Hà Vũ ôm em gái mình dặn dò: “Sau này ai bảo em cũng không được đi theo.”
Tiểu Điềm hỏi: “Vậy có thể đi theo anh Điền Thụy được không?”
Hà Vũ sửng sốt chốc lát, cuối cùng trả lời: “Có thể.”
Hai người đang nói chuyện thì Điền Thụy đi ra: “Tí nữa phải mở hàng.”
“Cảm ơn em.” Hà Vũ nói.
Điền Thụy đáp: “Không cần khách khí.” Cậu rất thích hai đứa em này của Hà Vũ, Tiểu Điềm ngoan ngoãn, Tiểu Trung đáng yêu, cậu đều coi chúng giống như em của mình vậy.
Hà Vũ liếc mắt nhìn cậu, trực tiếp đưa cho cậu năm mươi đồng, nói: “Coi như là tiền bồi thường cho việc em không mở hàng.”
Điền Thụy giúp người làm niềm vui không cầu báo lại, nhưng khi nhìn thấy Hà Vũ vừa ra tay đã đưa nhiều tiền như vậy đã hơi hơi bị mê hoặc.
Ánh mắt cậu như dán vào số tiền đấy, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn, “Có gì đâu, nếu như anh thành tâm như vậy, em cũng đành nhận vậy, chờ khi nào có thời gian em làm gà phơi khô cho anh ăn.”
Gương mặt Điền Thụy sáng bừng khiến cho khóe miệng Hà Vũ cũng nhẹ nhàng giương lên, “Được.”
Điền Thụy bắt đầu chuẩn bị đồ gia vị làm miến chua cay, đậu tương xào chỉ có thể để tối đa hai ngày, nếu không sẽ bị ngấm dầu, ăn không ngon.
Tuy rằng cậu chỉ mở hàng vào mấy giờ nhất định, nhưng bởi vì phải sớm chuẩn bị nên cũng rất mệt.
Cũng may Tiểu Điềm cùng Tiểu Trung cũng có thể giúp một ít, còn mấy việc tay chân như rửa rau lấy nước cậu đều giao cho Hà Vũ.
Điền Thụy mở hàng vốn dùng một cái xe đẩy, Hà Vũ thừa dịp cậu đang làm việc liền tìm người đổi thảnh một cái xe ba bánh, khiến cậu thoải mái hơn không ít.
Điền Thụy hỏi, “Bao nhiêu tiền, em trả cho anh.”
“Hai trăm.” Hà Vũ nói.
Điền Thụy bối rối: “Vậy… Mấy ngày nữa em trả cho anh.” Trong tay cậu không đủ hai trăm.
Mua đồ gia vị đều cần tiền, hơn nữa trong tay còn phải để lại một ít để đề phòng.
Hà Vũ nói: “Vậy thì coi thành tiền thuê nhà đi.”
Điền Thụy vừa nghe thấy cậu không cần tốn tiền liền mừng tít mắt: “Được đó.”
Nhìn Hà Điềm tốn sức lớn mới đem được cái bình muối bỏ lên xe, Điền Thụy nói: “Cảm ơn Tiểu Điềm nhé.”
Hà Điềm được khích lệ liền vui vẻ, mắt cười cong cong: “Không cần cám ơn.”
Hà Trung nhìn thấy chị được khen, cũng không cam lòng yếu thế chạy đến giúp đỡ.
Vốn Điền Thụy cần hai canh giờ mới chuẩn bị xong, dưới sự giúp đỡ của mọi người, không tới một canh giờ đã làm xong.
Lúc cậu ra ngoài mở hàng thì sờ sờ khuôn mặt nhỏ của từng đứa, “Chờ anh về sẽ mang quà cho hai đứa.”
“Vâng ạ.” Bọn nhỏ vui vẻ đồng ý.
Điền Thụy đi đến xưởng, bên cạnh là quầy bán bánh bao, nhìn thấy cậu đến liền nói: “Sao hôm qua cậu không đến vậy, có rất nhiều người còn đến hỏi thăm đấy.” Quan trọng hơn là vì cậu không đến nên bánh bao của hắn cũng bị ế, mấy hôm trước ở bên cạnh cậu nên cũng bán được nhiều hơn.
Điền Thụy trả lời: “Hôm qua có chút chuyện.”
Cậu bắt đầu dọn hàng.
Chờ đến khi nhà máy tan ca đã có mấy khách quen đi về bên này.
Nhìn thấy Điền Thụy mở hàng liền nhanh chóng đi đến, “Cho tôi một bát to.
Ngày mai cậu cũng mở hàng đúng không?”
Một bát miến chua cay nhanh chóng được hoàn thành, hắn là khách quen cũ nên cậu cố ý lấy thêm một ít đồ ăn kèm.
Một bát to nhìn đầy ú ụ.
Điền Thụy trả lời: “Sau này trời đẹp tôi đều mở hàng.”
Khách hàng nghe thấy liền vui vẻ: “Vậy thì tốt rồi.” Hắn còn muốn nói mấy lời nữa nhưng bụng cũng không chịu được, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ăn bát miến chua cay cho thoải mái.
Vì hắn tới sớm nên có thể chiếm được một cái ghế đá sạch sẽ, hắn ngồi xuống, gắp một miếng bỏ vào miệng.
Mùi vị chua cay đã lâu không gặp kia xông thẳng vào đại não, sảng khoái khiến cho hắn không nhịn được mà xuýt xoa một tiếng.
Miến khoai lang được luộc thành nửa trong suốt, ăn một lần liền nghiện.
Đặc biệt là mầm đậu ăn giòn giòn sảng khoái.
Ngay cả rau dưa bình thường không cảm thấy có mùi vị gì cũng được chế biến thành một món ăn giải ngán rất tốt.
Nhai mấy miếng đã hết, hắn lại dùng đũa tìm kiếm trong bát, mò được đồ ăn kèm nào cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Điều kiện gia đình hắn khá tốt, hắn cũng nghiện món ăn này, buổi trưa hoặc buổi tối phải ăn một bát mới thoải mái được.
Hôm qua Điền Thụy không mở hàng khiến cho hắn cảm giác như thiếu mất cái gì đó, hôm nay ăn được một bát này mới khiến cho tinh thần bình thường trở lại.
Hắn chỉ lo Điền Thụy không nghiêm túc, mở hàng thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng.
Lần này nghe được Điền Thụy cam đoan mới yên lòng.
Hắn cũng coi như ra sớm, chờ đến khi hắn ăn được một nửa, quầy của Điền Thụy đã bị vây kín.
Bình thường cũng không có nhiều người ăn ngoài như vậy, có thể là hôm qua không ăn được nên khiến cho mọi người hôm nay quyết tâm phải ăn được cho bõ.
Điền Thụy thấy người phía sau còn muốn xếp hàng liền vội nói, “Đừng xếp hàng nữa, đã bán hết rồi.” Lần này cậu làm tận sáu mươi, bảy mươi bát.
Kết quả không ngờ mọi người chen nhau mà đến, rõ ràng là có thể bán hơn một canh giờ, lúc này chưa đầy hai mươi phút đã bán hết sạch.
Cậu bận rộn không kịp, may mà mắt cũng tinh nên mới có thể thu đủ tiền.
Dù vậy, đến lúc hết bận, cả người cậu đầy mồ hôi như mới được vớt khỏi hồ nước vậy.
Quần áo trên người cũng bị mồ hôi chảy ra ướt đẫm.
Điền Thụy ngồi ở bên cạnh nghỉ một chút, chờ mọi người ăn xong thì thu bát lại.
Mấy sạp bán hàng trước cửa nhà máy cũng bởi vì miến chua cay mà náo nhiệt hẳn lên.
Ngày thường ở đây cũng không có nhiều người như vậy, hiện tại mọi người ăn cơm xong cũng đều qua bên này đi dạo một chút, đặc biệt là mấy cô gái càng yêu thích ghé thăm mấy quầy hàng bán mấy đồ kẹp tóc, len sợi.
