Trót Yêu Em Rồi


Kéo tay Vân Nhi vào trong căn phòng có đề biển tên “Phó giám đốc”, nhoẻn miệng cười Mai Anh nhìn người đàn ông ngũ tuần to béo trán hói trước mặt, ngọt ngào nói:
– Chú Hoàng, hôm trước cháu trao đổi với chú rồi đấy, chú cho bạn cháu vào làm nhé, nó chăm chỉ nhanh nhẹn lắm ạ!
Lão Hoàng lướt nhìn từ đầu đến chân cô gái trẻ xinh đẹp mới đến, hai con mắt lóe lên tia dâm dục, rất nhanh hấp háy cười:
– Ừ, bạn cháu cứ vào đây làm, ca tối đang thiếu người đấy!
– Ui… cháu cảm ơn chú! Này, mày cảm ơn chú Hoàng đi!
– Cháu… cảm ơn chú!
Lão Hoàng gật đầu, đôi mắt lươn ti hí không ngừng chiếu thẳng vào ngực Vân Nhi.

Có cảm nhận không tốt với lão hói trước mặt, Vân Nhi quay đầu bước nhanh khỏi phòng làm việc của lão.

Mai Anh lúng túng chào lão Hoàng, bước vội theo cô bạn, hơi bực bội hỏi:
– Mày được vào đây làm tốt quá còn gì, công việc nhẹ nhàng, lương với phụ cấp đều ngon lành!
– Tao thấy ghê ghê lão Hoàng ấy, thôi chắc tao xin việc khác.
– Con dở, lão ấy thế thôi chứ sợ vợ lắm, mày không phải lo, tao còn làm cùng ca với mày, sợ cái gì mà sợ? Mày chê tiền à?
Mai Anh bĩu môi thuyết phục, nể lắm cô mới dắt nó đi xin việc, thế mà nó lại chê, đã chẳng cảm ơn cô thì chớ.

Dù sao Vân Nhi cũng là bạn thân nhất của cô nên cô muốn thuyết phục bạn làm cùng mình.

Cũng vì nể bạn tốt với mình nên Vân Nhi ậm ừ chấp nhận nói:
– Tiền thì ai chẳng cần, tao với mày còn đang đi học, bao thứ cần tiền, được rồi tao cảm ơn, thế bao giờ thì bắt đầu làm hả mày?
– Tối mai đi, ca tối thiếu người nên tao mới xin được cho mày chứ có phải dễ đâu, thế nhá!
Tối hôm sau, Vân Nhi mặc bộ đồng phục áo dài đỏ lễ tân đứng cùng Mai Anh ở quầy tiếp khách sảnh nhà G khách sạn Kim Liên.

Công việc khá nhẹ nhàng, so với nhiều việc làm thêm của sinh viên thì công việc này quả là thích hợp với hai cô gái trẻ.

Thỉnh thoảng có khách qua lại thì tươi cười tiếp đón hướng dẫn, trao gửi khóa phòng hay nhận đồ khách gửi.

Làm ở Kim Liên được một tuần, mười giờ tối thứ tư có khách gọi điện thoại bàn, Vân Nhi nhấc ống nghe trả lời:
– Alo, lễ tân sảnh nhà G xin nghe!
– Em xem giúp chị… khóa phòng 103, chị bị nhốt luôn rồi không mở ra được, chẳng biết vứt đâu trong phòng tìm không thấy!
Giọng phụ nữ trẻ vang lên ở đầu dây bên kia, Vân Nhi thở ra một hơi, tìm chìa khóa phòng 103 cô quay sang Mai Anh nói:
– Mày ở đây tao qua phòng 103 xem thế nào!
Nói xong Vân Nhi bước nhanh về phía hành lang dẫn ra bể bơi.

Khu vực phòng 103 bước qua bể bơi sẽ đến.

Vừa mở khóa phòng 103, bất ngờ Vân Nhi nghe có tiếng ùm từ bể bơi, ngay sau đó là tiếng quẫy đạp.

Có ai vừa ngã xuống bể! Cô liền quay ra, nhận thấy người ngã là một đứa bé thì bước nhanh về bể bơi, chỉ kịp tuột giày cao gót để lao xuống.

Bể bơi lúc này không có ai cả, chẳng hiểu sao lại có đứa trẻ năm tuổi ngã ở đây? Ở quê Vân Nhi vẫn đi bơi suốt, khả năng bơi của cô được xem là đáng nể, không ngại độ sâu 2m của bể.

Kéo được bé trai sảy chân lên bờ, cô hơi bực bội nhìn mẹ đứa bé từ đâu chạy đến hốt hoảng gào lên:
– Con… con tôi! Cảm ơn cô… cảm ơn cô nhiều lắm… hức hức!
Chị ta ôm lấy đứa con bé bỏng vào lòng, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm mếu máo cảm ơn Vân Nhi.

Cô hơi cau mày hỏi:
– Sao chị lại bỏ con một mình ở đây thế, may mà tôi còn trông thấy!
– Tôi chỉ định ra kia rút tiền một lát rồi quay lại thôi… bình thường nó ngoan lắm, bảo nó ngồi chờ là nó ngồi chờ yên một chỗ mà!
Đến bó tay với bà mẹ này, Vân Nhi từ chối những đồng polime xanh ngọc từ tay chị ta:
– Tôi không nhận đâu, lần sau chị giữ con cẩn thận hơn nhé!
– Vâng… tôi biết rồi… cảm ơn cô… cô tốt quá!
Chị ta bế đứa bé đi rồi, Vân Nhi thở hắt một hơi, nhìn lại mình cô có chút ngại ngần.

Toàn thân ướt như chuột lột, hai bầu ngực như bị bóc trần khiến cô vội ôm lấy người bước nhanh trở lại sảnh nhà G, chui vội vào phòng lễ tân thay đồ.

Mai Anh ngạc nhiên hỏi khi Vân Nhi bước ra:
– Mày làm sao mà ướt nhẹp thế, ngã xuống bể bơi à?
– Ừm, ban nãy có đứa bé ngã xuống, tao nhảy xuống vớt nó lên.
– Eo… phúc tổ cho nhà nó! Giờ này bể bơi còn ma nào đâu! Thôi nhìn mày tã lắm, về nghỉ sớm đi!
Gật đầu Vân Nhi cầm túi xách bước khỏi khách sạn, lên con xe máy số phóng về căn hộ chung cư mini nơi cô thuê trọ cùng Mai Anh.
Tại quán bar tầng hai có view ra bể bơi vắng lặng của khách sạn Kim Liên, người đàn ông tầm tuổi ba mươi gật gù khen:
– Lúc nãy may con bé lễ tân kia cứu kịp, đang định lao xuống, em gái phản xạ nhanh phết!
Gia Khang, người vừa cất lời có chút bất ngờ trước những gì diễn ra, anh ta tỏ vẻ thèm thuồng nói tiếp:
– Chuyến này mày phải nói ba mày thưởng cho em gái sexy ấy nhá! Đẹp thấy ông nội, lại còn nhanh nhẹn tốt bụng!
– Kệ nó đi!
Thành Huy nhấp môi cốc rượu đỏ mận bốc khói, đặt cạch cốc xuống bàn, coi chuyện ban nãy chẳng có gì.
– Kệ là kệ thế nào, không cứu kịp là khách sạn nhà mày có ma trẻ con đấy, báo chí rùm beng lên nữa, có mà đắp chiếu chẳng ai thèm vào!
– Câm cái mồm thối của mày lại đi!
Thành Huy lừ mắt ông bạn thân, anh thở hắt một hơi.
– Nó không cứu thì bao người cũng cứu, thằng bé chết ngay được chắc?
– Haha… tao thấy nên thưởng thì tao nói thế thôi! Mà công nhận nó đẹp… hai bầu ngực no tròn… nhìn cứ như diễn viên…
– Mày chơi bời bao lâu thế chưa chán à?
Thành Huy không muốn mất thời gian với Gia Khang thêm nữa, anh đứng dậy bước ra quầy thanh toán.

Gia Khang luyến tiếc nhìn về bể bơi, chấp nhận đứng lên theo Thành Huy.
Cuối tháng đầu tiên làm việc ở Kim Liên, Vân Nhi ngạc nhiên khi số tiền chuyển khoản của cô vượt lương một khoản khá lớn, những hai triệu.

Cô thắc mắc ngay:
– Sao lương tao lại cao hơn hợp đồng hai triệu mày ạ, có sai sót gì không?
– Ở đây ít khi sai sót lắm, nhưng mày cứ hỏi lại phòng kế toán cho chắc!
Gật đầu đồng ý với Mai Anh, Vân Nhi gọi điện hỏi phòng kế toán, ngay lập tức cô nhận được lời giải thích:
– Khách sạn thưởng cho cô hai triệu vụ cô cứu đứa bé ở bể bơi!
Ngắt máy rồi cô nói với Mai Anh:
– Chị kế toán giải thích tao được thưởng vụ cứu đứa bé hôm trước… mày nhớ không?
– À… thế thì ngon rồi! Mày thấy chưa, làm ở đây thích mà! Khao đi chứ nhỉ?
– Còn phải hỏi?
Vân Nhi không nghĩ ngợi nhiều, đương nhiên cô không biết người chi thưởng cho cô là đại thiếu gia Trần Thành Huy đẹp trai nhiều tiền, nghiêm túc học tập bên trời Pháp mới trở về Việt Nam.

Bữa tối hôm đó của hai cô gái có thêm Minh Tùng người yêu của Mai Anh, ba người cùng nâng chén chúc mừng tháng lương đầu tiên lại còn có thưởng của Vân Nhi.
Minh Tùng nhấp môi cốc coca, hơi giận nói:
– Nhi này, thằng Quân bạn anh nó thích em lắm đấy, sao chê nó thế em?
– À… em có chê gì đâu, căn bản em chưa muốn yêu đương thôi anh ạ!
Vân Nhi lúng túng, cô thực lòng không thích anh bạn mà Minh Tùng giới thiệu.

Anh ta bỗ bã hay chửi bậy, lại hay say xỉn lè nhè, người như vậy làm sao cô yêu được? Hơn thế nữa, đúng là cô chưa muốn yêu đương vào lúc này, việc học còn một năm nữa mới xong, hoàn cảnh gia đình lại không được tốt, cô muốn có công việc ổn định rồi mới tính.
– Cái Nhi nó phải yêu đại gia chứ, anh cứ giới thiệu linh tinh làm gì?
Mai Anh gắp miếng đùi gà vào bát Minh Tùng, vui vẻ nói.

Minh Tùng bĩu nhẹ môi, đương nhiên anh ta nghĩ điều này chẳng bao giờ thành sự thật.

Kiêu thì chỉ có ế, đàn bà hai mấy rồi mà còn chưa chịu yêu đương, sau rồi chó nó thèm.

Cũng chỉ được cái cao ráo xinh gái trắng trẻo chứ nhà quê chết mẹ, gia cảnh lại nghèo, học hành cũng tầm tầm, thằng bạn anh nó ưng cho là quý rồi!
– Con này, nói linh tinh vớ vẩn!
Vân Nhi khẽ mắng bạn, liếc qua thái độ Minh Tùng, trong lòng cô không vui vẻ.

Cô hiểu anh ta không vui vì cô không nhận lời yêu của người bạn anh ta, có điều cô chẳng thể khác được.
Ban ngày Vân Nhi vẫn đến trường đại học Công đoàn nơi cô theo học ngành Công tác xã hội, buổi tối cô đến khách sạn Kim Liên làm việc cùng Mai Anh.

Tối nay Mai Anh bận việc xin nghỉ nên chỉ có mình Vân Nhi đón khách ở sảnh.

Ngẩng đầu lên nhìn, bất chợt cô thấy từ cửa có hai anh chàng cực kỳ đẹp trai mặc vest toát lên vẻ công tử hào hoa bước vào, một người hướng mắt về cô khẽ nháy nhẹ một bên làm cô giật mình, người còn lại thờ ơ không phản ứng khi thấy cô.

Nở nụ cười chào đón theo công việc cô hỏi họ:
– Chào hai anh, hai anh… muốn nhận phòng ạ?
– À… bọn anh có chút việc vào đây thôi… em cứ làm việc đi!
Người đàn ông nháy mắt vui vẻ cất lời.

Vân Nhi gật đầu, cô không bận tâm thêm.

Hai người đàn ông bước vào thang máy.

Gia Khang cười tủm tỉm nói với Thành Huy đứng bên cạnh:
– Thì ra em ấy làm ở tòa nhà này…
Gia Khang không quên liếm mép tưởng tượng những hình ảnh cấm trẻ em trong đầu.

Thành Huy chẳng có phản ứng nào, anh chỉ lạnh nhạt nói:
– Hóa ra mày đòi theo vì thứ này à?
– Ba mày cũng thật là, việc này sao phải bắt mày làm chứ? Đại thiếu gia họ Trần chủ nhân của khách sạn to tổ chảng mà phải đi kiểm tra hoạt động nhân viên bất ngờ, mất thời gian!
– Nói ít đi được không? Việc này chẳng phải là việc chủ nhân khách sạn nên làm à?
Gia Khang gật đầu đồng tình.

Tối nay anh nghe Thành Huy nói phải đi kiểm tra nhân viên thì lập tức bám theo, nhớ đến em gái xinh đẹp tốt bụng ở bể bơi hôm trước tự nhiên lại tò mò muốn tìm hiểu xem em ấy làm việc ở tòa nhà nào, kể cũng lạ…
– Bao giờ mày khai trương nhà thuốc thế? Kinh nhở, dược sĩ tốt nghiệp ở Pháp giờ về Việt Nam mở nhà thuốc đấy!
– Có liên quan đến mày không?
– Haha… đương nhiên, hôm đó tao sẽ đem hoa đến chúc mừng mày!
– Mày không bắt tao bán B.C.S miễn phí cho mày là tao cảm ơn rồi!
Gia Khang cười phá lên.

Cái thằng… lúc nào mở miệng ra cũng trách anh ăn chơi.

Đàn ông đẹp trai có tiền không ăn chơi mới là lạ, thế mà thằng này lại không như thế, có khi nó bị bệnh thầm kín không biết chừng ý chứ, xưa nay chẳng thấy gần đứa con gái nào cả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui