Tốc độ xử lý việc của phụ mẫu Đào gia vô cùng nhanh gọn, mà người bên Kỳ gia cũng không thua kém cho nên trước tết nguyên tiêu thì hôn sự của Đào Khương và Kỳ Tô đã đi từ lễ nạp thái tới được phần xem ngày lành, lục lễ đã hoàn thành được năm nghi thức đầu chỉ còn lại lễ đón dâu cuối cùng là bị đẩy tới tháng chín mà thôi.
Đào phụ có nhiều việc cần xử lý nên sau khi giải quyết xong vấn đề hôn sự cho nhi tử nhà mình liền vội vã trở về nhà luôn, chỉ còn Đào mẫu là ở lại trong phủ thành thêm một khoảng thời gian nữa, bà ở thẳng tới trước tiết thanh minh mới cùng nhóm người trẻ tuổi trở về tế tổ bọn họ cùng nhau trở lại.
Bầu trời tháng ba đã bắt đầu ấm dần lên, trên đường về nhà cỏ non mọc mơn mởn, chim chích bay đầy trời, gió xuân nhẹ phất qua.
Từ sau khi hôn sự được định ra thì Đào Khương vẫn luôn đắm mình trong trạng thái vui mừng thỏa mãn, thấy phong cảnh này liền không nhịn được kéo đám Dư Chu qua tụ tập cùng một chỗ muốn ngâm thơ làm câu đối.
Mà còn là cái kiểu làm không biết chán nữa chứ, cuối cùng vẫn là Thần Thần khóc nháo đòi phụ thân mới có thể cứu thoát được Dư Chu ra khỏi vuốt sói của cậu ta.
Sau vài ngày đoàn người bọn họ rốt cuộc cũng tới được trấn trên, khác với mấy người Dư Ôn Lương từng trở về quê ăn tết một chuyến, Dư Chu và Cẩm Xuyên có khoảng gần nửa năm chưa quay trở lại, thấy được cảnh tượng quen thuộc thân quen làm hai người đều có chút ngẩn ngơ.
Châu Ninh là người có tâm tư tỉ mỉ nên trước khi đoàn người tách ra thấy được dáng vẻ này của hai người liền mỉm cười hỏi:
"Hay là tới nhà ta ở tạm trước một hôm, đợi ngày mai rồi hẵng quay trở về?"
"Vẫn là thôi đi," Cẩm Xuyên lắc đầu từ chối, "Đợi xử lý xong mọi chuyện trong nhà chúng ta lại tới trấn trên tìm các ngươi cũng không muộn.
"
Cẩm Xuyên đã nói như vậy thì Châu Ninh cũng không miễn cưỡng giữ người thêm nữa, dù sao mọi người đều quen thân đến vậy rồi, nếu như thật sự nhớ mong đối phương thì cứ tới thẳng nhà làm khách là được rồi.
Lúc xe ngựa của đám người Dư Chu về tới đầu thôn thì vừa vặn đụng trúng thời gian thôn dân đang từ bên ngoài đồng trở về.
Lâm Nhạc ngồi phía trước đánh xe, người trong thôn đều không quen biết với anh ta nên vừa thấy có người lạ đánh xe vào thôn liền có người bước lên phía trước mặt hỏi:
"Ngươi tìm ai?"
Dư Chu nghe vậy liền vén mành xe lên nói: "Thúc ạ, là chúng ta quay trở về thôn đây.
"
"Thì ra là đám Chu tiểu tử trở về đó hả.
" Người tới dò hỏi thấy là đám người bọn họ trở về thì âm thanh nói chuyện cũng có chút lớn hơn.
Nhóm người phía sau có cả phụ mẫu nhà Dư Ôn Lương, sau khi nghe thấy liền vội vàng vác cuốc đi tới phía trên cùng, sau khi gật đầu chào hỏi với Dư Chu mới hỏi: "Ôn Lương về rồi đấy à!"
