Trong Vòng Một Đêm Ta Đã Trở Thành Nữ Chính Bê Bối


Chu Vân nhìn điện thoại, ngây người vài giây, sau đó nhắn lại: Ngươi là ai?

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, đối phương không trả lời.


Chu Vân đợi rất lâu, thỉnh thoảng trả lời một số tin nhắn khác, nhưng không có tin nhắn mới nào từ số lạ kia.


Bây giờ là thời đại internet, mọi người đều dùng Wechat để liên lạc, rất ít người còn sử dụng tin nhắn.


Mười phút trôi qua, đối phương vẫn không trả lời.


Chu Vân do dự hồi lâu, cuối cùng từ bỏ ý định gọi điện thoại hỏi.


Một người lạ, một tin nhắn lạ, lại không trả lời, rất giống như đang muốn lừa gạt điều gì đó.


Chỉ là!

Chu Vân nhịn không được nhớ đến tiếng động lạ ở cửa phòng khách sạn tối qua.


Rồi cả tiếng quẹt thẻ phòng thất bại.


Nàng chắc chắn đó không phải là mơ.


Có người muốn lẻn vào phòng nàng, nhưng thất bại.


Chu Vân đặt điện thoại xuống, cầm máy sấy tóc lên sấy khô tóc.


Ngày mai có bốn công việc, may mà đều ở Thượng Hải, không cần phải bay đi đâu.


Chu Vân ngủ một giấc đến sáng, lúc chuông báo thức vang lên, nàng cảm thấy mình chỉ mới chợp mắt được một lúc.



Rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, đầu nặng trĩu.


Nhìn vào gương, nàng vẫn chưa trang điểm, gương mặt mộc hoàn mỹ.


Mỗi khi soi gương vào lúc sáng sớm như thế này, Chu Vân lại nhớ đến bản thân lúc mười mấy tuổi.


Lúc đó mọi thứ thật đẹp đẽ, chưa từng xảy ra chuyện gì, ánh mặt trời cũng rực rỡ hơn.


Vừa rửa mặt xong, Chu Lãm gõ cửa.


Xe và chuyên viên trang điểm đều do công ty sắp xếp, Chu Lãm là người liên hệ.


Ngay cả xe cũng được đổi, không giống chiếc hôm qua, nhưng tài xế vẫn là người đó.


Chu Vân có chút bất ngờ, bởi vì chiếc xe hôm nay trông sang trọng hơn chiếc hôm qua.


"Sao đột nhiên lại cho ta đãi ngộ tốt như vậy?" Chu Vân kinh ngạc hỏi.


Chu Lãm cười đắc ý, nói: "Bởi vì hiện tại muội kiếm tiền rất tốt, công ty đương nhiên phải nâng cao đãi ngộ cho muội.

"

"Là tỷ đi đòi à?" Chu Vân hỏi.


Chu Lãm gật đầu: "Người ta đều nhìn mặt mà cư xử, hôm qua tên streamer kia, chẳng phải là thấy muội không có bối cảnh, ăn mặc giản dị, bên cạnh chỉ có một mình ta, cho nên mới dám tự ý thay đổi kịch bản sao?"

Chu Vân hiểu ý của Chu Lãm.


Ăn mặc, đi lại, ở đâu phải chỉ để hưởng thụ, mà còn để cho người khác nhìn vào.

Nếu như mọi thứ đều tốt, người khác không thể sánh bằng, tự nhiên sẽ được người khác coi trọng.

Nếu như mọi thứ đều tầm thường, lộ vẻ nghèo hèn, tự nhiên sẽ bị người khác khinh thường.


Hiện thực luôn tàn khốc như vậy, có lẽ không có tiêu chuẩn cụ thể nào, nhưng lại phân chia rạch ròi.


Chu Vân không dám nói mình không để tâm đến những điều này.


Buổi sáng chỉ có một công việc, đó là tham dự lễ khai trương của một nhãn hiệu ở Thượng Hải.


Không phải là nhãn hiệu lớn, nhưng có tập đoàn lớn chống lưng, chịu chi, ngoài Chu Vân ra, còn có một số minh tinh khác, trong đó nổi tiếng nhất là Tống Trì.


Lời mời đến rất gấp, hôm qua mới nhận được.


Nhưng ngôi sao lớn như Tống Trì chắc chắn đã được quyết định từ trước.


Nghĩ cũng biết, Chu Vân nhận được lời mời, hoàn toàn là bởi vì scandal với Tống Trì, cửa hàng này muốn mời nàng đến để tạo chủ đề, thu hút sự chú ý.





Cho dù biết, Chu Lãm vẫn giúp Chu Vân tiếp nhận công việc này.



Chu Vân cũng không hỏi, nàng hiểu dụng ý của Chu Lãm.


