Mọi người ngồi cùng nhau thảo luận những việc cần làm sau khi đến phủ thành không bao lâu thì đã tới giờ cơm trưa, tất nhiên là nhóm Dư Chu lưu lại Hạ phủ ăn cơm trưa rồi.
Thói quen mọi lần của Dư Chu chính là ở lại trong Hạ gia hết một buổi sáng, sau đó lưu lại ăn thêm bữa trưa rồi ngồi uống trà nói chuyện phiếm thêm một lát thì sẽ nói lời cáo từ rời đi.
Kết quả lúc mấy người họ còn đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm thì Thần Thần đã nằm bò trong lồng ngực Cẩm Xuyên ngủ ngon lành.
Châu Ninh thấy vậy liền vội vàng mang theo người đi qua gian sảnh phụ, tự mình thu dọn sập nhỏ ra cho Thần Thần nằm ngủ
Chủ nhà đã làm tới mức này rồi mà họ còn đòi rời đi ngay thì cũng không phải đạo, vả lại Thần Thần đang nằm ngủ mà ẵm con đi đường thì cũng không được tốt lắm, vậy nên Hạ Vân Kỳ liền mời Dư Chu và Dư Ôn Lương đi tới thư phòng ngồi nói chuyện, Cẩm Xuyên và Châu Ninh đi tới sảnh phụ ngồi nói chuyện phiếm cùng với canh chừng cho Thần Thần ngủ.
Giấc này Thần Thần ngủ hết hơn một canh giờ mới tỉnh, sau khi tỉnh còn phải cho nhóc con ăn uống với vệ sinh, bởi vậy mà tới tận giờ thân thì mấy người Dư Chu mới có thể rời đi.
Lại đi mua thêm chút đồ rồi đi bộ về nhà thì cũng đã tới giờ dậu.
Giờ này thì những người đang đi làm đồng vẫn chưa quay trở về nhà, nhưng đã có không ít người chuyển rời chỗ làm về những mảnh ruộng rau ở sát ngay gần thôn làng để làm tiếp, từ xa có thể thấy được những người phụ nhân và hài tử đang gánh nước tưới cho ruộng rau.
Lúc hai người về tới nhà thì đứng bên ngoài cổng chào hỏi một tiếng với Trần đại nương ở nhà cách vách trước, sau đó Cẩm Xuyên mới lấy chìa khóa ra mở cửa cổng, còn Dư Chu thì bế Thần Thần đứng bên cạnh chờ đợi.
Kết quả ba người nhà họ mới vừa tiến vào trong sân nhà mình thì có một người vội vã bước ra từ nhà họ Trần ở cách vách, đi theo sau chân họ luồn lách vào trong sân nhanh như một con cá trạch vậy.
Cả Dư Chu và Cẩm Xuyên đều bị dọa cho chết khiếp, đặc biệt là Dư Chu, nếu không phải biết người này đi ra từ nhà cách vách thì hắn đã muốn giơ chân đạp cho một phát rồi.
Người này cũng tự biết bản thân xuất hiện quá đột ngột làm dọa tới hai người họ nên vội vàng giới thiệu nói:
"Ta là bà mối Trương, hôm nay tới nhà các ngươi là có chút chuyện muốn nói."
Dư Chu và Cẩm Xuyên đều còn ấn tượng với bà mối Trương này, chuyện hôn sự của Trần Phong trước đó cũng là do bà ta đi nói chuyện, mà nghe nói phàm là những lần bà ta mai mối thành công thì phần lớn phu thê hai người đều có cuộc sống hôn nhân khá hạnh phúc, cũng được coi là người có danh tiếng tại những thôn làng gần đây.
Theo sự hiểu biết của Dư Chu và Cẩm Xuyên thì chuyện chung thân đại sự của Tiểu Quyên có vẻ Trần đại nương và Trần thẩm cũng có ý muốn nhờ bà mối Trương này tới giúp mai mối.
Có điều Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không thể nào hiểu được, một bà mối tìm tới nhà bọn họ thì có chuyện gì để nói cơ chứ.
"Tìm chúng tôi có chuyện gì?" Chuyện mà Dư Chu nghĩ không ra thì sẽ hỏi thẳng luôn, nghĩ tới nghề nghiệp của đối phương nên hắn suy đoán, "Là muốn nói chuyện đề thân cho Thần Thần nhà chúng ta hay sao? Vậy thì coi như ngươi phải đi không công một chuyến rồi, nhà chúng ta không có ý định đặt hôn ước cho Thần Thần từ khi còn bé."
"Không phải tới mai mối cho nhi tử nhà các ngươi." Bà mối Trương có hơi chột dạ liếc Cẩm Xuyên một cái, lại nhón chân nhìn mấy người đang bận rộn làm đồng ở phía xa, sau đó mới gấp gáp nói:
"Chúng ta vào nhà rồi nói, không nên đứng mãi ở ngoài sân như thế này."
Dư Chu nghĩ tới chuyện gì đó mà nhíu chặt hai hàng lông mày lại, không tiếp lời bà ta.
Cuối cùng vẫn là Cẩm Xuyên thở dài một tiếng rũ mắt nói: "Vào trong hiên nhà ngồi trước đi."
Nói xong cậu liền xoay người cúi gằm đầu đóng chặt cánh cửa cổng lại, còn chốt then kĩ càng nữa.
Không biết vì sao, rõ ràng đây cũng là chuyện mà bà mối Trương tự mình muốn, thế nhưng vừa nghe tiếng cài then 'lạch cạch' vang lên thì bà ta lại không khỏi rùng mình một cái.
Chốt cửa cổng xong thì Cẩm Xuyên tự mình đi vào bên trong phòng rót nước mang ra cho Dư Chu và bà mối Trương, lại rót thêm chút nước đường đặt xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh Dư Chu để cho Thần Thần uống,
"Phu quân đút cho Thần Thần ăn chút đồ đi, ta đi tưới nước cho vườn rau nhỏ ngoài sân trước đã."
"Để đó chút nữa ta đi làm là được, đi cả quãng đường xa như vậy rồi, đệ nghỉ ngơi trước đi." Dư Chu nói.
Cẩm Xuyên liếc hắn một cái nói, "Khoảng thời gian phu quân tới phủ thành chẳng phải rau trong vườn cũng đều do ta tưới hết đó sao?"
Nói xong không đợi Dư Chu đáp lời cậu liền đi thẳng đến bên cạnh giếng ngoài sân, treo thùng lên bắt đầu múc nước.
Dư Chu nhìn bóng lưng của cậu nở nụ cười bất đắc dĩ.
Thần Thần không biết vừa rồi giữa phụ thân và cha nhóc đã xảy ra một hồi phong ba bão táp như thế nào.
Nhóc con chỉ biết rằng cái bát cùng thìa múc quen thuộc đã được đặt ngay trước mắt mà đến tận lúc này vẫn chưa được đút cho thứ gì vào miệng, vậy nên cái miệng nhỏ bắt đầu ê ê a a không ngừng thúc giục phụ thân nhà mình, cánh tay cũng cố sức túm kéo như muốn thu hút sự chú ý của phụ thân qua đó.
Dư Chu hồi thần vội vã cầm thìa múc nước đường đưa tới bên miệng Thần Thần.
Đợi Thần Thần uống xong được vài ngụm thì tốc độ cũng dần chậm lại, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn bà mối Trương ở bên cạnh, "Nếu đã không phải muốn làm mối cho Thần Thần nhà ta thì không biết ngươi tìm ta là có chuyện gì nhỉ?"
Bà mối Trương có được danh tiếng như ngày hôm nay ngoại trừ tài năng ăn nói ra thì thứ không thể thiếu nhất chính là ánh mắt nhìn sắc mặt của người khác, thấy tình hình này liền biết phu phu hai người đã nhìn thấu mục đích của chính mình.
Dù cho những lúc nói chuyện mai mối thì cũng đều phải mặt dày mày dạn mới thành công được, nhưng lúc này bà ta vẫn không khỏi có chút lúng túng nói,
"Thực ra chuyện này vốn ta cũng không nên nói, có điều người ta đã giao phó rồi, mà ta lại chính là làm nghề này nữa nên..."
"Có chuyện gì mời nói thẳng luôn đi." Dư Chu nói.