Dư Ôn Lương ngồi bên trong xe ngựa hô lớn: "Cha, nương.
"
Lâm Nhạc thấy tình huống này liền đỗ xe ngựa lại, cha nương nhà Dư Ôn Lương cũng bước tới đón Dư Ôn Lương xuống khỏi xe ngựa.
Dư Chu thấy người xung quanh khá đông liền suy nghĩ một hồi liền nói: "Chúng ta đưa Ôn Lương về tới trước cổng nhà trước đi, vừa vặn ta cũng có thể tới thăm tiên sinh một chuyến.
"
Hắn vừa nói vậy thì phụ mẫu nhà Dư Ôn Lương liền hiểu ý Dư Chu không muốn vận chuyển đồ đạc nên xuống tại chỗ đông người, cũng ý thức được vừa rồi bản thân đã không kịp suy nghĩ thấu đáo liền vội vàng nói:
"Vậy chỉ đành làm phiền tới phu phu các ngươi rồi.
"
Còn về Lâm Nhạc và Trịnh Tú thì bởi vì trước đó Chương Uyển Như cũng từng phái người tới giúp đỡ nhà hắn thu hoạch làm chuyện đồng áng, lại thêm Hạ Vân Kỳ cũng nhiều lần cho người đưa đón phu phu nhà hắn qua lại cho nên người trong thôn đều không hỏi gì nhiều, tất nhiên là Dư Chu sẽ không tự mình nhắc tới.
Về đến nhà của Dư Ôn Lương thì Dư Chu và Lâm Nhạc cùng xuống hỗ trợ dỡ đồ đạc của Dư Ôn Lương xuống xe ngựa rồi vận chuyển vào trong nhà, lại mang theo số lễ vật Dư Chu chuẩn bị cho Văn tiên sinh qua tặng một thể luôn, tiếp đó hắn ở lại ngồi nói chuyện với tiên sinh thêm một lát mới thấy thời gian không còn sớm nữa, Dư Chu từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Văn tiên sinh, cả nhà họ mới đánh xe ngựa trở về nhà mình dưới ánh chiều tà le lói.
Còn chưa đi tới trước cổng nhà thì Dư Chu đã thấy được Trần Phong đứng phía trước con đường.
Trần Phong vươn dài cổ hỏi: "Nghe nói các ngươi tới đầu thôn từ sớm sao hiện tại mới về tới nơi, gặp phải chuyện gì hả?"
"Không có chuyện gì, ta đưa Ôn Lương về trước rồi mới trở lại.
"
Trần Phong 'Ồ' một tiếng, gật đầu coi như đã biết nói: "Vậy các ngươi mau trở về nhà nghỉ ngơi trước đi, nương ta cùng với Tiểu Quyên đã chuẩn bị cơm tối rồi, nương bảo ta qua đây gọi các ngươi buổi tối qua nhà ta ăn cơm.
"
Đối với Trần gia Dư Chu chưa bao giờ biết nói lời khách sáo, huống hồ giờ này bọn họ mà còn tự mình rửa xoong nồi bát đĩa, rồi thì dọn dẹp nhà bếp để nấu cơm thì đợi làm cơm xong cũng đã rất muộn rồi, vậy nên hắn không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý,
"Ừ, nếu ngươi không bận việc gì thì qua đây giúp ta chuyển đồ đi.
"
"Ta chính là bị nương đuổi ra đây làm việc này đấy.
" Trần Phong nói xong liền lắc chùm chìa khóa trên tay tới trước mặt của Dư Chu, sau đó mới bước về phía trước mở cửa cổng ra để Lâm Nhạc đánh xe ngựa vào bên trong sân, Trần Phong nói tiếp, "Nương đoán khoảng mấy ngày nay các ngươi sẽ trở lại nên vài ngày trước bà đã mang theo Tiểu Quyên qua đây quét dọn một lượt trong ngoài rồi, đống chăn màn bên trong tủ quần áo cũng được mang đi phơi nắng, tối nay các ngươi cứ lấy dùng luôn là được.
