Buổi tối nay nhà Lý Tam Thuận dựa vào việc hô hào cùng giảm giá xuống ba hào mà dần bán được hai mươi bát.
Chủ ý của hắn là định đoạt hết khách hàng của Điền Thụy, nhưng cuối cùng một người cũng không giành được! Những thực khách buổi trưa đến ăn ở nhà hắn đều thấy không ngon, buổi tối nhất định phải ăn một bát miến chính thống để bù lại.
Ba hào một bát cũng không ảnh hưởng đến Điền Thụy, ngược lại bởi vì giá rẻ mà đoạt đi không ít khách hàng của những quán ăn khác, mấy chủ quán ăn đó đều tức đến mặt đỏ tía tai.
Mọi người đều ra ngoài bày sạp, tại sao hắn lại ngăn cản việc làm ăn của người khác như vậy? Đầu tiên là cướp địa bàn, sau đó là phá giá thị trường, giá rẻ như vậy mọi người căn bản không thể so được.
Chủ cửa hàng bán bánh bao là người bị ảnh hưởng nhất, bình thường buổi tối ông có thể bán được hai mươi, ba mươi cái, nhưng tối nay còn không được mười cái.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng là Điền Thụy.
Tối nay số lượng bán được gấp ba lần mọi hôm, cậu là người thu dọn sạp hàng sớm nhất, những người khác vẫn còn đứng bên cạnh hâm mộ không thôi.
Thời điểm Lý Tam Thuận thu sạp, bọn họ vẫn còn hai thùng miến đầy nguyên.
Nhà họ Lý vốn tiết kiệm, bình thường không thích đốt đèn, nhưng hôm nay lại đèn đuốc sáng trưng.
Thấy mấy đứa con trở về, cha mẹ Lý đều vội vàng tiến đến chào đón, trong đôi mắt tràn đầy mong chờ: “Thế nào rồi?” Bà ở nhà nên cũng không thể an tâm được.
Vợ của người con thứ tư than: “Còn thừa hai thùng miến lớn, chúng con vốn muốn giúp đỡ, không ngờ hai người anh cả còn rảnh rỗi nửa ngày.”
Mẹ Lý là người keo kiệt nhất nhà, nghe nói còn thừa nhiều miến như vậy, trong lòng lập tức đau xót, “Chuyện gì vậy?”
Bà Lý liếc mắt nhìn em dâu một cái.
Hai người bình thường vốn không hợp nhau, lần này bởi vì mình được cha mẹ chồng yêu thích hơn mà cô ta bắt đầu nói mỉa, “Mẹ đừng nghe em nói linh tinh, chúng con bán được không ít đâu.”
Sau đó bà bắt đầu cằn nhằn với cha mẹ chồng, kiếm tiền thật không dễ dàng gì, người bên ngoài thật xấu xa, bắt nạt bọn họ mới đến, chiếm hết chỗ tốt, tối lửa tắt đèn, bọn họ hiển nhiên sẽ bán ít đi.
May nhờ chồng bà thông minh, nghĩ đến biện pháp bán rẻ mới cứu vãn được tình hình.
Sau đó bà lấy tiền ra, có sáu đồng, tuy rằng không nhiều nhưng vẫn còn hai thùng miến mà.
Mẹ Lý nghe vậy liền kêu gào than khóc, “Thứ đồ chết tiệt, đã nói bán bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, lừa gầy còn cố kéo, nhất định phải làm nhiều miến như vậy còn trách ai.”
Miến đã ngâm nhất định phải ăn sớm nếu không dễ bị hỏng.
Nếu như bị hỏng liền phải đổ đi, bà sợ nhất là lãng phí.
Mấy người con trai an ủi, “Mẹ, bây giờ trời lạnh, chúng ta đổi thêm mấy lần nước giếng, để một, hai ngày cũng không bị hỏng đâu.” Nếu như sáng ngày mốt không bán được chỉ sợ không còn cách nào khác.
Bà Lý cùng chồng bận rộn mở hàng đến một thân mồ hôi, sau khi về nhà lại thấy bếp lửa nguội lạnh, ngay cả đồ ăn thừa cũng không có, lại còn bị trách mắng, trong lòng không khỏi tức giận.
Buổi trưa kiếm được tiền thì ai cũng vui vẻ, hiện tại xảy ra chuyện thì lại ngoài sáng trong tối mắng người.
Bà Lý nói, “Việc này trách chúng con được chưa, nhất định không chịu trải qua ngày tháng nghèo đói, quyết tâm muốn dẫn mọi người cùng nhau làm giàu.
Con thấy chờ đến khi bán hết miến thì mọi người cũng đừng làm nữa, trước kia thế nào thì sau này cứ như thế đi.
Coi như chúng con là Trư Bát Giới soi giương, trong ngoài không phải là người.”
Lý Tam Thuận nói: “Được rồi, đi ra ngoài làm cho mỗi người một bát miến đi, ngày mai còn phải mở hàng đấy.”
Mẹ Lý là người quản lý tiền bạc trong gia đình, bình thường mọi người kiếm được tiền đều phải giao hết cho bà để thống nhất phân chia, người trong nhà có ai lại không phải nịnh nọt bà chứ.
Bà Lý mới ra ngoài bán hàng được một ngày đã làm như mình là công thần, không ngừng châm chọc bà.
Nhất thời hai người bắt đầu làm loạn lên, bà nhất định phải tát vỡ mồm đứa con dâu này.
Những người khác vội vã ngăn cản, hai người phụ nữ vừa khóc vừa gào, mọi người ngay cả làm miến cũng không muốn làm, từng người vác cái bụng đói về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Lý Tam Thuận nhìn đống miến ngâm qua đêm, quả nhiên hơi kéo một chút liền bị đứt.
Lần đầu kiếm tiền không biết nặng nhẹ, ngâm nhiều miến như vậy, cuối cùng đành trách bản thân quá cuồng vọng.
Trong lòng hắn cũng bao phủ một tầng mây đen, đặc biệt là tối qua, vợ hắn còn hô hào như vậy mà những thực khách bên phía Điền Thụy cũng không đến ăn.
Điền Thụy bình thường đều mở hàng lúc mười một giờ, chín giờ bọn họ đã xuất phát.
Kết quả hôm nay vừa đến liền nhìn thấy chỗ tốt hôm qua đã bị mấy cái thùng hàng chiếm mất.
Lý Tam Thuận vừa định di chuyển mấy thùng đồ của người khác liền nghe thất người bán bánh bao bên cạnh tức giận nói, “Này, không nhìn thấy chỗ đó có người chiếm rồi sao.
Đi ra phía sau.”
Tối qua Lý Tam Thuận không bán tốt đã cảm thấy do không chiếm được chỗ tốt.
Hôm qua còn thừa nhiều miến như vậy, đều bị ngâm đến nở ra.
Chỉ bằng mấy cái thùng hàng này mà đòi chiếm chỗ tốt? Đúng là nằm mơ.
Hắn hừ lạnh một tiếng đã thùng hàng đi.
Người bên cạnh nhìn thấy đều thì thầm với nhau, ánh mắt kia rõ ràng đang cười nhạo Lý Tam Thuận không biết lựa sức mình.
Một đứa mới tới đã muốn làm loạn bên này.
Lần này xem như đá vào tấm sắt.
…
Thời điểm Điền Thụy đến mở hàng lại phát hiện nhà Lý Tam Thuận đang đứng ở chỗ xa nhất, rõ ràng phía trước còn có chỗ trống nhưng lại không bày.
Bà chủ bán nước thấy cậu tò mò liền giải thích: “Cậu đến muộn nên bỏ lỡ trò hay rồi.” Sau đó kể chuyện Lý Tam Thuận không hiểu quy củ, bị Vương Lộ thu thập.
Vương Lộ là tên đại ca của đám lưu manh, ở khu này nổi tiếng là rắn độc.
Điền Thụy hơi kinh ngạc, trong tiểu thuyết tên Vương Lộ này là đàn em của Hà Vũ, không biết bây giờ hai người này đã biết nhau chưa.
Nhưng mà bọn họ là dân thường, sao lại dám chọc vào nhân vật như vậy? Điền Thụy cũng không quản nhiều bắt đầu chuẩn bị bày sạp.
Tuy rằng Điền Thụy làm việc âm thầm, nhưng cũng là người nổi tiếng ở chỗ này, miến chua cay của cậu nổi tiếng khắp xưởng.
Hơn nữa bởi vì nhà Lý Tam Thuận cũng làm miến chua cay lại còn bán phá giá đã đẩy cậu lên nơi đầu song ngọn gió, cậu vừa đến đã có người không ngừng nhìn qua.
Bà chủ bán nước ngạc nhiên: “Cậu không bán miến chua cay nữa sao?”
Đến lúc Điền Thụy bày đồ ăn thì mọi người mới phát hiện ra hôm nay cậu bán cơm hộp.
Nấu một thùng cơm trắng, còn tám cái chậu lớn, lần lượt là khoai tây bào sợi, đậu xào Tứ Xuyên, giá xào đỗ tương, thịt gà kho, rau trộn, súp lơ luộc, canh gà nấm, tổng cộng tám món, mỗi món đều mang theo hương vị riêng.
Nghe người chung quanh hỏi, Điền Thụy cười nói: “Không bán nữa.” Ngày hôm qua cậu đã bán hết sạch số miến dự trữ rồi.
Cậu biết làm nhiều thứ, nhà Lý Tam Thuận không phải thích làm theo sao? Có bản lĩnh thì cũng làm cơm hộp đi, nếu như có thể học được, cậu muốn xem xem Lý Tam Thuận còn có thể học được bao lâu!
Điền Thụy không bán miến chua cay nữa đã khiến cho các chủ quán bất ngờ, trong đó có Lý Tam Thuận bị đánh đến mặt mũi sưng húp nghe được thì vui như mở cờ trong bụng, buồn ngủ lại được người đưa gối.
Trước đó hắn còn sợ Điền Thụy bán miến chua cay đoạt mối làm ăn của hắn, bây giờ người ta không làm nữa.
Đây chẳng phải là người khác muốn ăn thì chỉ có thể đến nhà hắn hay sao? Lý Tam Thuận vừa nhếch miệng cười đã động đến vết thương trên mặt, không nhịn được liền hít một hơi lạnh.
~Hết chương 22~.