"Được," bà mối Trương thở phào một hơi, lập tức lấy lại tư thế mai mối thường ngày ra nói chuyện, "Là như vầy, Lâm viên ngoại ở thành đông trấn trên có nhờ vả ta tới hỏi một chút, cô con gái út nhà ông ấy đang ở góa tại nhà, muốn hỏi xem ngươi có nguyện ý kết thân với nhà họ hay không?"
"Ta đã có phu lang cùng hài tử rồi." Dư Chu lạnh lùng trả lời.
"Chuyện này chúng ta đều biết cả," bà mối Trương nói tiếp, "Vị Lâm viên ngoại kia cũng không yêu cầu ngươi bỏ vợ tái hôn, nếu đồng ý cho nữ nhi nhà ông ấy vào cửa thì để dưới danh nghĩa bình thê là được rồi."
Dư Chu nhíu chặt lông mày, còn chưa kịp nói ra lời cự tuyệt thì bà mối Trương đã vội vàng ngắt lời hắn nói tiếp:
"Ngươi đừng có từ chối vội, nghe ta nói xong cái đã."
Dứt lời liền giống như sợ Dư Chu sẽ không cho bà ta có cơ hội để nói vậy, vội vàng nói tiếp:
"Nữ nhi là Lâm viên ngoại ta cũng đã gặp qua, năm nay vừa tròn mười chín, dáng vẻ duyên dáng xinh đẹp, từ lúc bắt đầu biết nhận thức đã đi theo bên cạnh nương của nàng học tập cách sắp xếp quán xuyến mọi chuyện, là một người biết chăm nom quản lý nhà cửa.
Nghe nói nàng còn có quan hệ rất tốt với nhiều phu nhân cùng tiểu thư quan lại tại trấn trên nữa."
Nói tới đây bà ta liếc nhanh Cẩm Xuyên đang tưới nước cho vườn rau trước sân một cái, "Ta biết phu lang nhà ngươi là một người rất tốt, còn là người đồng cam cộng khổ với ngươi suốt quãng thời gian qua, cũng từng chịu nhiều vất vả thế nhưng dù có nói thế nào thì cậu ấy cũng chỉ là một cái ca nhi mà thôi, đợi sau này ngươi thực sự cá chép hóa rồng thì trong nhà vẫn cần phải có thêm một người nữ tử, không nói tới chuyện quán xuyến, quản lý nhà cửa, chỉ mỗi việc kết giao qua lại với các quý phu nhân quan lại khác thôi thì cũng sẽ thuận tiện hơn so với ca nhi nhiều lắm."
"Lâm viên ngoại còn nói, mặc dù nữ nhi nhà ông ấy là gả lại, thế nhưng chỉ cần ngươi đồng ý với chuyện này thì của hồi môn khẳng định vẫn sẽ rất dày."
Nói tới đây bà ta len lén liếc mắt nhìn vẻ mặt của Dư Chu một cái rồi mới tiếp tục nói, "Kể cả ngươi không muốn cúi người trước tiền tài, nhưng thiết nghĩ tên tuổi của Lâm viên ngoại ở ngay trong huyện chúng ta thì dù có là quan huyện đại nhân cũng phải nể mặt vài phần.
Lâm viên ngoại còn có một người huynh trưởng đang làm quan tại phủ thành nữa, một nhạc phụ như vậy so với..."
Nói tơi đây bà ta liền dừng lai đợi phản ứng của Dư Chu.
Dư Chu không chút nghĩ ngợi mỉm cười nhìn về phía Cẩm Xuyên một cái, liền nói:
"Ý tốt của ngươi cùng với sự xem trọng của Lâm viên ngoại ta xin ghi nhớ trong lòng, chỉ là lúc làm lễ bái đường thành thân với phu lang nhà ta thì Dư Chu ta đã tự mình lập ra lời thề, đời này kiếp này chỉ cần một mình cậu ấy, bất kế là vinh hoa phú quý hay nghèo bần bệnh tật đều sẽ không bao giờ rời xa nhau."
Bà mối Trương nghe vậy liền sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của Dư Chu một lúc liền hơi rũ mắt, khóe miệng kéo lên thành nụ cười trống rỗng, một lúc lâu sau mới nói:
"Ngươi là một người có tình có nghĩa, lệnh phu lang cũng là người có phúc."