"
"Vất vả cho thẩm tử rồi.
" Lúc Dư Chu và Cẩm Xuyên quay trở lại phủ thành thì Trần thẩm liền đề nghị lần sau giúp hai người họ phơi phóng chăn màn luôn, lúc hai người trở về cũng không cần bận rộn hết việc này tới việc kia nữa.
Tất cả chìa khóa trong nhà Dư Chu đều được gửi bên Trần gia thì tất nhiên là hắn không để ý mấy chuyện này, hiện tại trở về liền thấy được căn nhà sạch sẽ gọn gàng, chăn màn thơm tho mùi nắng lập tức xóa tan chút cảm giác xa lạ sau gần nửa năm rời đi nơi này.
Sau khi xuống xe Dư Chu lại hỏi: "Sức khỏe của đại nương gần đây vẫn tốt chứ?"
Trước đó Ôn Lương từ quê nhà trở lại phủ thành cũng từng nói với hai người chuyện thân thể Trần đại nương đã không còn đáng ngại gì nữa, chỉ là thời tiết mấy hôm rồi vừa ấm chưa được bao lâu trời đã trở lạnh, thời tiết này đối với người già sẽ khó chịu và dễ dàng sinh bệnh hơn một chút, vậy nên Dư Chu mới phải hỏi thăm tình hình của đại nương thêm một lần nữa.
Dư Chu vừa hỏi ra lời này thì Cẩm Xuyên đang từ trên xe ngựa bước xuống cũng dừng động tác của mình lại, đứng im chờ đợi câu trả lời của Trần Phong.
Ý cười trên mặt Trần Phong càng nhiều thêm, nói: "Đã khỏi hẳn rồi, nếu không phải nương ta nói buổi tối có gió lạnh không cho bà đi ra ngoài thì bà còn muốn đi ra ngoài cổng nghênh đón các ngươi trở về đâu.
"
"Đợi chúng ta sắp xếp đồ mang về xong thì lập tức qua bên đó.
" Dư Chu mỉm cười nói, nghe Trần Phong nói vậy lòng hắn liền cảm thấy an tâm không ít.
Chỗ họ có nhiều người, đống đồ đạc trong xe rất nhanh đã được vận chuyển xuống hết.
Sau đó Lâm Nhạc dắt ngựa ra phía sau hậu viện cột vào trong chuồng, Trần Phong đi lấy chút cỏ về cho ngựa ăn.
Một nhà Dư Chu thì mang theo lễ vật đi qua bên Trần gia cách vách.
Chào hỏi nói chuyện vài câu xong thì Trịnh Tú đi vào trong bếp hỗ trợ Trần thẩm làm cơm, để lại một nhà ba người Dư Chu ngồi đó nói chuyện phiếm với Trần đại nương và Trần thúc.
Một lúc sau Tiểu Ngọc cầm theo chiếc đùi gà từ bên trong nhà bếp đi ra mỉm cười nói: "Bữa tối còn phải đợi thêm một lúc nữa mới xong được, để cho Thần Thần ăn chút đồ lót dạ trước đi ạ.
"
Đây cũng là lần đầu tiên hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên thấy được nàng từ sau khi quay trở lại, hai người vừa định nói lời cảm tạ thì ánh mắt liền quét tới phần bụng dưới đã có chút nhô lên của nàng, lời nói tới bên môi của Cẩm Xuyên liền lập tức đổi thành: "Chúc mừng, chúc mừng nhé!"
Tiếp đó cậu lại hỏi: "Được mấy tháng rồi?"
Khuôn mặt Trần đại nương cười tới các nếp nhăn đều giãn ra không ít đáp, "Năm tháng rồi.
"
Chủ đề mấy người họ đang nói Dư Chu ngồi nghe cũng không được tự nhiên cho lắm nên hắn đứng dậy đi rửa tay xong đón lấy chiếc đùi gà trong tay Tiểu Ngọc xé vụn ra đút cho Thần Thần ăn.
