Edit- beta: team May
Thời điểm Tiết Tẫn ở trong điện chờ người trở về, Trì Sơn ở một bên nhìn thấy hắn sốt ruột.
Đại Tướng Quân lúc trước hiện tại đã là Hoàng đế Đại Yến, Tiết Tẫn tìm Giang Sương Hàn động tĩnh cũng từ gióng trống khua chiêng biến thành điều tra cẩn thận.
Trên người hắn còn mang theo trọng thương, những ngày này mỗi một ngày đều không có chậm trễ triều chính, thật sự trở thành một quân vương sáng suốt cần cù tài đức, người không biết chỉ sợ còn tưởng rằng Tiết Tẫn sớm đã đem chuyện của Giang Sương Hàn không hề để trong lòng.
Chỉ có Trì Sơn cùng Ông Hiền tiên sinh là rõ ràng nhất tình trạng của hắn bây giờ, nhìn thì thấy vẫn là như thường, nhưng dây cung trong lòng vẫn một mực căng chặt, không biết lúc nào sẽ đứt mất.
Trì Sơn lần này hết sức cẩn thận, nửa chút cũng không dám qua loa.
Người bên ngoài tới thông truyền, nói là đã đưa người tới.
Trì Sơn nhìn thoáng qua phản ứng của Tiết Tẫn, khua tay nói: "Còn thông báo cái gì, tranh thủ thời gian dẫn người vào đi."
Lý công công lĩnh mệnh vội vàng ra ngoài, để người tiến đến.
Hai tên lính kia biết Tiết Tẫn những ngày này vẫn một mực để bọn hắn tìm kiếm nữ tử này, cho nên một chút cũng không dám lười biếng, sau khi nhìn thấy liền lập tức báo cáo, lại tự mình đem người mang tới, ngóng trông lần này có thể lập công.
Bọn hắn một trái một phải đi theo sau lưng Giang Sương Hàn, trấn áp đưa nàng tiến vào bên trong đại điện.
Tiết Tẫn lúc nhìn thấy Giang Sương Hàn bị người ép tiến vào, sắc mặt âm trầm xuống ngay tại chỗ, Trì Sơn cũng sắc mặt không đúng, hướng về hai người hô: "Đây là làm cái gì vậy! Đây là đương kim Hoàng hậu nương nương, còn không nhanh chóng buông người ra, cho người tới mở trói!"
Hai tên lính lập tức hoảng loạn, liền run rẩy mở trói tay cho Giang Sương Hàn, sau khi thả Giang Sương Hàn ra, lập tức run run rẩy rẩy quỳ xuống, hướng về phía Giang Sương Hàn dập đầu.
Giang Sương Hàn cũng không nhìn hai người kia, chỉ nhìn về phía Tiết Tẫn, hai mắt hắn cũng đang nhìn Giang Sương Hàn, hai người thời gian dài như vậy không gặp, Giang Sương Hàn chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua trên dưới người hắn, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Tiết Tẫn lại nhìn chòng chọc nàng không thả.
Trì Sơn ở một bên tận mắt trông thấy mọi chuyện, nhìn lướt qua người quỳ trên mặt đất, giả vờ giận mắng một câu: "Hai người các ngươi thật là không có mắt, lần này đừng mong lĩnh thưởng, đi theo ta lãnh phạt đi."
Nói xong, Trì Sơn đem hai người đang trên mặt đất quỳ mang đi.
Lúc ra cửa còn thuận tiện phân phó Lý công công ở cửa đóng cửa lại, đừng để cho người bên ngoài tiến vào, Lý công công lập tức hiểu ý.
Thời điểm Giang Sương Hàn đi theo Tể tướng rời đi xác thực là cho rằng mình sẽ chết, kết quả Tể tướng căn bản cũng không có đưa nàng đến tể tướng phủ, nàng đi theo Tể tướng xuất cung không lâu, liền bị người của Tể tướng che mắt đổi cỗ kiệu khác, đợi đến thời điểm nàng lại có thể nhìn thấy, đã bị giam ở một gian phòng tối.
Người trông coi bên ngoài Giang Sương Hàn không biết, chẳng qua là sau khi đến nơi đó, nàng lập tức hiểu rõ ra, mặc kệ ra ngoài có nguyên nhân như thế nào, Tể tướng hiện tại còn chưa muốn giết nàng.
Sau khi biết tin tức này, Giang Sương Hàn liền ở trong phòng tối nhắm mắt nghỉ ngơi, những ngày này vẫn một mực bận rộn, thật vất vả mới ngừng lại, nàng vốn dĩ định ngủ một giấc, nhưng không nghĩ tới mình vậy mà căn bản ngủ không được.
Có lẽ là trước đó vài ngày bận rộn quá mức, cho dù lúc này đã nhàn rỗi xuống, nàng vẫn là không tự giác nghĩ về Tiết Tẫn nơi đó.
Thời điểm nàng rời đi Tiết Tẫn vẫn còn đang hôn mê, cũng không biết hắn có thể tỉnh lại hay không, Ông Hiền tiên sinh cũng đã nói, tổn thương này hung hiểm dị thường, người bình thường có thể bị mất mạng tại chỗ, Tiết Tẫn cũng chỉ là dựa vào việc ám khí kia bị đâm vào lệch một chút, cộng thêm tố chất thân thể của hắn tương đối tốt, mới có thể chống đỡ đi qua Quỷ Môn quan.
Về sau có thể tỉnh lại hay không, ai cũng không nói chắc được.
Giang Sương Hàn cũng không lo lắng triều thần bên ngoài, Tể tướng đã nói mình sẽ quản chuyện này, như vậy ông ta sẽ không nuốt lời, Giang Sương Hàn tin tưởng ông ta có thể đem chuyện này giấu thật tốt, ít nhất là tạm thời ngăn chặn những người ngo ngoe muốn động.
Càng nghĩ, Giang Sương Hàn nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Tiết Tẫn.
Nếu như hắn lần này cứ như vậy mà chết đi, nàng tất nhiên là không thể sống một mình.
Đây không phải lần đầu Tiết Tẫn cứu mình, lại là lần thứ nhất Giang Sương Hàn rõ ràng nhìn thấy Tiết Tẫn đối với mình tốt bao nhiêu, biết hắn đến cùng là quan tâm mình bao nhiêu.
Giang Sương Hàn ngày hôm đó mãi cho đến nửa đêm mới ngủ, trong mộng là Nghi Thủy quen thuộc, nàng đứng ở bên ngoài doanh trướng, loáng thoáng trông thấy nơi xa có người đi lại, là binh sĩ tuần tra trong quân, nàng cố gắng muốn nhìn rõ ràng, lại bị cát vàng nâng lên che kín ánh mắt.
Trong mộng Giang Sương Hàn biết rõ vị trí của mình là ở Nghi Thủy, cũng biết mình ở đó chờ một người trở về, nàng nhìn thấy bên ngoài cát vàng là thân ảnh của người nọ, chẳng sợ gió nổi lên, còn nhanh bước hướng về phía người kia mà chạy tới.
Đợi đến khi đến trước mặt người kia, nàng nhìn chăm chú người kia, nội tâm phảng phất có lời nói muốn nói cùng người kia, đây là phương thức ở chung lúc trước của bọn họ, Giang Sương Hàn một bên nhìn chàng vừa mở miệng nói chuyện, nói cho nàng nghe chuyện lý thú hôm nay ở trong doanh trướng, chờ cho tới khi nào nói xong thôi, cũng thấy rõ ràng mặt của người kia, là Tiết Tẫn.
Giang Sương Hàn có chút bất ngờ, lại cảm thấy giống như vốn nên như vậy.
Nàng tưởng là người kia hẳn là mặt mày mỉm cười mà nhìn nàng, hắn giơ tay lên một cái, Giang Sương Hàn vô ý thức cảm thấy hắn là muốn kéo tay mình, lại bị người kia ôm vào trong ngực.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Giang Sương Hàn vậy mà không có sinh lòng kháng cự, chỉ cảm thấy khí tức trên thân hắn hết sức quen thuộc.
Sau khi từ trong mộng tỉnh lại, Giang Sương Hàn mặt còn đỏ lên, trong mộng hai người quá mức hài hòa, khiến cho Giang Sương Hàn sinh ra một loại rất cảm giác kỳ quái.
Đây tựa như là lần đầu tiên nàng ở trong mộng trông thấy rõ ràng mặt của Tiết Tẫn, cũng là lần đầu tiên ở trong mộng cùng hắn thân cận như vậy, hai người đều là sắc mặt tốt đẹp.
Giang Sương Hàn mỗi ngày cơm ba bữa có người đưa tới, chỉ là nàng không thể đi ra ngoài, Tể tướng không có đến gặp qua nàng, cũng không có người quan tâm nàng.
Nàng ở tối tăm không mặt trời qua mấy chục ngày, rốt cục cũng hỏi thăm ra một chút vị trí của mình, nàng còn chưa có ra khỏi Yến Đô.
Về sau, ở thời điểm Tể tướng chuẩn bị về quê, Giang Sương Hàn rốt cục cũng tìm được cơ hội, nàng giả bộ nói là nhiễm bệnh, gọi người tìm đại phu tới cho nàng.
Người trông giữ nàng những ngày kia tương đối bận rộn, cũng không có dành bao nhiêu tâm tư cho nàng, Giang Sương Hàn đánh ngất xỉu đại phu đổi y phục liền lén chạy ra ngoài.
Vị trí của tới gần cửa thành, cho nên Giang Sương Hàn không chút do dự liền chạy ra ngoài.
Sau đó liền đến nơi này.
Giang Sương Hàn đối diện với ánh mắt của Tiết Tẫn, đem hắn nhìn một lần, cũng may, hắn tỉnh lại, nhìn khôi phục được cũng không tệ, nàng có thể an tâm.
Tiết Tẫn cũng không biết Giang Sương Hàn trải qua những ngày này, Chương Trọng Phác người đã rời khỏi Yến Đô, cho dù ông ta vẫn còn, cũng sẽ không nói cho Tiết Tẫn biết những chuyện này.
Tiết Tẫn cũng không nhìn ra Giang Sương Hàn lúc này là đang mưu trí lịch trình, trong mắt hắn, nàng vẫn giống như trước đây muốn thoát khỏi vị trí thê tử của mình.
Tiết Tẫn đi lên phía trước một bước, đưa tay đặt ở trên cổ Giang Sương Hàn, cổ của nàng mảnh mai như thế, chỉ cần hắn thoáng dùng sức, nàng sẽ liền tắt thở, sau đó vĩnh viễn hầu ở bên cạnh mình.
Nàng đáng chết, đã có rất nhiều người từng nói cùng hắn như vậy, hiện tại càng nhiều người nói, chỉ có nàng chết rồi, với hắn mà nói mới là tốt nhất.
Nếu không, hắn vĩnh viễn sẽ tồn tại một tại hoạ ngầm.
Tiết Tẫn đã từng nổi lên ý nghĩ như vậy, dứt khoát liền bóp chết nàng, để nàng vĩnh viễn bồi bên cạnh mình.
Giờ phút này, Giang Sương Hàn giống như là nhìn ra mục đích của hắn, cũng không nhúc nhích, cứ như thế đứng trước mặt của hắn.
Nhìn xem, nàng không có sợ hãi cỡ nào.
Nhưng Tiết Tẫn chỉ là chậm rãi thu tay về, hắn đóng mắt, ép buộc mình không nhìn nàng, không lưu loát nói: "Nàng đi đi."
Giang Sương Hàn biết mình sau khi trở về Tiết Tẫn nhất định sẽ tức giận, nàng cũng chuẩn bị kỹ càng, nhưng không nghĩ tới Tiết Tẫn vậy mà lại nói một câu nói như vậy, đây đều không nằm trong mấy chục loại khả năng nàng từng dự đoán qua trước đó.
Nàng trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
Tiết Tẫn thấy nàng không có phản ứng, cho là nàng lo lắng cái khác, lại nhấc lên một nụ cười tự giễu: "Nàng yên tâm, về sau sẽ không có người đi theo nàng, cũng không có người sẽ bắt nàng tới, nàng hoàn toàn tự do."
Tiết Tẫn biết, ở ngoài thành, Triệu Huyên Ngọc đã sớm vì Giang Sương Hàn chuẩn bị kỹ càng sinh hoạt chi phí của nàng sau này, nàng sẽ không gặp phải vất vả, cũng sẽ không bị người khi dễ.
Đây là cuộc sống nàng nên có, là hắn làm chậm trễ của nàng.
Tiết Tẫn nói xong liền không muốn tiếp tục nhìn Giang Sương Hàn nữa, trực tiếp quay người đi vào bên trong phòng, ngồi ở trước bàn, không nói một lời.
Hắn là đang cố gắng khắc chế mình, hắn không thể lại liếc nhìn nàng thêm một cái, lại nhìn nhiều, hắn sợ mình sẽ khống chế không nổi lòng ham chiếm hữu của mình, hung tợn ôm nàng vào trong ngực mình mà nghiền nát
Giang Sương Hàn đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, quả nhiên vẫn chuyển động.