Điền Thụy cũng ghé qua mấy quầy bán đồ trang sức, nhìn trúng một cái kẹp tóc hình bướm tinh xảo, nhìn có vẻ rất quý giá.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Điền Thụy hỏi.
Cô chủ bán đồ trang sức là một người phụ nữ trẻ nhiệt tình, cũng có chút bản lĩnh.
Bởi vì cô định ra ngoài bán hàng nên đã cãi nhau với nhà chồng một trận.
Bọn họ vốn cảm thấy mất mặt nên không cho cô làm, chồng cô cũng không chịu bỏ ra một đồng nào để cô buôn bán, tiền mở quầy cũng là do cô mượn từ nhà mẹ đẻ.
Bây giờ mỗi ngày đều có thể bán được hơn hai mươi món.
Nghe nói đây đều là do cô đi ra ngoài tỉnh mua sỉ được, cũng thật bội phục tính quyết đoán của cô.
Cô chủ nhỏ thấy Điền Thụy đến cười tươi, “Cái này rất quý, hai mươi đồng.” Đây là cái kẹp đắt nhất mà cô nhập.
Điền Thủy bất ngờ, cậu hỏi lại: “Hai mươi đồng sao?” Gần bằng tiền lương một tháng trong nhà máy đấy.
Cô chủ nhỏ giải thích, “Đúng vậy, lúc chị lấy hàng cũng cảm thấy đau lòng.
Nhưng mà nhập đồ tốt thế này cũng cảm thấy có mặt mũi hơn.
Toàn bộ huyện này cũng chỉ có một mình chị có thôi.” Lúc nói chuyện còn có chút kiêu ngạo.
Điền Thụy hơi suy nghĩ, cái này cũng giống như là hàng xa xỉ sau này, nơ con bướm nhỏ màu trắng hồng đan xen, chỉ cần nhìn thấy cái này thì những cái khác đều có cảm giác giống như đồ nhựa rẻ tiền, cậu mặc cả, “Chị giảm giá chút đi.”
“Nếu như em thật sự muốn mua, vậy chị cũng không nói quá.
Cho em giá thấp nhất, mười tám đồng.” Cô chủ bán đồ trang sức nói.
Điền Thụy trả giá: “Tám đồng.”
Cô chủ nhỏ khoa trương hít một hơi: “Làm gì có giá như này, em giảm hẳn hơn nửa giá.
Đây chính là hàng từ trong tỉnh đấy, nếu không thì em đừng lấy cái này, chỗ của chị trừ cái này ra các cái khác đều khá rẻ, em mua cái khác đi.”
Điền Thụy kiên trì: “Tám đồng, hiện tại em giao tiền luôn cho chị!”
Cô chủ nhỏ kì kèo, “Thấp nhất là mười năm, nếu như thấp hơn chị sẽ không bán.” Cái kẹp này cũng được rất nhiều người thích đấy.
Điền Thụy nói: “Như vậy đi, em không trả tám đồng, chị cũng đừng lấy mười lăm.
Em thêm một chút, mười đồng.”
Cô chủ nhỏ nhìn Điền Thụy: “Sinh ý của em tốt như vậy, tăng thêm một chút đi.”
Điền Thụy cười: “Đều là tiền cực khổ kiếm được, thế nào, chị có bán không?”
Cô chủ nhỏ như hạ quyết tâm không nhỏ, mặt xoắn xuýt không ngừng, cuối cùng cũng nói, “Thôi, chị cũng phải dọn hàng, coi như cho không em một ít.” Nói xong lấy cái kẹp xuống cho vào một cái hộp nhỏ bọc lại.
Điền Thụy đưa cho cô mười đồng rồi cầm theo kẹp tóc trở về nhà, cái này cậu định tặng cho Tiểu Điềm, cả nhà đều là nam, chỉ có một công chúa nhỏ nên đương nhiên phải cưng chiều một chút.
Đang đi thì Điền Thụy nghe thấy có người gọi từ đằng sau.
Điền Thụy quay đầu lại thì nhìn thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi.
~Hết chương 12~.