Người đàn ông trung niên thấy Điền Thụy thật sự muốn mua, trong lòng liền động, vốn còn muốn mặc cả thêm ít tiền nhưng Điền Thụy kiên quyết không chịu.
Cuối cùng hắn đành đồng ý: “Được rồi.”
Người bán lẫn người mua đều muốn nhanh chóng làm xong chuyện này nên trực tiếp đi làm thủ tục sang tên.
Vì một tớ khế ước mà bỏ ra một xấp tiền, nhưng Điền Thụy vẫn rất vui vẻ.
Đừng để ý đến lớn nhỏ, sau này căn nhà đó sẽ có tác dụng lớn.
Điền Thụy nhìn khế ước, tuy đã cố kiềm chế nhưng trên mặt vẫn lộ ra thần sắc vui vẻ.
Nhìn thấy cậu như vậy, khóe miệng Hà vũ cũng giương lên.
Ban đầu Điền Thụy muốn lấy lòng Hà Vũ là sợ sau khi hắn hắc hóa sẽ trả thù mình, nhưng sau này ở chung thì thật sự đã trở thành bạn bè, cũng yêu thích hai đứa em của hắn.
Cậu mất cha mẹ từ sớm, sau khi ở chung với bọn họ lại có cảm giác như một gia đình, dù có kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không thay thế được cảm giác này.
Huống hồ làm bạn với Hà Vũ còn có chỗ tốt, năm ngàn đồng, nếu như không có hắn, thì không biết đến lúc nào cậu mới có thể mua được cửa hàng này.
Cậu nói với Hà Vũ, “Em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để sớm trả lại anh.”
Hà Vũ không để ý đến chuyện này, “Không cần vội.”
Hai người về đến nhà thì nhìn thấy hai đứa nhỏ đang chơi ở bên trong sân.
Khó khăn lắm mới hết mưa, bọn nhỏ liền không nhịn được mà chạy ra ngoài chơi đùa.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy anh trai thì nhào tới, Hà Điềm là con gái nên còn đỡ hơn một chút, nhưng Hà Trung thì giống như một con khỉ nhỏ, vụt một phát đã trèo lên chân Hà Vũ.
Điền Thụy cười một trận, Hà Trung thấy thế càng muốn khoe khoang trước mặt anh Thụy của nhóc.
Thái độ này thật sự khác với trước kia.
Trước đây hai đứa nhỏ không thích nói chuyện, bây giờ có anh trai cùng anh Thụy chiều chuộng, thiên tính hoạt bát từ trong xương liền lòi ra.
Hà Vũ không phải là người thích chơi đùa, nhưng đối xử rất tốt với em trai, có lúc hắn còn ôm bé.
Nhóc con không có cha mẹ nên rất thích cọ trong lồng ngực người khác, dù chỉ có một cái ghế cũng nhất định phải chen chúc ngồi cùng, vô cùng dính người.
Hà Vũ cũng hết cách với đứa em trai này, Điền Thụy ở bên cạnh cười nói, “Mọi người cứ chơi đi, em làm bánh bao.”
Điền Thụy trở vào phòng bếp, lấy cục bột đã nở ra nhào lại để loại bỏ không khí bên trong, sau đó chia thành từng phần nhỏ, bắt đầu cán bột.
Cậu nhanh chóng bao bột, làm cho nhà mình ăn, ăn ngon là quan trọng nhất nên cậu nặn thành mấy cái bánh bao to bự.
Chờ đến khi hấp bánh còn nở to hơn.
Mấy đứa nhỏ giống Tiểu Trung cùng Tiểu Điềm thì chỉ cần một cái là có thể ăn no.
Thời tiết cũng không quá nóng, dù làm nhiều cũng không dễ hỏng, bánh bao nhân bầu trứng gà dù nguội cũng dễ ăn.
Điền Thụy nhanh chóng nặn xong một mâm bánh bao, một nồi cũng không thể chưng hết được.
Bánh bao cậu làm không cho bất kỳ nguyên liệu phụ gia nào, dù chưa chín nhưng cũng có thể ngửi được hương thơm nức mũi tỏa ra khỏi nồi.
Cậu còn cho cả trứng gà nhà cùng dầu đậu nành, dù ăn ở ngoài cũng chưa chắc có thể ăn được bánh bao to mà chất lượng như vậy.
Đến khi nồi đầu tiên được mở ra, Điền Thụy vốn thường được ăn ngon cũng bị hấp dẫn, vội lấy bánh bỏ ra đĩa, nóng đến mức tay đều đỏ lên.
Nồi bánh thứ hai nhanh chóng được bỏ vào.