Tiết Tẫn nghe thấy tiếng động vang lên, biết nàng là đi rồi.
Nhưng không đầy một lát, thanh âm kia đi lại càng ngày càng gần, Giang Sương Hàn đứng ở cửa phòng, đôi mắt xa xa nhìn Tiết Tẫn, ánh mắt chuyên chú: "Nếu như ta nói, ta muốn ở lại thì sao?"
Tiết Tẫn cứng đờ, hắn gần như vội vàng đưa mắt tìm Giang Sương Hàn, tựa hồ là muốn xác nhận người đứng ở cổng cùng mình nói câu nói này có phải là bản thân Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn mặc dù là bị áp chế đưa tới đây, nhưng trên người trên mặt lại không vết thương gì, ánh mắt của nàng vẫn câu người giống như trước đó, lúc này khuất bóng đứng đó, giống như yêu tinh mê hoặc hắn, nàng thổi một cỗ khói xanh, hắn liền có thể vì nàng mà quỳ rạp xuống đất.
Ngón tay của hắn vô thức giữ chặt thành ghế, lời nói ra càng là gian nan tối nghĩa, ánh mắt tận lực lạnh đi: "Nàng nghĩ kĩ rồi chứ, trên người ta không có phẩm cách ôn nhu gì cả, nếu nàng rời đi, chính là tự do, nếu là ở lại bên cạnh ta..."
Tiết Tẫn nói, hai mắt gấp gáp nhìn hằm chằm Giang Sương Hàn, như là một con dã thú tiếp cận con mồi của mình: "Ta sẽ không dễ dàng thả nàng đi, nàng đời này đều chỉ có thể bồi bên cạnh ta."
Giang Sương Hàn nghe vậy còn nhíu mày lại, nhưng vẫn là nhẹ gật đầu.
Những ngày này ở trong phòng tối làm cho giấc mộng kia bắt đầu, nàng liền hiểu rõ.
Giấc mộng kia về sau, những nghi vấn lúc trước làm Giang Sương Hàn bối rối cũng liền được giải đáp, đáp án chỉ có một, nàng chính là để ý Tiết Tẫn.
Nàng lúc trước không có gặp qua người nào làm cho nàng hoang mang như thế này, nhưng nàng đã phát hiện phần để ý này, liền quyết định lưu lại, cho hai người bọn họ một cơ hội.
Ở thời điểm Giang Sương Hàn còn chưa có kịp phản ứng, cũng đã bị Tiết Tẫn ôm vào trong ngực, hắn ôm nàng ôm rất dùng sức, hơi thở của hai người giao hòa vào nhau, Giang Sương Hàn nghĩ đến quang cảnh ở trong mộng.
Nhưng trước mắt Tiết Tẫn so với trong mộng còn vội vàng hơn, hắn hèn mọn mà cường thế tìm kiếm nàng, người từ bên cạnh bàn đi đến trên giường.
Bọn họ đã thật lâu không có thân mật như vậy, thân thể hai người lại đối với đối phương đều rất quen thuộc, cho bọn họ phản ứng thành thật nhất.
Giang Sương Hàn bị hắn làm cho đuôi mắt đỏ bừng, không nhịn được đi gọi hắn: "Tướng..."
Lời còn chưa dứt, liền bị Tiết Tẫn dùng nụ hôn đánh gãy, hắn không hài lòng nhíu mày: "Thay đổi xưng hô."
"Bệ hạ." Giang Sương Hàn lúc này cực thuận theo hắn.
"Cũng không phải cái này." Tiết Tẫn đem cằm đặt ở trên vai của nàng, cắn nhẹ xem như một loại trừng phạt, hơi thở rơi vào nơi đó, Giang Sương Hàn khẽ run.
"Tiết Tẫn, Tiết Tẫn là được rồi chứ." Giang Sương Hàn dùng giọng cầu xin tha thứ nói.
"Không được."
"Vậy, A Tẫn?" Giang Sương Hàn có bản lĩnh nói câu này là cùng hắn nói đùa, sau khi nói xong còn hướng về thân thể của hắn thổi một ngụm.
Cũng không nghĩ tới, sau khi gọi cái tên này ra, Tiết Tẫn trực tiếp không nói lời nào.
Hắn dùng một loại phương thức khác nói cho nàng, hắn rất vừa ý.
Giang Sương Hàn không biết trước rằng lời nói ấy đã hại thảm chính mình..