Kẻ nào người nấy đều chẳng phải tiểu bạch hoa thuần khiết vô tội, tai tiếng nên làm sáng tỏ cần làm sáng tỏ, nhưng có thể mượn tới nhiệt độ, vì sao không mượn?

Công việc này, vì tăng nhiệt độ, đối phương cũng cho rất nhiều tiền.


Mà độ hot sau đó cũng không cần Chu Lãm bên này bỏ tiền vận hành, tự nhiên có thương hiệu lo liệu.


Cứ như vậy, Chu Vân lại có thể tăng thêm một đợt nhiệt độ.


"Lãm tỷ, tỷ nói lát nữa gặp Tống Trì, hắn có mắng muội không?" Chu Vân như đang đùa giỡn hỏi: "Lần này chúng ta rõ ràng biết có hắn tham dự, còn nhận công việc này.

"

"Ngươi quản hắn làm gì, công việc này không phải chúng ta đi cầu xin, là do bên thương hiệu chủ động gửi lời mời, tại sao chúng ta không nhận?" Chu Lãm nói thẳng: "Bọn họ mà dám đến tìm ngươi gây chuyện, ta sẽ mắng lại.

"

Thương hiệu chuẩn bị phòng nghỉ cho các nghệ sĩ tham dự hôm nay.


Chu Vân cũng có một gian độc lập.


Hai người vừa mới đi vào không lâu, đã có người đến gõ cửa.


Có chuyện của Lâm Tiểu Diệu lúc trước, Chu Lãm đã cảnh giác hơn rất nhiều, nàng tiến lên không mở cửa mà là cách cửa hỏi: "Ai vậy?"

"Là ta.

" Ngoài cửa vang lên một giọng nam hơi mềm mại, "La Ngọc Hổ.

"

La Ngọc Hổ?

Quản lý của Tống Trì tới đây làm gì?

Chu Lãm quay đầu lại liếc nhìn Chu Vân, trao đổi một ánh mắt, mới mở cửa.


La Ngọc Hổ khoanh tay trước ngực, vừa mở cửa liền đi vào, không chút khách khí, đi thẳng vào trong phòng, quay đầu lại dặn dò Chu Lãm, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Đóng cửa.

"

Chu Lãm không đóng cửa lại, chỉ khép hờ.



"Ngươi tới tìm chúng ta làm gì?"

La Ngọc Hổ khinh miệt cười lạnh một tiếng, nói: "Đợi lát nữa các ngươi đừng xuất hiện trên thảm đỏ nữa.

"

Nghi thức cắt băng khánh thành có thảm đỏ, còn có rất nhiều phóng viên truyền thông.


Chu Lãm sững sờ, hỏi: "Vì sao?"

"Vì sao? Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi vì sao? Ta chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ hơn các ngươi, thuốc cao da chó cũng không dính người bằng các ngươi.

" Sắc mặt La Ngọc Hổ tối sầm, miệng như pháo nổ bùm bùm vang lên, "Rõ ràng biết hôm nay Trì ca nhà chúng ta sẽ tham gia, các ngươi còn tới đây, chẳng phải là muốn cọ nhiệt độ sao? Ta nói cho các ngươi biết, sớm từ bỏ tâm tư đó đi, không có cửa đâu!"

"Ngươi thuộc chó à?" Chu Lãm tiến lên một bước, khí thế không cam lòng yếu thế, mắt hơi nheo lại, "Vừa vào cửa đã sủa, miệng chó không mọc được ngà voi phải không? Miệng người thì không biết nói chuyện đàng hoàng à?"

La Ngọc Hổ ngây ngẩn cả người, tựa hồ không ngờ dưới gầm trời này còn có kẻ dám lớn tiếng với hắn.


La Ngọc Hổ hít sâu một hơi, trừng hai tròng mắt, giơ tay lên, ngón trỏ run rẩy chỉ vào Chu Lãm, sau một lúc lâu, mới mở miệng: "Ngươi, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy!"

Lông mày Chu Lãm anh khí mười phần giương lên, nói: "Ngươi là hoàng thân quốc thích hay sao mà ta không thể nói chuyện với ngươi như vậy?"

"Tốt! Các ngươi được lắm, không biết điều như vậy! Các ngươi cứ chờ đấy!" La Ngọc Hổ hét lên một câu hung hãn, hổn hển quay người đi ra khỏi phòng.

Hắn hung hăng ném cửa lại, "ầm" một tiếng vang lớn.


Tiếng vang này, đoán chừng những người xung quanh đều nghe thấy.


Chu Lãm có chút ghét bỏ bĩu môi, nói: "Cũng không biết loại người này làm sao ở bên cạnh Tống Trì được, chỉ với tính tình này, chẳng phải đắc tội hết các đối tác sao?"

Chu Vân nhẹ giọng thở dài, "Ngươi xem, ta đã đoán được bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, lần này đúng là đắc tội rồi.

"

(Hết chương 15: )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận