Sau khi Thương Nhân Trấn nghe ngóng một chút liền biết hai người bọn họ làm việc ở một sạp bán hàng nhỏ, ông không khỏi coi thường: “Thực sự là càng ngày càng thụt lùi.” Sau đó nói với những học trò khác, “Sau này các trò có mắt nhìn một chút, đừng có như hai người bọn nó.”
Thấy những học trò khác gật đầu đồng ý ông mới cảm thấy thoải mái hơn.
…
Điền Thụy mang theo bốn mươi bình trà sữa cùng cơm hộp bắt đầu bày sạp bán hàng.
Hai vợ chồng họ Trình phụ trách bán còn Điền Thụy chịu trách nhiệm lấy tiền.
Bạch Mãnh cũng muốn đến giúp đỡ nên năn nỉ Điền Thụy một hồi, cuối cùng cũng được đồng ý.
Bạch Mãnh chưa bày sạp bao giờ, vừa cảm thấy căng thẳng lại vừa hưng phấn.
Đến nơi, vừa bày thức ăn ra liền có người nhìn sang bên này.
Thức ăn mỗi ngày đều không giống nhau, hôm nào bọn họ cũng tò mò không biết hôm nay Điền Thụy định bán cái gì.
Hôm nay có canh củ cải, củ cải trắng được luộc mềm, cho vào miệng liền tan ra, canh nấu cùng rong biển khiến cho mùi vị trở nên mới lạ hơn, củ cải trắng được luộc trở nên trong veo, múc một bát canh, vừa có thể uống vừa có thể ăn củ cải, cực kỳ thoải mái.
Những món ăn khác cũng đầy đủ hương vị, món mặn hôm nay là đùi gà kho, tuy nói thức ăn chay đều có đặc sắc riêng, nhưng trước mặt mấy cái đùi gà lớn này thì đều mất đi ưu thế vốn có, mọi người không kìm lòng được bị nó hấp dẫn.
Thấy những món ăn này, những chủ cửa hàng xung quanh không nhịn được liền đến đây mua.
Vì vậy công nhân nhà máy còn chưa tan ca mà bọn họ đã bán hết đùi gà.
Có người còn mua hai, ba cái, định buổi tối luộc thêm ít cải xanh là có thể được một bữa ăn ngon, còn rẻ hơn tự mình làm nhiều.
Bạch Mãnh nhìn mà há hốc mồm.
“Vậy tí nữa bán cái gì đây?” Trong tám món ăn chỉ có một món mặn thôi.
Chị Trình cười nói: “Ông chủ Điền đã sớm tính toán kỹ rồi.” Sau đó mở ra một cái chậu lớn khác, bên trong còn có cánh gà hầm khoai tây.
Bạch Mãnh nhìn thấy thịt lập tức vui vẻ lên.
Một lúc sau người trong nhà máy bắt đầu nghỉ trưa.
Tuy đã nghe người khác nói bên này người nghỉ trưa nhiều, nhưng Bạch Mãnh vẫn chưa từng trải nghiệm qua, còn không hiểu nhiều người là thế nào.
Chờ đến khi tan ca, mọi người không ngừng vây quanh hắn, có người mua cơm, có người mua trà sữa, thực sự giống nhưng đang đánh trận vậy.
“Thật là tốt, hôm nay lại có cà muối, món này ăn với cơm là ngon nhất, tại sao tôi không thể làm ra được mùi vị như vậy chứ.”
“Súp lơ này ăn cũng ngon!”
“Cánh gà, tôi muốn cái này, cho thêm nhiều nước sốt.”
“Oa, hôm nay có canh củ cải, cho tôi một phần, tôi còn mang theo bình giữ ấm đây.”
“Trà sữa, cho tôi năm bình.”
“Ông mua nhiều như vậy làm gì?” Người xung quanh thấy hắn mua nhiều như vậy liền kinh hãi.
Người mua năm bình giải thích “Đồng nghiệp của tôi nhờ mua.