Cẩm Xuyên còn đang tiếp tục thảo luận về chủ đề mang thai của Tiểu Ngọc với Trần đại nương, "Nếu mọi người không chê thì mấy ngày nay ta có thời gian rảnh liền tìm lấy số quần áo Thần Thần đã mặc qua trước đây đưa tới cho mọi người, nếu không lần này đi tiếp thì chắc có lẽ phải tới tháng chín mới có thể trở về được.
"
"Sao mà ghét bỏ được chứ," Trần đại nương cười nói, "Mặc y phục Thần Thần từng mặc qua nói không chừng còn có thể dính chút phúc khí của Thần Thần đâu, sau này cũng có thể thông minh đáng yêu giống như Thần Thần vậy.
"
Làn da trẻ con cực kì non nớt mềm mại, dù có là loại vải bông mềm mịn tới đâu cũng sẽ không mềm bằng vải cũ từng được dùng qua, vậy nên thường thì chỉ cần không phải giới tính khác biệt nếu nhà người ta nguyện ý cho đi số quần áo mà tiểu hài tử trong nhà từng mặc hồi bé thì đa số người trong thôn đều vui vẻ nhận lấy.
Huống hồ trẻ con khi còn nhỏ còn dễ tè dầm lên người mình, cần rất nhiều y phục mới đủ để thay đổi cùng giặt giũ liên tục, thế nhưng nếu chuẩn bị quá nhiều lại sợ hài tử lớn quá nhanh, khoảng tầm vài tháng là không còn mặc vừa nữa, đối với gia đình bình thường thì đây đúng là một khoản tiêu pha không nhỏ.
Cũng chỉ có Dư Chu và Cẩm Xuyên khi đó muốn giành tất cả những điều tốt nhất cho nhi tử Thần Thần còn chưa sinh ra của nhà mình mới chuẩn bị nhiều thứ đến vậy.
Đến hiện tại có thật nhiều y phục Thần Thần đã mặc qua phải còn mới tới bảy tám phần.
Đợi mấy người Trần thẩm làm cơm tối xong thì Trần Phong và Lâm Nhạc cũng đã cho ngựa ăn xong quay trở lại, lúc này Dư Chu lại nói lời chúc mừng với Trần Phong thêm một lần nữa.
Lúc ăn cơm mọi người cũng liền đổi chủ đề nói chuyện khác, người bên Trần gia hỏi Dư Chu về cuộc sống trong quãng thời gian trên phủ thành, mà Dư Chu và Cẩm Xuyên lại hỏi thăm những chuyện xảy ra trong thôn trong khoảng thời gian qua.
Cơm no rượu đủ, sau khi gác đũa dọn bàn thì Lâm Nhạc cùng với Trịnh Tú trở về nhà thu dọn cùng sắp xếp đồ đạc mang về, Dư Chu với Trần gia vẫn chưa kết thúc câu chuyện nên tiếp tục ngồi lại trên bàn nói chuyện phiếm.
Đến khi Thần Thần rúc vào trong lòng Dư Chu ngáp ngắn ngáp dài, mà Tiểu Ngọc cũng đã trở lại trong phòng nghỉ ngơi trước thì Trần thúc mới thăm dò hỏi Dư Chu:
"Số lá cây ngươi muốn ngắt hái vào trước tiết thanh minh hằng năm thì năm nay có cần nữa không?"
"Cần ạ.
" Dư Chu nói, "Chúng ta về trước vài ngày cũng chính là vì muốn xử lý chuyện này.
"
Trần thúc thầm thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Hai ngày trước lúc ta vào trong núi chặt củi nhân tiện quan sát một chút thì thấy đều sắp nảy búp hết rồi, sáng sớm ngày mai ta với Trần Phong liền đi hái về, ngươi thấy có được không?"