Giống như dự đoán của cậu, sau khi bánh nở ra to bằng bàn tay người lớn, béo múp trắng trẻo, nhìn qua vô cùng dụ người, cậu không nhịn được liền lấy một cái ra nếm thử.
Điền Thụy xé đôi cái bánh ra, nhân bánh thiếu chút nữa rơi xuống tay cậu, vội vàng cắn một miếng, bánh bao mang theo mùi thơm của gạo mới, bầu xào bình thường cũng hay ăn, nhưng lần này được bào sợi nhỏ trộn cùng trứng gà khiến cho nhân bánh càng ngọt.
Trứng gà nhà cũng rất thơm, sau khi trộn với bầu cũng bị tản ra, số lượng không bằng bầu nên thỉnh thoảng ăn được một miếng liền vô cùng kinh hỉ, dùng để giải thèm vô cùng tốt.
Điền Thụy không thích ăn một mình, hơn nữa bánh bao cũng quá lớn nên cậu vội mọi người vào nhà bếp.
Cậu lấy một nửa lúc nãy còn chưa động đến bẻ đôi chia cho mỗi nhóc con một nửa.
Hà Điềm mới vừa ăn vừa khen: “Anh Thụy thật là lợi hại.” Dù làm cái gì cũng đều ăn rất ngon.
Hai đứa nhỏ đáng thương này trước kia chưa từng được ăn món ngon nào, sau này tất cả món ngon đều do Điền Thụy làm cho chúng, Điền Thụy còn chơi cùng bọn chúng, còn kể chuyện xưa.
Sự yêu thích của chúng với cậu đã sớm vượt qua anh ruột của mình rồi.
Hà Trung cũng cắn từng miếng, bé ăn say sưa đến mức không thèm nói chuyện, đôi mắt tròn xoe mở lớn.
Khi được ăn ngon nhóc con không ngừng nhảy nhót, hoạt bát giống như một chút khỉ nhỏ.
Hà Vũ hơi nhíu mày lại, trong tay Điền Thụy chỉ còn một nửa đã bị cắn dở, cậu quay người muốn lấy một cái mới cho Hà Vũ.
Nhưng không ngờ Hà Vũ lại tiến đến “Ăn cái này là được.” Nói xong đầu hắn hơi cúi xuống.
Điền Thụy cũng không nghĩ nhiều, tiện tay đem nửa kia đưa đến miệng hắn, kết quả Hà Vũ vừa vặn cắn đúng chỗ cậu vừa cắn qua.
Trong lòng Điền Thụy khẽ nhảy một cái, mặt cậu có chút đỏ lên, tay cũng run lên.
Có thể cái bánh bao này rất hợp khẩu vị của Hà Vũ, chỉ cần hai ba miếng hắn liền ăn sạch.
Điền Thụy không kịp suy nghĩ đến sự thẹn thùng vừa nãy, cậu đem lực chú ý chuyển đến nửa bánh bao đã bị ăn hết.
Cậu còn chưa ăn đủ mà.
Toàn bộ nhà bếp đều tản ra mùi hương của bánh bao.
Trước kia Điền Thụy đều ngại phiền phức, làm cơm cũng chọn những món đơn giản nhanh chóng, không nghĩ tới món này lại ăn ngon như vậy.
Xem ra sau này thường xuyên làm cũng được.
Ngay lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hà Vũ đi ra ngoài mở cửa, người tới lại là cha mẹ của nữ chính Khương Ngọc trong nguyên tác.
Hà Vũ kinh ngạc: “Bác trai bác gái, sao hai bác lại đến đây?”
Hai người họ Khương nhìn bộ quần áo cũ kỹ trên người Hà Vũ, trong lòng có chút không dễ chịu, đặc biệt là bác trai, “Lần trước Tiểu Ngọc nhà bác đã tới, nó đã chuẩn bị công việc cho cháu, sao cháu lại không làm?” trong con mắt của thế hệ trước, được làm trong đơn vị nhà nước là một việc rất tốt.
Bác trai Khương hổ thẹn trong lòng, trước kia hắn là bạn cũ của nhà họ Hà, Hà Vũ cùng con gái hắn cũng được đính hôn từ nhỏ, bây giờ cha mẹ Hà Vũ đã mất, chỉ còn ba đứa nhỏ này, mà bọn họ lại cố tính giải trừ hôn ước với hắn.
Hà Vũ nói: “Cháu đã tìm được việc khác, hai bác yên tâm.”