Nói xong bà uống cạn chén nước, đứng dậy chỉnh lý lại y phục nói: "Ta sẽ nói rõ lại với Lâm viên ngoại, chuyện ngày hôm nay ngươi cứ coi như là chưa từng nghe thấy, ta cũng sẽ coi như chưa từng đến đây."
Dư Chu đứng dậy tiễn bà ra đến ngoài cổng, "Vất vả ngươi tới một chuyến rồi."
"Không sao cả, dù sao thì ta đi lại cũng thành thói quen rồi." bà mối Trương cười cười, trước khi ra khỏi cửa lại nói, "Chút nữa ta sẽ rời đi từ bên cửa nhà họ Trần, tránh để người khác nhìn thấy lại đặt điều linh tinh."
Mặc dù chuyện kết thân là do đối phương mời người tới nói chứ chẳng phải do bản thân có nhu cầu nhưng Dư Chu vẫn khá là thích sự tỉ mỉ cùng thỏa đáng này của bà ta, vậy nên lúc tiễn người ra ngoài thì nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn nhiều.
Kết quả hắn vừa mới tiễn người đi xong quay đầu liền thấy Cẩm Xuyên đang cầm gáo nước trong tay, đứng bên cạnh vườn rau nhếch mép cười nói:
"Có phải phu quân cảm thấy vui vẻ lắm không?"
Dư Chu liếc vội chiếc gáo gỗ có thể đập vỡ cả thùng nước trong tay cậu liền vội vàng chuyển Thần Thần qua nói, "Để ta tưới đi."
Cơ miệng Cẩm Xuyên khẽ giật giật vài cái lại nhanh chóng cứng ngắc như cũ, cậu ném gáo gỗ vào bên trong thùng nước vươn tay đón lấy Thần Thần đứng ngay bên ngoài vườn rau nhìn.
Dư Chu nhận lấy phần việc mà cậu đang làm dở, vừa tưới nước vừa nói:
"Với thính giác của đệ ta không tin là đoạn đối thoại giữa ta với bà mối Trương vừa rồi đệ không nghe thấy gì hết."
"Đúng vậy nha, ta đều nghe được hết rồi," Cẩm Xuyên nở nụ cười tươi tắn nói, "Vị bà mối Trương kia nói là muốn giới thiệu cho phu quân một mối hôn sự, vị nử tử đó không chỉ duyên dáng xinh đẹp mà còn là nữ nhi nhà viên ngoại, chỉ cần chuyện này thành công thì của hồi môn sẽ đặc biệt phong phú, mà người ta còn có một vị bá phụ làm quan tại phủ thành nữa, đúng là chỉ cần lấy về liền có thể giống như những gì trong thoại bản đã nói, có thể giảm được ít nhất mười năm phấn đầu rồi."
Cách nói giảm được mười năm phấn đấu này chính là lời Dư Chu dùng để đánh giá thoại bản của người khác.
Bây giờ nghe Cẩm Xuyên nói ra hắn cũng không thèm tưới nước nữa, ném gáo gỗ vào bên trong thùng nước, không nhịn được cười nói:
"Đệ nói lý lẽ chút có được không, những lời bà mối người ta nói đệ nghe đều nghe hết được một cách rõ ràng, không bỏ xót chữ nào, lẽ nào chỉ không nghe thấy những lời ta nói mà thôi sao?"
Cẩm Xuyên cười gian trá, "Ta làm sao biết huynh vừa nói những gì cơ chứ, mấy lời ấy huynh đã nói với ta bao giờ đâu."
Dư Chu oán thầm trong lòng, mặc dù hắn không có nói giống hệt những lời vừa rồi, nhưng hai ngày trước vừa mới nói những lời tương tự xong.
Có điều nếu như phu lang nhà mình đã muốn nghe thì hắn cũng sẽ không keo kiệt mà nói nhiều thêm vài lần, vậy nên hắn liền lặp lại những lời dùng để từ chối bà mai lúc nãy thêm một lần nữa.
Mà sau khi nói xong những lời như thề thốt kia vẫn không chịu ngừng lại mà tiếp tục nói:
"Chuyện ngày hôm nay đúng là do ta chưa phòng ngừa chu đáo, mấy ngày trước vừa mới hứa về sau tuyệt đối không khiến đệ gặp phải mấy chuyện như thế này xong thì hôm nay lại trở thành như vậy."
Có quỷ mới biết hắn vừa mới cảm thán bản thân không có được vận mệnh của nhân vật chính xong thì nạn đào hoa đã ập xuống đầu luôn rồi.
Vốn Cẩm Xuyên chỉ muốn nghe phu quân nhà mình nói thêm vài lời dễ nghe mà thôi, chuyện bà mối Trương tới nhà ngày hôm nay cậu không hề tức giận một chút nào cả, bởi vì phu quân nhà cậu chính là người vô tội trong chuyện lần này.
Tính toán tỉ mỉ ra thì vin vào chuyện lần này cậu còn được nghe phu quân nhà mình nói thêm một đống lời yêu thương âu yếm chưa từng được nghe qua nữa, nói cậu kiếm lời cũng không có quá.
Trong lòng cậu cảm thấy đặc biệt thỏa mãn những lại ngượng ngùng không biết nên nói như thế nào, chỉ đành bĩu môi nói:
"Chuyện này vốn không phải lỗi của phu quân mà, phu quân lại chẳng thể khống chế được suy nghĩ của người khác."
Sau đó Dư Chu tiếp tục tưới rau còn Cẩm Xuyên bế Thần Thần đứng bên cạnh vườn rau nói chuyện phiếm với Dư Chu.
Một lúc sau Trần đại nương đẩy cửa tiến vào.
Cẩm Xuyên vội nói lời chào hỏi với bà: "Đại nương vào trong nhà ngồi đi ạ."
"Thôi, bữa nay không vào ngồi lại đâu," Trần đại nương đứng bên cạnh hàng rào vườn rau trả lời, "Ta qua đây là muốn nói với hai người các ngươi, chuyện bà mối Trương tới làm mai trước đó ta cũng đã ngăn cản rồi, chỉ có điều không khuyên nổi bà ấy.
Huống hồ chuyện hôn sự của Tiểu Quyên sau này còn cần nhờ bà ấy giúp đỡ nên ta cũng không muốn nói lời quá khó nghe, các ngươi đừng để trong lòng nhé."
"Đại nương lại nói lời khách sáo với nhà chúng ta rồi," Cẩm Xuyên mỉm cười nói, "Chuyện này cứ giao cho huynh ấy giải quyết là được, đại nương không cần phải bận tâm đâu ạ."
Trần đại nương đã biết được kết quả thông qua bà mối Trương, bây giờ lại thấy Dư Chu và Cẩm Xuyên vẫn gần gũi không khoảng cách như cũ thì cũng yên tâm hẳn, "Ta còn phải về cho gà ăn, thôi, không đứng đây làm phiền các ngươi tưới rau nữa."
Dư Chu đã tưới rau xong, Trần đại nương vừa rời đi thì hắn liền cúi người hái số rau cần dùng cho bữa tối nay đem tới giếng nước rửa sạch sẽ, sau đó mới nói với Cẩm Xuyên:
"Đệ dẫn Thần Thần đi chơi đi, ta đi nấu cơm tối."
"Vâng." Cẩm Xuyên đáp lời.
Đợi bóng dáng Dư Chu khuất sau cánh cửa bếp thì nụ cười trên môi cậu cũng dần biến mất, cảm xúc khó chịu cậu vẫn luôn cố gắng kìm nén lại nhịn không được muốn tuôn trào ra.
Bất kể phu quân đã từ chối như thế nào, hay phu phu hai người có yêu thương ân ái đến đâu thì có một điểm bà mối Trương nói không hề sai, đó là xuất thân cùng bối cảnh của cậu xác thực không giúp đỡ được gì cho phu quân cả.
Dù cho phu quân không muốn đi trên con đường công danh, thế nhưng vẫn cần phải có được địa vị để đứng vững tại nơi này, đặc biệt là sau khi tới phủ thành sinh sống.
Cậu biết rằng phu quân thực sự không để ý mấy thứ này, nhưng mỗi lần cậu nghĩ tới chúng vẫn luôn cảm thấy trong lòng thực khó chịu.
Người dịch: Hana_Nguyen.