Sạp hàng của Điền Thụy từ lúc mở hàng vẫn luôn có người tiến đến mua đồ.
Người trong xưởng quốc doanh cũng nhanh chóng tan làm, có không ít người xông thẳng đến trước quầy của cậu, người đến sau lo lắng hỏi: “Còn trà sữa không?”
Hôm nay Điền Thụy vẫn chuẩn bị mười tám bình, còn hai bình cậu để lại cho bản thân.
Lần này cậu đã rút kinh nghiệm nên không có đem ra.
“Tôi cũng muốn một bình.”
Có người không hiểu vì sao trà sữa đắt như vậy mà lại có nhiều người mua thế, nhịn không được liền hỏi người bên cạnh.
“Uống ngon không?”
Người bên cạnh trả lời, “Ông không nghe ngay cả ông Lưu cũng nhắc đến lúc nãy sao?”
Người đó liền bị bị thuyết phục, “Vậy tôi cũng nếm thử một bình.” Nhìn thấy trà sữa càng ngày càng ít, hắn sợ mình chậm tay sẽ không mua được.
Vừa lúc đó, mọi người lên tiếng chào hỏi: “Ông Lưu.”
Ông Lưu nói, “Cho một bình trà sữa.” Nói xong đem chiếc lọ trống không ra trả.
Điền Thụy trả lại cho ông hai hào rồi nói, “Ngày mai quay lại đi, hiện giờ hết rồi!”
Trong lòng ông Lưu bất ngờ: “Nhanh như vậy sao?” Ông là nhân viên kỹ thuật nên phải đợi máy móc tắt hết mới được đi ra ngoài, hiển nhiên không thể nhanh chân bằng bọn trẻ được.
Ông quay đầu nhìn những người xung quanh.
Mọi người nhanh chóng giấu bình trà sữa mình mới mua được.
Ông Lưu hỏi: “Buổi tối có bán không?” Càng mua không được càng lại càng để ý.
Điền Thụy nói: “Buổi tối không bán, bây giờ chỉ bán giờ trưa thôi.”
Ông Lưu có chút không cam lòng, thế nhưng Điền Thụy đã bị các khách hàng khác vây quanh, cậu vội càng múc cơm hộp cho mọi người.
Ông nhìn một chút, thấy trứng tráng cà chua đều sắp bị gọi hết liền nhanh chóng gọi lấy một phần.
Chờ cuối cùng lúc giao tiền xong ông còn không quên dặn dò: “Ngày mai cậu làm thêm nhiều trà sữa hơn nhé.” Hôm nào ông cũng ra muộn, trước kia Điền Thụy vẫn chưa nổi tiếng như vậy nên ông muốn mua gì đều có thể mua được, nhưng bây giờ lại không như vậy nữa,
Điền Thụy nói: “Cháu sẽ cố gắng.” Bây giờ cậu thực sự không có nhiều thời gian làm.
Tuy rằng chị Thành cùng chị Lưu phụ trách sơ chế nguyên liệu, cậu chỉ cần xào nấu là được, thế nhưng xào một nồi lớn không phải là chuyện dễ dàng, mỗi ngày cậu đều mệt đến mức không nhấc tay được.
Ban đầu cậu cũng không định bán nhiều trà sữa, làm cái này chỉ vì cậu muốn uống nên mới tiện tay làm thêm một ít rồi bán thôi.
Không nghĩ tới ở thời đại này, trà sữa lại được hoan nghênh đến thế.
Những năm 80, nước uống chỉ có mấy loại đơn giản, trà sữa thủ công vừa xuất hiện thật sự khiến mọi người chấn động, dù là già hay trẻ đều bị nó chính phục.
May mà Hà Vũ không đi làm nên đến giúp đỡ cậu một chút, vừa đến trưa liền bán hết sạch.
Lúc Điền Thụy trở về cả người đều là mồ hôi.
Sau khi về thì cậu ngồi nghỉ ngơi một chút rồi mới tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo cho mát mẻ.
Cậu có thói quen ngủ trưa, chưa được một lúc liền cảm thấy buồn ngủ.
Hà Vũ cũng cùng trở về nhà, nhìn thấy cậu mệt mỏi liền nói: “Hay là em thuê thêm mấy người đi”
Điền Thụy nghe hắn nói như vậy cũng động lòng.
Mấy ngày gần đây sinh ý càng ngày càng tốt, cậu cũng đã suy nghĩ đến chuyện thuê người từ trước: “Em vốn định thuê người ở xung quanh, nhưng hiện tại thì lại có chút không muốn.” Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, thế nhưng chuyện của nhà Lý Tam Thuận khiến trong lòng cậu có khúc mắc, hơn nữa nhìn bộ dáng của người xung quanh có vẻ định học theo cách làm của nhà đó.
Cậu biết làm nhiều thứ nên không sợ bị học trộm, nhưng mà bị buồn nôn như vậy thì thật không đáng.
Cậu muốn tìm người bên ngoài giúp đỡ, nhưng mà bản thân cậu lại không biết ai cả.
Hà Vũ vốn lớn lên đẹp trai, lúc này hắn tiến lại gần, giống như là đang muốn đầu độc tâm tư của cậu: “Anh giúp em.” Hắn lại tiến gần hơn một chút.
Điền Thụy vốn không chỗ nương tựa, nghe thấy hắn nói vậy liền cảm thấy an ủi mười phần, trong ánh mắt không khỏi lộ vẻ cảm kích.
Hà Vũ nhanh chóng đi ra ngoài.
Điền Thụy còn muốn ngủ, nhưng khi Hà Vũ đi ra ngoài lại không ngủ được.
Cậu hoàn toàn tin tưởng năng lực của Hà Vũ, dù sao cũng là nhân vật phản diện trong sách, kiểu gì cũng mạnh hơn cậu nhiều!
Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi rời giường, lấy gạo cùng đỗ ra ngâm nước để chuẩn bị nấu cơm.
Mỗi ngày đều phải tăng thêm một ít lượng đồ ăn.
Cậu làm xong thì ngồi xuống ghế ở trong sân để nghỉ ngơi.
Vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy Hà Trung bi bô gọi: “Anh Thụy ơi ~”, cậu liền vẫy tay với nhóc con.
Tên nhóc thấy vậy liền vui tươi hớn hở chạy đến.
Nhóc con này lúc ở trước mặt Điền Thụy đều biểu hiện ra bộ dáng ngoan ngoãn, đôi mắt to tròn luôn nhìn chằm chằm cậu, mang theo vẻ quyến luyến.
Rõ ràng thằng nhóc là con trai nhưng lại rất biết cách làm nũng người khác.
Điền Thụy thật sự nhịn không được, ôm lấy nhóc con rồi hôn một cái, trên người nhóc còn mang theo mùi sữa thơm.
Sau khi nhóc con bị hôn còn ngượng ngùng, ánh mắt dời đi chỗ khác, hai má đỏ bừng.
Điền Thụy nhìn bộ dáng này của nhóc, càng nhìn càng cảm thấy vui, lấy tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Hà Trung.
Lúc chọc vào nhóc con còn nghiêng đầu né tránh, thật sự không nhịn được cười.
Trẻ con đúng là sinh vật khiến người khác yêu thích nhất.
Chờ Hà Vũ mang người trở về liền nghe thấy tiếng Điền Thụy đang chơi đùa cùng nhóc con nhà mình.
Thấy Hà Vũ trở lại, Hà Trung vội đứng lên, nhỏ giọng kêu một tiếng anh, sau đó nhanh chóng chuồn vào trong nhà.
Điền Thụy thấy phía sau Hà Vũ có bốn người, một người da ngăm đen, còn một cặp vợ chồng trung niên dẫn theo một cô con gái, nhìn qua đều là người hàm hậu, thành thật.
Điền Thụy nhanh chóng tiến lại chào hỏi “Xin chào mọi người.”
Hà Vũ giới thiệu cậu chàng da ngăm đen: “Người này là Hắc Tiểu Bàn, trước kia là phụ bếp ở nhà ăn quốc doanh.” Sau đó chỉ ba người khác, “Đây là anh Trình, chị Trình cùng Tiểu Trình.”
Sau đó Hà Vũ giới thiệu Điền Thụy với mọi người.