Bọn họ tan làm muộn, sợ mua không được.” Sau khi giao xong tiền trà sữa mới bắt đầu đi mua cơm hộp.
Bên này dù bận nhưng đều có thứ tự, Bạch Mãnh bận rộn nhưng cũng có chút hưng phấn, rau xào bày ở bên trên, chậu nào hết hắn còn phải đổ thêm vào.
Nhiều cơm nước như vậy còn chưa một lúc đã bán hết sạch, tốc độ nhanh đến mức Bạch Mãnh chưa từng nghĩ đến.
Những người trong xưởng đã sớm làm quen, muốn ăn món nào phải nhanh chóng gọi, không được do dự, nếu không sẽ bị người sau gọi hết.
Những khách hàng quen bên này đều có một suy nghĩ chung, chính là món nào ở đây cũng đều ngon cả, như bọn họ là những người ra sớm nhất còn có thể lựa chọn, chờ những người ra sau đến đây, cơ bản đã không còn nhiều, muốn lựa chọn cũng không được.
Bán hết nhanh nhất là trà sữa, chỉ cần uống qua một lần liền ghi nhớ trong lòng, một là đắt, hai là uống ngon, ba là không dễ mua.
Trong xưởng cũng có mấy cặp đôi, nếu lúc gặp nhau mà lấy ra một bình trà sữa thì thật sự vô cùng có mặt mũi.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà mọi người bắt đầu lưu hành trào lưu tặng trà sữa cho người mình thích.
Vì vậy trên căn bản là thấy bán liền tranh nhau mua.
Sau đó sẽ cùng nhau ăn cơm.
Bọn họ không ngừng bận rộn, chưa đầy một lúc liền nghe người khác hô “Không còn, không còn.” Những công nhân ra muộn còn chưa đến nơi đã nghe vậy, không khỏi bất ngờ, “A… Nhanh như vậy?” Sau khi tan ca mấy người họ còn phải họp một chút, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vừa tan họp hắn liền chạy ra, không ngờ đã bán hết.
Cuối cùng chỉ còn sót lại một ít thức ăn cùng nửa cân cơm tẻ, cũng đủ cho một nhà ăn, Điền Thụy liền bán rẻ cho một gia đình ở gần đấy với giá một đồng.
Lúc trở về, Bạch Mãnh không ngừng nói với Điền Thụy: “Thật sự là quá sảng khoái.” Hắn nói, “Nếu không sau này để em bán hàng nhé.” Tính hình hắn hoạt bát, thích cảm giác bận rộn ở bên ngoài, còn thoải mái hơn ở lì trong bếp.
Điền Thụy đồng ý ngay lập tức: “Qua mấy hôm nữa chúng ta đổi cửa hàng, vừa hay thiếu một người bán hàng, nhưng mà rất khổ cực, phải làm từ sáng đến tối.” Chờ đến khi mở cửa hàng có thể sẽ bán thêm bữa sáng nữa.
Bạch Mãnh vui vẻ nói: “Được”
Sau khi trở về liền tắm rửa một chút, bọn họ còn phải chuẩn bị cho buổi chiều nữa đây.
Đừng nhìn quán ăn của bọn họ nhỏ, nhưng mà lượng khách lại rất lớn, mỗi ngày đều bận rộn không có thời gian rảnh.
Buổi trưa Điền Thụy nấu mì sợi cho mọi người, nước dùng làm từ nước luộc gà còn thừa, chờ đến khi đun sôi thì bỏ thêm một ít cải xanh, tuy rằng đơn giản nhanh chóng nhưng mùi vị lại không tệ chút nào!
Trong nhà còn ớt cay Điền Thụy tự mình làm, vừa cay vừa đã nghiền.
Bạch Mãnh ăn một lần liền bị mê hoặc, dù ăn mì trộn hay ăn bánh bao hoặc cơm tẻ đều trộn cùng.
Hà Trung nhát gan, không dám ăn cùng bàn với mấy người lớn nên Điền Thụy đã phân ra một cái bàn nhỏ, mang theo hai nhóc con cùng ăn.