Lần này hai người đến cũng không phải đi tay không, còn mang theo ít trái cây cùng rau, “Các cháu cầm lấy ăn đi.” Lần này đến xem Hà Vũ, thấy trong mắt hắn cũng không có sự oán giận, có thể có được tâm lý tốt như vậy trong hoàn cảnh khó khăn, tương lai nhất định có vận may lớn.
Bác trai Khương hỏi: “Đây là Tiểu Điềm đúng không?”
Hà Vũ vội gọi em trai em gái đến.
Chính bản thân hắn không để ý chuyện ăn mặc nhưng đều mua những thứ tốt nhất cho hai đứa em.
Đặc biệt lần trước em gái thiếu chút nữa là bị lừa gạt khiến cho Hà Vũ cực lực muốn bồi thường.
Váy áo cùng giày đôi da nhỏ trên người Tiểu Điềm đều là hàng cao cấp chỉ có thể mua được ở trên tỉnh.
Bác trai Khương không biết những thứ này nhưng bác gái lại có thể nhìn ra được, trong lòng hơi kinh hãi.
Hai đứa nhóc này khuôn mặt bầu bĩnh, hoạt bát lễ phép khiến người yêu thích.
Trước kia bọn họ nghe nói chủ nhà trọ của Hà Vũ là người xấu, nhưng bây giờ nhìn ra quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Bọn họ vốn định mang ít đồ tiếp tế cho anh em họ Hà, năm đồng mang đến còn chưa kịp bỏ xuống, lúc đi còn cầm theo nắm cái bánh bao to bằng bàn tay.
Ngửi thấy mùi bánh bao tỏa ra, bụng bác trai Khương không ngừng kêu ọc ọc, thật vất vả mới về đến nhà, bác gái Khương nghĩ rằng hiếm khi được ăn bánh bao trắng như vậy, bà định chờ con gái cùng con rể về ăn cùng, ai biết được bác trai đã không nhịn được, trở về liền làm một cái.
Bánh bao lớn như vậy nhưng hắn còn chưa ăn đủ, đôi mắt lại nhìn về phía mấy cái còn lại.
Bác gái Khương vội giấu mấy cái bánh còn lại đi: “Lão già, lại còn thèm.
Sao lại không biết xấu hổ thế chứ, đã già rồi mà còn giành ăn với bọn nhỏ.”
Bác trai Khương cãi lại ” Bánh bao này còn ngon hơn so với bánh năm đó tôi ăn ở nhà ăn quốc doanh, bà nói xem người ta làm kiểu gì vậy, không bỏ chút thịt nào nhưng lại thơm như vậy?” Ăn xong bác còn chép chép miệng, chưa hết thòm thèm.
Bác gái Khương nói: “Bên trong bánh bao có bỏ trứng gà, bột mì, dầu đậu nành, đều là đồ tốt, chỉ có ông mắt mù mới không thấy được.”
Bác trai ngạc nhiên: “Cái gì chứ.” Thời đại này nhà ai cũng đều không dư dả, thật lòng mà nói, dù là để chiêu đãi khách nhân hắn cũng chưa chắc cam lòng.
Thở dài một hơi bác lại nói tiếp, “Đứa nhỏ này thật phúc hậu, là Tiểu Ngọc của chúng ta không có phúc khí.”
Bác gái Khương sợ hắn nói linh tinh, vội ngăn: “Được rồi, đừng để người khác nghe được.”
Chờ đến buổi tối bọn nhỏ đều về nhà, bà mới lấy bánh bao ra.
Nhiều người mà bánh bao ít, mỗi người chỉ được phân một nửa.
Trong có đó Khương Ngọc biết ăn nhất, vội lấy dấm chua ra, đổ ra bát rồi nhúng vào một ít, sau khi cắn xuống, ngon đến mức đầu lưỡi sắp rơi mất.
“Mẹ, bánh bao này mua ở đâu vậy, dù hai đồng một cái con cũng đồng ý mua.”
Bác gái Khương cũng ăn, không trách buổi chiều bác trai Khương lại thích ăn như vậy, bà ăn cơm cả đời cũng chưa từng ăn món nào ngon như vậy, nói: “Dù con tốn hai đồng cũng không thể mua được đâu.”
Em trai Khương Ngọc kêu rên: “Hầy, sớm biết vậy đã không ăn, sau khi được thưởng thức qua thì càng càng muốn ăn tiếp.”
Bác trai nghe vậy, nhìn trong tay con trai còn lại một ít, nói, “Vậy con đem chỗ kia cho ba đi.”
Em trai Khương nhét hết vào miệng, coi hắn là đồ ngốc sao?
Bác trai Khương nhướn lông mày cười mắng “Thằng nhóc thối.”
~Hết chương 19~.