Hắn vốn có tài năng lãnh đạo, nhanh chóng phân chia công việc cho mọi người.
Hai vợ chồng họ Trình giúp đỡ Điền Thụy bán hàng, Tiểu Trình là học sinh cấp ba, cô còn phải đi học trong huyện nên chỉ giúp mấy việc lặt vặt trong khả năng.
Nhờ vậy mà áp lực của Điền Thụy giảm đi rất nhiều.
Không lâu sau chị Thành cùng chị Lưu cũng đến giúp đỡ.
Nhìn trong nhà lại có thêm nhiều người giúp như vậy thì ngạc nhiên không thôi.
Điền Thụy mới bán hàng được mấy ngày mà giờ lại thuê nhiều người như vậy, có vẻ là muốn làm lớn đây.
Hắc Tiểu Bàn là phụ bếp chuyên gọt thái đồ ăn, đao pháp của hắn xuất thần nhập hóa.
Dao phay cồng kềnh, to lớn nằm trong tay hắn nháy mắt như hòa một thể.
Nhìn hắn không ngừng thái cộc cộc cộc bên kia, ngay cả âm thanh phát ra cũng có nhịp điệu.
Chờ đến khi thái nhát cuối cùng, hắn dùng tay vuốt nhẹ một cái, từng miếng từng miếng nằm chỉnh tề, ngay ngắn trên thớt, ngay cả độ to nhỏ, dày mỏng cũng y hệt nhau.
Đao pháp điêu luyện như vậy sợ rằng phải luyện ít nhất ba năm rưỡi mới được.
Vợ chồng họ Trình cũng là những người thành thật, con gái Tiểu Trình sau khi đến bên này làm quen đã trở lại đi học.
Thời đại này nếu như có thể thi lên đại học thì đều là thiên chi kiêu tử, là bảo bối của quốc gia, được quốc gia bao luôn đầu ra.
Hai vợ chồng vì muốn cho con gái được học cấp ba ở ngôi trường chất lượng mà đều bán hết ruộng đất ở quê nhà chuyển lên trên huyện.
Nhưng trong huyện họ cũng không có họ hàng thân thích nào có thể nương tựa, nhờ vả.
Sau khi thuê được phòng họ liền ra ngoài tìm việc làm.
Chỉ tiếc bọn họ đã lớn tuổi, vợ chồng hai người lại không chịu tách ra nên vẫn không tìm được việc nào tốt cả.
Trước đó bọn họ cũng đã được người khác giới thiệu việc làm cho, chồng thì làm bảo vệ trong sân, vợ giúp việc làm cơm trong nhà.
Nhưng chỗ chủ thuê lại ở khá xa, tuy nói bên đấy cung cấp cả chỗ ở nhưng lại không mang theo con gái qua đó được.
Tuy nói con gái họ lớn rồi biết nấu cơm, có thể ở một mình, nhưng mà dù sao con gái cũng không thể so được với con trai, vạn nhất bị kẻ xấu để ý thì thật không tốt.
Lúc bọ họ đang do dự không biết làm sao thì lại gặp được Hà Vũ.
Ban này họ giúp đỡ bày sạp bán hàng, đến tối về còn được bao hai bữa cơm.
Một tháng mỗi người được hai mươi đồng, hai người tổng cộng cũng được hẳn bốn mươi.
Bọn họ vừa nghe liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Sau khi đến bên này cũng bắt tay luôn vào chuẩn bị cơm nước.
Người mà chị Lưu tò mò nhất chính là Hắc Tiểu Bàn.
Trong con mắt của mọi người, có thể làm việc ở nhà ăn quốc doanh thì cả đời cơm no áo ấm, vừa được học nghề lại vừa có tiền công.
Tại sao thằng bé có cái bát sắt to như vậy mà không làm, lại muốn làm ở chỗ này.
Hắc Tiểu Bàn thấy chị không hiểu thì than thở một tiếng, “Chị đừng nói nữa.” Muốn trách thì trách hắn không gặp được sư phụ tốt.
“Bọn em làm học trò một ngày chỉ có hai hào tiền trợ cấp, trước kia thì vẫn được, nhưng mà đãi ngộ sáu năm rồi không tăng thêm tí nào, bây giờ một tháng sáu đồng thì làm được cái gì chứ.
Hơn nữa sư phụ cũng có nhiều đồ đệ, phòng bếp lại bé như vậy, em càng sớm rời đi thì lại càng sớm để lại không gian cho người mới đến.” Hắn cũng không tiện nói xấu sư phụ nên chỉ hàm hồ cho qua chuyện.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu được, khẳng định có không ít người tặng lễ cho sư phụ hắn, muốn tới làm học trò, sư phụ hắn đương nhiên sẽ có tâm tư khác.
Còn một chuyện mà Hắc Tiểu Bàn chưa nói, sư phụ hắn có thể làm được bàn tiệc lớn, mỗi lần trong huyện muốn chiêu đãi lãnh đạo đều đến nhà ăn của bọn họ ăn cơm.
Thế nhưng những lúc như vậy sư phụ đều đuổi hết bọn họ ra ngoài, không chịu để bọn họ ở bên người.
Hắc Tiểu Bàn ở bên cạnh hắn sáu năm, bưng trà rót nước hầu hạ tận tình nhưng đến bây giờ đều không học được một tí gì.
Trước kia hắn còn nhỏ nên không nghĩ được nhiều chuyện, bây giờ đã lớn nên cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Hắn cũng không thể gọt rau củ cả đời cho người ta được.
Vì vậy hắn quyết định rời đi.
Rõ ràng sư phụ rất vui với quyết định này của hắn, lại có thêm một chỗ trống để cho người mới vào, nhưng ngoài miệng còn không quên nhắc nhở hắn đừng quên ân tình của sư phụ.
Được tiện nghi lại còn ra vẻ.
Có mấy người trợ giúp đắc lực như vậy khiến Điền Thụy cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đúng lúc này có người gõ cửa, hóa ra lại là bạn thân Lưu Giáp của nguyên chủ.
Lần trước không chỉ mua chân gà ở chỗ hắn mà cậu còn nhờ đường dây mua bán thịt và trứng của hắn mà bớt được không ít tiền, hôm nay hắn mang trứng đến cho Điền Thụy.
Cứ ba ngày Điền Thụy lại mua một sọt, so với giá thị trường thì rẻ hơn, Lưu Giáp cũng có thể kiếm được chút lời từ việc chênh lệch giá cả.
Lần này hắn còn mang đến một bao hạt dưa chưa rang, “Đây là bác cả của tớ ở nông thôn mang ra, tớ không thích ăn cái này, cho cậu đấy.”
Điền Thụy nói cám ơn, Lưu Giáp chuyển đồ vào rồi nói: “Sau này cậu muốn mua gì thì cứ nói.”
“Được thôi.” Điền Thụy đáp ứng.
Nhìn túi hạt dưa này, quả thực còn to hơn những hạt dưa mua ngoài chợ.
Củi lửa đều sẵn có trong nhà, Điền Thụy trực tiếp hướng dẫn Hắc Tiểu bàn rang hạt dưa như thế nào.
Không lâu sau mùi hạt dưa bay khắp sân.
Hắc Tiểu Bàn không hổ là người làm trong bếp bao năm qua, chút việc đấy đối với hắn đều rất đơn giản.
Trong quá trình rang Điền Thụy còn ăn thử hai lần, chờ đến khi chín thì tắt lửa, đổ hạt dưa ra phơi một chút.
Hạt dưa nguội ăn càng giòn.
Điền Thụy nắm một cái, gọi mọi người cùng nhau nếm thử.
Chị Lưu khen: “Cái này còn ngon hơn bên ngoài.”
Tổng cộng đưa tới năm, sáu cân, sau khi rang xong phân cho mỗi người một ít cũng không còn thừa chút nào.
Buổi tối Điền Thụy làm thịt viên tứ hỷ.
Vốn mệt đến nỗi không muốn làm, nhưng nhìn thấy có nhiều người giúp đỡ như vậy, ngoại trừ xào rau ra cậu không cần làm cái gì khác nên Điền Thụy cảm thấy như thanh máu của mình đã được bơm đầy.
~Hết chương 26~.