Cơm nước xong, Điền Thụy để cho bọn họ nghỉ một chút.
Những người này đều là người địa phương, đều về nhà ngủ một chút rồi chiều quay trở lại.
Buổi trưa Bạch Mãnh được ăn một bữa mì sợi ngon đến mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi, bằng vào bữa trưa bên này hắn đã cảm thấy đến đây làm việc sẽ không bị thiệt chút nào rồi, hơn nữa lại còn cho bọn họ nghỉ trưa, không trách Hắc Tiểu Bàn không muốn đi, hắn mới ở đây một ngày đã không muốn rời đi nữa.
Khi trở về, hắn lôi kéo Hắc Tiểu Bàn lải nhải không ngừng: “Trước đây lúc ở trong nhà ăn quốc doanh chưa từng thoải mái như vậy, cậu không biết đâu, rất nhiều người trong xưởng đều đến chỗ chúng ta mua cơm hộp đấy.”
“Tớ không ngừng đổ thêm món ăn, vậy mà còn không đủ để bán.”
“Thật kích thích.”
“Bên này còn cung cấp hai bữa cơm, buổi trưa còn để chúng ta về nghỉ ngơi một chút, nếu như không tự mình trải qua thì ai mà tin được chứ!”
“Tớ đã nói với ông chủ Điền, chờ đến khi mở cửa hàng mới liền cho tớ bán hàng ở bên đấy.”
Hắc Tiểu Bàn nói: “Nếu vậy thì nhớ làm cẩn thận, đừng để người khác chế giễu.”
Bạch Mãnh nói tiếp: ” Vị sư phụ Thương Nhân Trấn kia của chúng ta thích nhất là cười nhạo người khác, nếu nghe được chúng ta ở đây, phòng chừng ở sau lưng nói không ít, nhưng mặc kệ ông ấy, ở bên này còn sảng khoái hơn ở bên kia nhiều!”
Hắc Tiểu Bàn cũng ừ một tiếng.
Đến buổi chiều, tuy rằng Điền Thụy có nghỉ ngơi một chút nhưng cũng ngủ được một giấc, cảm giác cả người cũng có tinh thần hơn.
Cậu đến phòng của Hà Điềm nhìn một chút, nhóc con vẫn còn đang ngủ, trên gương mặt đã có thêm ít thịt, nhìn qua dễ thương hơn trước nhiều.
Tiểu Trung là một đứa nhóc hiếu động, nhìn thấy Điền Tụy đến liền nhào vào trong lồng ngực cậu.
Cũng may Điền Thụy đã có chuẩn bị trước, cậu vội ôm nhóc con vào lồng ngực, “Nhỏ giọng một chút, chị em còn đang ngủ đấy.”
Vừa nói chuyện cậu vừa ôm Tiểu Trung ra ngoài.
Nhóc con dựa đầu vào ngực Điền Thụy, trong lòng cậu mềm thành một khối.
Cậu cúi đầu nhìn Tiểu Trung một chút, nhóc con lại thẹn thùng không ngừng chôn sâu vào lồng ngực cậu.
Điền Thụy sờ sờ vành tai của nhóc, vàng tai trẻ con rất mềm mại, mặt trên còn có một ít lông tơ, sờ lên cảm giác rất thoải mái.
Bình thường Hà Trung rất hiếu động, trong đám trẻ con ở khu này, nhóc chính là đại vương.
Vậy mà lúc này lại ở ngoan ngoãn nằm trong lòng Điền Thụy, ngay cả tai nhỏ cũng cho cậu sờ.
Điền Thụy tự cảm thấy Hà Vũ chưa về, cậu phải làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, “Em muốn ăn gì? Anh Thụy mua cho em.”
“Muốn ăn bánh gạo nếp.” Hà Trung nói.
Đây chính là đồ ăn vặt cấp cao trong suy nghĩ của trẻ con.
Điền Thụy cười: “Đợi tí nữa anh sẽ mua cho em.”
Hà Trung cao hứng nói: “Anh ơi, nếu như anh là anh ruột của em thì thật tốt.” Nhóc con dùng khuôn mặt nhỏ cà cà lồng ngực của cậu.
Điền Thụy nghe vậy không nhịn được cười: “Làm sao, một cái bánh gạo nếp đã có thể mua được em sao?”
Hà Trung nói xong cũng cảm thấy không đúng lắm, nếu như anh trai biết nhất định sẽ mắng nhóc một trận.
Vì vậy liền bán manh nói: “Anh đừng nói cho anh trai em biết có được không?”
Điền Thụy trêu chọc: “Vậy phải xem anh có vui vẻ hay không đã.”
Hà Trung lắp bắp nói: “Vậy em cho anh nhéo mặt em!” Bình thường nhóc không cho nhéo đâu, như vậy anh Thụy sẽ vui vẻ đúng không?
Điền Thụy bóp một cái, mặt nhóc con mềm mềm mịn mịn, muốn nặn thế nào thì nặn thế đấy: “Được, không nói với anh em.”
Lúc này Hà Trung mới yên lòng lại.
Một lúc sau, mọi người đều lục tục quay lại làm việc.
Bỗng nhiên bên người liền truyền đến tiếng gõ cửa, lúc ra mở cửa cậu phát hiện bên ngoài là một người đàn ông mặc một cái áo ba lỗ, trên đầu có chút trọc nhưng bộ dáng rất hiền hòa.
Cậu vừa mở cửa hắn liền nhìn thấy khung cảnh mọi người đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn ở bên trong, “Xem ra anh tìm đúng chỗ rồi.”
Điền Thụy hỏi: “Anh là?”
Nam nhân hói đầu nói, “Anh là Đại Tráng, đã sớm nghe nói bên ngoài xưởng quốc doanh có một nhà làm miến chua cay ăn rất ngon, bây giờ bán cơm gộp cũng không tồi.
Anh làm bên hậu cần của xưởng tư nhân, hiện tại đơn vị của anh muốn làm nhà ăn cho công nhân.
Anh muốn hỏi một chút, chỗ em có muốn bao nhà ăn không?” Sau đó hắn nhanh chóng bổ sung vài câu, “Nhưng bây giờ vẫn chưa có quyết định cuối cùng, nhà ăn cũng phải nửa năm nữa mới xây xong.”
Lúc Đại Tráng nói chuyện cũng không tránh người khác, mọi người nghe hắn nói như vậy, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Trong xưởng tư nhân còn có cả nhà ăn, còn không phải là cao cấp hơn cả xưởng quốc doanh sao?”
Đại Tráng cười nói: “Ông chủ Điền, cậu cảm thấy thế nào?”
Điền Thụy nghe thế cũng động lòng, nếu như có thể bao nhà ăn thì thu nhập mỗi năm ổn định hơn nhiều, “Em cảm thấy rất hứng thú.”
Đại Tráng chính là chờ câu này, nói: “Ha ha, cậu cảm thấy hứng thú là tốt rồi, việc này có thể từ từ bàn sau.
Anh cũng sẽ tích cực đề cử các cậu với lãnh đạo của xưởng.”
“Vậy thì làm phiền anh.” Điền Thụy không nghĩ tới mình ngồi ở trong nhà mà cũng có chuyện tốt như vậy tìm tới.
Đại Tráng khiêm tốn “Không phiền phức, anh cũng là vì muốn ăn được miến chua cay thôi, nghe nói phải xếp hàng rất lâu mới được.”
Điền Thụy cười nói: “Nếu như anh muốn ăn thì không cần xếp hàng.”
Đại Tráng cười nói: “Có những lời này của cậu là được.” Sau đó nhìn bọn họ vẫn còn đang bận rộn: “Vậy thì không quấy rầy em nữa, nếu có tin gì nữa anh sẽ nói cho cậu biết sau.” Dù nói vậy nhưng Điền Thụy vẫn đưa tiến hắn đến tận đầu ngõ, trong lòng cậu không ngừng cảm khái, không ngờ cơ hội lại từ trên trời rơi xuống.
~Hết chương 29~.