"Lần này ta không ở lại được lâu, lại gọi thêm Khánh thúc tới hái cùng đi ạ," Dư Chu nói, "Để Lâm Nhạc cùng đi với mọi người luôn.
"
Gọi thêm Khánh thúc tất nhiên là Trần thúc với Trần Phong sẽ không có ý kiến gì, dù gì những năm trước cũng đều là ba người họ cùng nhau đi hái, huống hồ bên trong thung lũng xa xôi đó cũng chỉ có đi cùng với Khánh thúc mới có thể an toàn hơn một chút.
Thế nhưng lúc Dư Chu nói để Lâm Nhạc cùng đi với bọn họ thì Trần đại nương liền có chút khó hiểu, bà ngỏ lời nhắc nhở, "Người này có thể tin tưởng được chứ?"
Đối với người bên Trần gia thì Dư Chu tất nhiên sẽ khôn giấu giếm, "Hai người họ là hạ nhân do ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu mua về cho chúng ta sử dụng, khế bán thân đều đang nằm trong tay chúng ta, huống hồ sau khi hái về thì ta sẽ để cho Trịnh Tú tới trông nom Thần Thần, phần chế biến sẽ do ta với Cẩm Xuyên tự mình phụ trách.
"
Trần đại nương biết được khế bán thân của hai người kia đều nằm trong tay phu phu Dư Chu thì cũng yên tâm hơn nhiều, lại nghe Dư Chu nói sắp xếp để Trịnh Tú chăm sóc Thần Thần, chuyện chế biến sẽ do phu phu nhà họ phụ trách liền cảm thấy đã không còn gì để lo lắng thêm nữa, bà nói:
"Vậy thì đến lúc đó để nàng ta bế Thần Thần qua bên này chơi, dù sao ta với Tiểu Ngọc ở nhà cũng không có chuyện gì để làm, có thể ở nhà chơi đùa cùng với Thần Thần.
"
"Vâng ạ.
" Tất nhiên là Dư Chu không có ý kiến, hắn và Cẩm Xuyên đều không có thời gian trông nom Thần Thần nên nếu có càng nhiều người hỗ trợ trông Thần Thần thì hai người họ sẽ càng yên tâm hơn nhiều rồi.
Từ Trần gia trở về nhà thì Trịnh Tú đã đun xong nước nóng cho mọi người tắm rửa, Dư Chu và Cẩm Xuyên tắm xong liền trở về giường nghỉ ngơi, hắn không nhịn được cảm khái, "Trần Phong cũng sắp được làm phụ thân rồi.
"
Cẩm Xuyên 'Ừ' một tiếng, nhớ tới dáng vẻ gầy guộc nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc trong lúc thành hôn với Trần Phong rồi lại nghĩ tới dáng vẻ đẫy đà hơn một các rõ ràng sau khi mang thai của hiện tại cậu không khỏi mỉm cười nói:
"Mấy năm nay người bên Trần gia đã nuôi dưỡng Tiểu Ngọc không tồi nhỉ.
"
Từ góc độ nào đó mà nói thì Tiểu Ngọc cũng coi như là người có cùng chung cảnh ngộ với cậu, cậu là bị chính phụ thân ruột thịt của mình vứt bỏ còn Tiểu Ngọc là bị huynh trưởng cùng với tẩu tử nhà mình đối đãi hà khắc, đều là người phải chịu bất hạnh từ chính những người thân trong gia đình của mình.
Mà cũng giống nhau, họ đều gặp được người tốt thuộc về chính mình.
Cho nên ngừng một chút, cậu lại ngước mắt qua nhìn Dư Chu nói: "Phu quân cũng rất tốt.
"
Câu nói không đầu không đuôi như thế này nhưng Dư Chu vẫn có thể nghe hiểu được ý tứ của nó, hắn tủm tỉm cười nói: "Đó là bởi vì phu lang của ta càng tốt hơn.
"
Người dịch: Hana_Nguyen.