao nhiêu khởi sắc những cũng được coi là đạt tới khoảng thời gian bình ổn, không có hiện tượng chuyển xấu quá nhanh, thậm chí người bên Trần gia đã có thể dành ra thời gian rảnh mỗi ngày để đi lo việc đồng áng, chỉ để lại một người ở nhà chăm sóc cho bà.
Dư Chu tính toán trong lòng chắc hẳn hai huynh đệ Lý Hoài cũng đã sắp trở lại, nếu bên phía Lý Hạo Lâm thuận lợi thì nhiều nhất chỉ khoảng hai ngày nữa là có thể mời đại phu về đây.
Buổi tối ngày hôm nay phu phu hai người đang nằm trên giường nói chuyện, hiếm có một ngày Thần Thần cũng chưa chìm vào giấc ngủ, đang coi hai người phụ thân thành công cụ luyện tập, cu cậu đang hết bò từ bên này qua bên kia rồi lại bò ngược lại, chẳng cần người khác chơi cùng.
Dư Chu nằm bên mép giường ngoài chỉ cần chú ý không để nhóc con bất cẩn bò ra khỏi giường ngã xuống đất là được.
Cẩm Xuyên thì hoàn toàn không cần quản nhóc, dù sao thì mép trong giường chính là vách tường, có chơi thế nào cũng sẽ không bị rơi xuống đất được.
Đến khi Thần Thần không bò nổi nữa Cẩm Xuyên mới bế nhóc con lên đặt nằm ở khoảng chính giữa của hai người.
Dư Chu thấy thời gian cũng không còn sớm nữa liền thổi tắt nến trong phòng, "Hiện tại những nơi cần thăm hỏi tặng quà cũng đã đi xong hết rồi, sáng mai đệ ở nhà với Thần Thần, ta đi ra đồng nhìn ngắm một vòng, xem có thứ nào có thể thu hoạch đều thu hoạch về nhà.
"Bên trong vườn chắc vẫn còn một ít ớt thu cần thu hoạch," Cẩm Xuyên nói, "Hái hết về làm thành ớt ngâm dùng dần, thời gian sau đi tới phủ thành cũng có thể mang theo, tự nhà làm ăn ngon hơn một chút, mà cũng có thể tiết kiệm được tiền mua."
Vốn dĩ nhà bọn họ cũng không thiếu tiền dùng, thêm vào trải nghiệm từ hai năm trước nên dù cho ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cho cậu thêm vài gian cửa hàng thì những thứ không cần lãng phí Cẩm Xuyên đều nhất quyết không để chúng bị lãng phí.
Dư Chu cũng đặc biệt thích nghe cậu nói về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống như thế này, tạo cảm giác an tâm cực kì, hắn nằm bên cạnh vừa vỗ nhẹ dỗ cho Thần Thần ngủ vừa đáp lời cậu:
"Được, đệ muốn mang thứ gì tới phủ thành cũng đều được hết, dù sao thì chúng ta có tận hai cỗ xe ngựa để chở đồ."
Cẩm Xuyên nói: "Chắc chắn vẫn còn thật nhiều đồ không thể mang theo hết được."
Dư Chu bật cười không tiếp lời cậu, dù ở một thế giới khác mà hắn từng sinh sống, nơi mà giao thông đã vô cùng phát triển thì mỗi lần chuyển nhà cũng đều không có khả năng mang hết đồ đạc theo cùng được huống chí là nơi này, mà cũng chẳng ai trong họ tu luyện được kĩ năng đặc biệt là dịch chuyển từ xa hay có được thần khí không gian như trong các cuốn tiểu thuyết mà muốn vận chuyển đi hết.
Hai người nói chuyện phiếm không bao lâu thì cũng chìm vào giấc ngủ cùng với Thần Thần tự lúc nào chẳng hay.
Không lâu sau Dư Chu bị một trận tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
Hắn nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng nhảy xuống khỏi giường, Cẩm Xuyên cũng nghe được tiếng gõ cửa đang vén chăn chuẩn bị ngồi dậy.
Dư Chu khoác vội áo khác ngoài lên người nói: "Hình như ta còn nghe thấy được giọng nói của Lý Hoài nữa."
Nói xong hắn lấy que diêm đốt nến trong phòng cho sáng lên, thấy Cẩm Xuyên cũng muốn xuống giường cùng liền nói: "Đệ nằm ngủ cùng với Thần Thần đi, một mình ta ra bên ngoài đón người là được rồi."
Cẩm Xuyên cúi đầu nhìn Thần Thần giống như sắp bị tiếng ồn làm thức giấc bên cạnh liền nhanh chóng nằm trở lại, nhẹ nhàng vỗ mông an ủi cho bé con ngủ tiếp.
Dư Chu đốt cây nến cho sáng lên xong mới đi ra bên ngoài cửa sảnh chính rồi lên tiếng trả lời người đang gõ cửa bên ngoài: "Ra ngay đây!"
Cổng lớn vừa được mở ra thì đứng bên ngoài quả nhiên là Lý Hoài và Lý Trì với dáng vẻ mệt mỏi, bên cạnh hai người họ còn có thêm một người thanh niên trẻ với búi tóc màu xanh lục, dáng vẻ cực kì thư sinh nho nhã.
Đằng sau người thanh niên trẻ là một tùy tùng đeo theo thùng gỗ lớn.
Lòng Dư Chu đặc biệt vui mừng, biết chắc người này chính là vị đại phu cực kì lợi hại trong lời nói của Lý Hoài, nghĩ tới cậu ta là bạn tốt với Lý Hạo Lâm liền nói:
"Đường xa vất vả rồi, mời huynh đài vào trong nhà ngồi nghỉ ngơi chốc lát."
Từ ngày hai huynh đệ Lý Hoài và Lý Trì rời đi đến hiện tại bất quá cũng chỉ mới qua sáu ngày hơn vài canh giờ, trong đó còn đã bao gồm cả thời gian đi mời người với chuẩn bị đồ dùng đi đường, Dư Chu có lý do để hoài nghi không chỉ lúc đánh xe quay trở về phủ thành thì hai huynh đệ họ Lý đã gấp gáp lên đường tới không kịp nghỉ ngơi dưỡng sức, ngay cả lần đưa theo đại phu trở về này chắc hẳn cũng vẫn đi đường gấp gáp như cũ rồi.
Xe ngựa có hai huynh đệ Lý gia đánh vào trong sân nhà nên không cần Dư Chu phải bận tâm, hắn chỉ cần mời người vào bên trong sảnh đường đun nước rót trà mời khách, "Không biết nên xưng hô với huynh đài như thế nào nhỉ?"
"Ta họ Kỳ, tên một chữ Tô," Kỳ Tô không chút biểu cảm đáp lời, "Ngươi có thể gọi ta một tiếng Kỳ huynh giống với biểu ca ngươi là được."
Dư Chu gật nhẹ đầu biểu thị đã biết, "Kỳ huynh đi đường xa tới đây chắc hẳn đã đói bụng rồi đi, trước tiên uống chén trà rồi ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho mấy người các ngươi."
Kỳ Tô vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như ngọc, thản nhiên nói: "Không cần chuẩn bị đồ ăn, chúng ta uống xong chén trà này liền đi ngủ thôi, sáng sớm mai ngươi dẫn ta đi thăm khám cho người bệnh.
Người dịch: Hana_Nguyen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui